– Wow, m giỏi vậy? Chúc mừng nhé, cố gắng lên!
– Cảm ơn m nhé. M cũng cố gắng ôn thi đi nhé.
– T muốn hỏi được không? Tại sao m lại chọn Estonia? Nó khá xa Pháp đấy.
– T chọn tập đoàn chứ t không chọn nước. Nếu nơi đó ngon t sẽ vào thôi, không quan trọng nó ở đâu.
– Vậy bao giờ m đi?
– Chục ngày nữa.
– Sao gấp vậy?
– Ừ, t được nhận hơi vội, chắc là họ vớt, haha.
– Vậy đi nhé. Cố gắng lên. Với cả Elisa, bạn ấy theo m chứ?
– Không, Elisa ở lại Rennes.
– Ah… Thôi không sao, đi đi để mở rộng tầm mắt ^^
– T cũng nghĩ vậy.
Mấy ngày nay gấp thật sự. Trường cũng giảm số tiết đi để sinh viên chuẩn bị giấy tờ thực tập. Nhìn đống hồ sơ cần làm ở Estonia mà mình phát hãi. Đúng là, một thân một ngựa biết làm sao ở chốn này đây, không biết có phải là sự lựa chọn hợp lí không nữa. Lục tung cả Internet lên, không thấy một tin tức gì về người Việt ở đấy cả ngoại trừ tin công dân Việt bị bắt khi vượt biên từ Nga sang EU qua Estonia. Chà, tình thế khó khăn rồi đây. Mình đúng là chưa bao giờ mất lòng tin vào sự lựa chọn của mình như lúc này. Tại sao lại không sang Luxembourg chứ? Tự đấm vào đầu mình, nhưng mình thấy Estonia có gì đó để mình khám phá hơn, Luxembourg thì có Gaëlle, mình có thể sang đó bất cứ lúc nào cũng được mà. Điều duy nhất mình biết về Estonia là đây là đất nước từng thuộc Liên Xô cũ, nơi sáng lập ra Skype và là “thung lũng Silicon” của châu Âu. Nghe thật hấp dẫn. Tự nhủ thôi, cố gắng lên nào…
– Ê biết gì không? Trường cấp 2000 euro học bổng cho sinh viên nước ngoài thực tập đấy.
– Clgt? Hào phóng thế? Tự dưng học bổng trên trời rơi xuống?
– Ờ, nó xét điểm thi vừa rồi. Ngon quá, sống dễ rồi.
Đúng thật sự, cái học bổng này đúng là quý giá với mình, vì lương thực tập sao đủ để trang trải cuộc sống được. Đúng là cần mẫn có ngày hái quả ngọt, con đường mình đi cứ như trải đầy hoa hồng vậy. Mỗi tội, con đường đấy lại dẫn mình đi đến một đất nước lạ hoắc ở Đông Âu, nơi mà chỉ có mình mình.
– Đ hiểu tại sao m lại chọn đi cái nước đấy. T còn đ biết nó tồn tại cơ.
– Bố thích thì đi thôi, hỏi lắm. Mà không được chỗ nào ở Luxembourg nhận à? Tiện sang chơi với Gaëlle luôn.
– Không, có mấy chỗ bị từ chối rồi.
Rồi xong, đường tình duyên của cậu bé với Gaëlle chắc đứt từ đây rồi.
Đóng vali mà lòng không muốn xa em. Thật may mắn khi mình cũng tìm được chỗ ở tạm, đây là nhà của bọn sinh viên ở Estonia thuê chung, vì có thằng đi vắng nên mình được ở tạm. Vé máy bay cũng đã đặt, mình sẽ sang trước ba ngày, coi như phòng xa. Những ngày này mình đúng là chỉ muốn ở bên Elisa mãi không rời. Em cũng vậy, dù em muốn đẩy mình đi lắm, nhưng mình biết, em đâu muốn rời mình.
– Nào nào, anh đi có gần tháng thôi mà, có sao đâu.
– Về nhớ mua quà cho em đấy nhé. Em ở đây đợi anh.
– Ừ tất nhiên rồi mà. Ở lại Pháp vui vẻ nhé.
Vài ngày trước khi đi, hội sinh viên ngoại quốc năm nhất tụ họp với nhau, chủ yếu để giáo viên dặn dò và anh em cũng tranh thủ gặp mặt nhau luôn. Trường mình cũng nhiều sinh viên ngoại quốc đấy chứ. Nhận ra một điều rằng Trung Quốc đông thật sự, đi đâu cũng thấy ní hảo được. Ngồi giao lưu văn nghệ đàn ca sáo nhị với mọi người, không có bọn Pháp ở đây thì cả dàn nói tiếng Anh với nhau hết, đúng là hay thật. Có mấy cậu trai Trung Quốc ra bắt chuyện, họ khá thân thiện với người Việt mình, nói chuyện cứ như đồng hương với nhau vậy. Tự dưng có đứa ngân nga:
“Vì đam mê giàu sang Kiều bán đi hạnh phúc đời mình…”
Giật mình, ôi đệch mấy anh Trung Quốc có thể hát được bài này. Chợt nhớ ra là HKT nổi ở Trung Quốc lắm, họ nói rằng trong tuổi thơ họ luôn có nhạc của HKT, rằng nói đến Việt Nam sẽ nhớ đến ban này thôi. Mình thì cứng họng, ngạc nhiên tột độ. Anh bạn này hát tiếng Việt hay thật đấy chứ. Và để đáp lễ, mình cũng muốn dạo một bản nhạc Trung, nhưng thật tiếc mình không thể nói được tiếng Trung, mình chỉ hát được bản lời Việt thôi. Anh bạn kêu không sao, mình cầm đàn mà ngân nga hát.
“Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai
Anh mong bước chân em về trong sớm mai
Đừng mang bóng đêm vô tình về vây kín trong tâm hồn
Hãy nghe trái tim hát lời yêu thương.”
Anh bạn khen mình, cảm ơn mình vì bài hát. Anh nhận ra ca khúc đó. Mình cũng chợt nghĩ đến ca khúc đó đầu tiên, bởi vì em, Elisa…
“Khi cô đơn em nhớ ai…”
Đêm cuối trước ngày mình đi.
Elisa quấn quanh mình, ôm vai, bá cổ, trèo lên lòng mình, thỉnh thoảng bất chợt lại tặng cho mình một nụ hôn trong thoáng chốc. Em tinh nghịch vậy khiến mình thấy yên tâm những ngày em ở đây, ít nhất em không phải kiểu con gái mè nheo đòi mình ở lại, nhưng cũng thật tiếc khi phải xa cô nhóc tinh nghịch này trong tháng tới. Mình muốn một đêm trọn giấc, tắt máy sớm, nhét vào trong vali, ngả người lên giường, em cứ theo đà mà đẩy mình xuống khiến mình tí thì ngã. Những lọn tóc vàng cứ khẽ lướt qua mắt mình, đôi mắt nai ấy luôn hướng về mình mãi không thôi. Đôi môi em ngọt ngào như tình yêu hai ta không muốn rời. Chợt em cởi bộ đồ ngoài đang mặc, trên người em giờ chỉ còn mỗi bộ đồ lót mà thôi.
– Nào, em không muốn mình phí đêm nay…
Mình cũng không. Còn bên nhau thì cứ cháy hết mình với nhau đi. Em như bật thú săn mồi, hoang dại và mãnh liệt, mình chưa bao giờ thấy em như vậy. Hết trèo lên rồi trườn xuống, em chủ động trong mọi vị trí, mình có muốn giành quyền kiểm soát cũng khó. Màn đêm lạnh mà sao hai đứa đổ mồ hôi vì nhau liên tục. Phải rồi, vì em khao khát chinh phục mình, em đã dùng thứ tình dục ấy như khiến mình mãi không rời được em. Hơi thở hồn hển khiến giọng nói em bị đứt quãng:
– Nữa… đi anh… mà… bỏ bcs ra nhé…
– Em… chắc chứ?
– Oui… làm đi anh
Bình thường thì mình sẽ không bao giờ bỏ, nhưng hôm nay, thấy em như này, mình như vô thức. Được rồi, chắc chỉ đêm nay thôi…
– Lần đầu em làm như này đấy… tiếp đi anh
Gần 3h sáng. Giữ cột tóc đuôi ngựa của em, tư thế này mà em vẫn chủ động được. Em càng ngày càng nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, rên to hơn, có lẽ đến lúc rồi. Người em run lên, đầu cúi hẳn xuống gối, hai tay vòng ra sau với lấy mình khiến mình không chủ động được, cứ như thế, cả hai cùng đến. Em ướt nhẹp, mình còn làm bên trong em ướt hơn.
– Chà… lần đầu có người cho vào trong em như vậy… thật may hôm nay là ngày an toàn nhé…
– Có không an toàn thì cũng vậy thôi…
Mình nằm đè lên em, chợt thấy một nụ cười nhẹ. Em thiếp đi, mình cũng thiếp, trao em nụ hôn nồng thắm nhất bằng chút sức lực cuối cùng, hai thân thể cứ thế tận hưởng nhau trong đêm xuân dịu dàng này.
Một ngày xuân cho tuổi đời ta mênh mông.
Hay như Trịnh Công Sơn, cứ để cơn gió cuộc đời cuốn ta đi em nhé.
Trời sáng rồi, dậy đi thôi.
Destination: L’Estonie.