Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Tác giả:

italy1403

Thể loại:

Rì viu, VOZ

Trạng thái:

Đang cập nhật

Lượt xem:

3903

Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Đánh giá: 10/10 từ 0 lượt
Thực ra cái note này viết từ giao thừa 2019 cơ, mà giờ mới đăng lên được  )

*****

“Anh làm hơi chứ?” - cái giọng khàn đặc đến phát ghét đưa tôi về thực tại.

“Chắc là không...”

“Chắc là...”. Cái nguýt dài kèm theo làn khói. Tôi thì không phải loại khó chịu với mùi thuốc, nhưng ngồi dưới làn sương trong cái lạnh 3 độ C cũng đủ để khiến người ta nhăn mặt đấy nhỉ?

Nàng không bao giờ ngủ sớm. Nàng bảo nàng luôn lo sợ mình sẽ lỡ một điều gì đó. Rằng nếu như nàng đi ngủ và mọi người khác vẫn đang thức thì sẽ có chuyện gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra vậy. Tuy nhiên lúc 3h sáng như này thì đầu óc ngu hết cả rồi sao mà làm việc được nữa. Thế là lại ngồi dưới này. Dưới bãi cỏ. Dưới bầu trời đầy sao. Dưới ánh trăng của đêm rằm. Dưới làn sương lạnh có thể quật chết John Wick nếu hắn ta chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ. Lúc 3h sáng.

“Em lên đây.”

“Sớm thế?”, tôi nghĩ. Bình thường thì phải 10 phút cơ. Nay ngồi có 5 phút. Hay hệ miễn dịch chống cái lạnh của nàng bị sao rồi?

“Anh có định đưa em về phòng không đấy?” - Nàng hỏi khi thấy tôi cứ đực mặt ra. Phải rồi, vì tôi đang bận ngắm cái đẹp. Một đôi mắt. Mắt nâu cũng chỉ là mắt nâu cho đến khi chúng ta yêu một người mắt nâu. Đôi mắt nàng thật đẹp. Trong đôi mắt đó có nắng, có mưa, có mặt trăng, mặt trời, có núi, có sông, có mây mờ, có trăm hoa, có chim hót. Nhưng mắt ta còn đẹp hơn, bởi vì trong mắt ta chỉ có nàng.


Chúng tôi về lại căn phòng 9 mét vuông. Tổ ấm bé nhưng hạnh phúc không giấu nổi sự thật trần trụi rằng nó quá chật chội cho kẻ thực dụng ở với một con bé lãng mạn như bọn tôi đây. Trong tâm niệm của tôi, một túp lều tranh hai trái tim vàng là thứ gì đó hơi được cường điệu hóa bởi một số người. Cứ lên Voz thì sẽ thấy thôi, trở thành Chạn vương vẫn là nhất.

“Em đang nghĩ về một lời nói dối mà vẫn hay thường nói với anh”

Tôi đang bật máy thì pause lại và nói em cứ tiếp tục đi.

“Đôi khi” , em nói, “Em nói rằng em cần một cái ôm từ anh nhưng thực ra, em nghĩ rằng anh mới là người cần được ôm”.

Trong phòng chỉ còn tiếng của cái quạt tản nhiệt cho con lap kêu.

Tôi không phải là người giỏi ứng xử trong trường họp cái sự lãng mạn tự dưng ập đến. Nói trắng ra là tôi thường làm những việc ngu học khiến cho cái sự lãng mạn nó biến mất nhanh hơn cả cái búng tay của Thanos. Lần này, cũng không ngoại lệ.

“Cảm ơn em”, tôi lí nhí, “giờ em muốn một cái ôm từ anh chứ?”. Nhạt thật...

“Và còn chuyện nữa!” Nàng hí hửng. Nàng mà nhây thì không khác gì đội bạn pick Techies lúc 3h sáng. Có khi đêm nay lại thức trắng rồi. Tôi không ngạc nhiên lắm khi nàng nói có chuyện nữa, nhưng cảm giác tức tối như bị pick Techies lúc nửa đêm của tôi thì vẫn giống như mọi người thôi.

“Em muốn anh về nhà em chơi. Anh lần lữa quá nhiều rồi. Giờ đến lúc rồi đấy!” Nàng nói với cái giọng nghiêm túc nhất có thể.

“Về Brest hả? Ừ thì đi nào, nhưng bao giờ thế?”. Khổ, có phải tôi không muốn đi đâu chứ. Nhưng nàng cứ chọn lúc tôi đang bận mà rủ thì sao mà đi được. Thôi lần này làm chuyến vậy cho đỡ bị kêu, đằng nào từ Rennes về Brest cũng đâu có xa lắm.

“Không. Về Israel. Chúng ta sẽ đi Tel Aviv.”

“CÁI GÌ CƠ?” Tôi nói mà giọng phải ngang quãng tám với Vitas. “Này nhé này nhé bình tĩnh thôi em cắn xôi cắn chả lạy chị. Sao chúng ta lại đến đấy làm gì?”

“Một ngày nào đó, em đã nghĩ đến rồi, em sẽ về Việt Nam với anh. Và em muốn cùng anh về Israel. Em không muốn nói ra, nhưng có một lí do khiến em muốn anh đi cùng em ngay lập tức, ngay trong kì nghỉ lễ này.” nàng vừa nói vừa mở tab search vé máy bay.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Đừng giận em. Chỉ đơn giản là em muốn bên anh. Giáng sinh nào em cũng phải quay về Israel. Em muốn được cùng anh ở đó. Chúng ta không thể biết được rằng ta sẽ bên nhau trong bao lâu... Chỉ đơn giản rằng ngày nào em được ở với anh, ngày đó sẽ luôn là ngày hạnh phúc nhất. Được cùng anh ở quê nhà, cùng với những người thân quen, được hạnh phúc ở nơi mà ta đã luôn ở đó với sự cô đơn trước kia, giờ đây không còn phải một mình nữa. Em muốn được như vậy thôi...” nàng nói với một thứ ngữ pháp lủng củng, ôm chầm lấy tôi. Có lẽ giờ này nàng mới là người cần được ôm nhất.

Tôi đã quá hiểu nàng rồi. Nàng như con cá nhỏ, bơi trong biển cả của sự cô đơn; nàng bơi mãi không ra khỏi. Nhưng nàng vẫn lặng lẽ bơi, vẫn quẫy đuôi, ngậm ngùi, cô độc làm xuất hiện những bọt trắng nhỏ lốm đốm như những vì sao trong đôi mắt biếc này.

Phải rồi, vì em là một bầu trời đầy sao,

vì em soi sáng cả con đường,

vì anh đã thấy em,

đã thấy trái tim nhau,

như một thiên đường.

Tôi yêu ca khúc này. Ít khi nào máy tôi bật đúng bản nhạc tôi thích, nhưng lần này tôi nghe A Sky Full of Stars cứ như một nhạc phẩm của thế kỉ vậy.

“Nhưng anh không cần phải đồng ý đâu” nàng nói. “Em xin lỗi. Em quá đáng quá.”

Tôi buồn. Dĩ nhiên, tôi phải buồn. Tôi như đang hi vọng một thứ gì đó mà nó không bao giờ xảy ra. Sự viễn tưởng như đập nát cái tâm trí xa xôi của hai đứa trẻ mới lớn này. Nhưng trong lòng tôi vẫn có một niềm hi vọng, như những đốm lửa lập lòe chưa tắt hẳn. Nó vẫn cháy dù chỉ là léo loét; bản chất của tình yêu là sự hi vọng. Vì nhiều khi trước một sự thật phũ phàng đã rõ mười mươi, người ta vẫn tìm cách giải thích nó theo chiều hướng ít bi quan nhất. Tình yêu của chúng tôi không lúc nào là một đường thẳng; nó như một con tàu lượn siêu tốc trở theo những sự thay đổi theo thời gian. Tình yêu đó luôn chứa chan sự thay đổi. Có những cái thay đổi sâu sắc, những thay đổi mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra.

Tôi sợ nói không, nhưng càng sợ nói có. Tôi như đứng giữa ngã tư đường, và chúng tôi chỉ có một con đường để cùng chung bước. Trước mắt ta là hàng trăm ngã rẽ, bao nhiêu ngã rẽ là bấy nhiêu số phận, làm sao mà ta nhìn thấu được con đường...

“23 này em sẽ đến Tel Aviv” em nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Em sẽ lại chờ đợi món quà Giáng sinh của mình, như mọi năm trước. Em kì vọng vào nó lắm đấy, 18 năm cuộc đời em chưa bao giờ thất vọng vì món quà Giáng sinh của mình đâu, vì đó là món quà của Đức Chúa Trời mà. Em sẽ gửi anh những khung hình Giáng sinh ở Jerusalem. Đất thánh đấy, trên đời ai cũng muốn được đón Giáng sinh ở đó cả.”

“Còn anh?” em để tôi lại một câu hỏi lửng lơ.

“Phải rồi, Jerusalem...”. Tôi nghĩ đến một bài hát của Coldplay. Viva La Vida. Khi ta nghe tiếng chuông Jerusalem đang ngân vang, khi những kị sĩ nhà thờ đang cất cao tiếng hát, hãy trở thành chiếc gương, thanh kiếm, chiếc khiên của ta. Đó là khi ta thống trị thế giới...

“Anh hi vọng em có một Giáng sinh vui vẻ. Em hãy tận hưởng một Giáng sinh như cách bình thường em đã làm. Nhưng chắc chắn em không thể rồi. Vì mùa đông này em đã có anh.”

3h sáng, thường đó là lúc con người ta ngu nhất, hoặc đó là lúc con người ta tỉnh nhất. Và ở đây chúng ta thấy cả hai.

Đó là lúc chúng ta nhìn ra được tương lai. Một năm nữa là ta hai mươi tuổi. Tuổi hai mươi có phải là những năm tháng đẹp nhất của một con người? Ta không thể biết được. Chỉ biết rằng, ta của tuổi hai mươi sẽ không phải là ta của những năm tháng này nữa. Và em, cũng đã không còn là của những năm tháng đó nữa.

“Hẹn gặp anh của năm 2020. Đây là lúc em chào tạm biệt, tạm biệt anh của 2019. Em sẽ không bao giờ thấy anh nữa. Em sẽ nhớ anh lắm!”

“Và trên chuyến bay từ Tel Aviv trở về, em sẽ háo hức chờ đợi món quà năm mới của mình lắm đấy!” em nói như cười khúc khích.

“Đó là gì vậy?”

“Là anh. Chính là anh, của 2020. Hoặc một chai nước hoa đắt tiền cũng không tệ lắm nhỉ?” em cười giòn tan, tiếng cười còn to hơn cái tiếng báo thức của tôi nữa.

Ừ tất nhiên rồi, chai nước hoa đắt tiền không bao giờ là tệ. Hoặc nếu em muốn, một chiếc xe máy loại tốt như bác Phúc nghiêng tặng cho đội tuyển bóng đá nữ tôi còn chiều được nữa là. Nói thế thôi chứ tôi là vô giá rồi thì cần gì thêm nhiều nữa đâu nhỉ.

4h sáng. Ai cũng mệt. Em thả mình trên giường, chìm ngay vào giấc ngủ.

Trong mơ, em đang đón Giáng sinh ở Jerusalem, với Đức Chúa Trời. Với những con chiên ngoan đạo. Với chiếc gương, thanh kiếm, chiếc khiên. Và với tôi.

Xa kia, nhà thờ đang đổ chuông.

My December - Linkin Park.

Trời đã sáng rồi.

*****

For Maëlle

כי מחר תמיד יהיה היום הכי טוב“ - מעלה דורט"