Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 18

trước
tiếp

Rồi những ngày bọn Mĩ quậy phá ở nước Pháp này cũng kết thúc.

Còn vài ngày nữa thôi là đến lễ Phục Sinh ở Pháp. Ở VN mình không có ngày lễ này nên cũng chịu, không biết cái gì, chỉ biết là nó có tồn tại thôi.

Một ngày, mình nhận được một cuộc gọi, từ số của ông bà chủ nhà ngày xưa của mình.

– Alo, đấy có phải số của … không nhỉ?
– Xin lỗi, không ạ, bà nhầm số rồi.
– Không nhầm được, đúng số … rồi
– Haha, xin lỗi cháu trêu tí thôi. Ông bà gọi việc gì thế ạ?
– À, mấy ngày nữa là đến ngày lễ Phục Sinh, bọn ta muốn mời cháu đến nhà dùng bữa ấy mà. Nếu được thì mời các bạn của cháu luôn
– À tất nhiên cháu sẽ đến rồi ạ, bọn cháu cảm ơn ông bà đã mời.

Xong rồi Elisa quay sang hỏi mình:

– Ai vậy anh?
– Ông bà chủ nhà ngày xưa của anh. Họ mời anh đến nhà dùng bữa ngày lễ Phục Sinh. Ông bà mời luôn các bạn của anh đến, em đi cùng chứ?
– Ah vậy hả, có chứ ^^. Anh có định mời ai nữa không?
– Anh chưa biết… Chắc gọi thêm thằng L đi.
– Thế gọi cả Clara đi
– Hả, cái gì cơ?
– Em bảo mời cả hai người đi. Tưởng họ là một cặp?
– À ừ thì… ừ thì để anh bảo hai người

Clgt sao tự dưng lại thế này?  Thôi lỡ chơi ngu rồi thì phải chịu thôi. Đầu tiên là bảo thằng L.

– Cu, ông bà t gọi mời sang ăn chủ nhật này đấy, liệu mà sắp xếp, t bảo hai ông bà là m sẽ đến rồi.
– Ơ clgt thằng này, sao bảo mà đ nói t?
– Đ cần biết, hôm đấy nhớ vác xác đi.
– Ơ đm?

Thế là xong một bên. Còn đầu cầu kia nữa . Vác dái sang phòng Clara, mà mình không biết rủ kiểu gì đây. Clara mở cửa, má nó mặc đồ ngủ mỏng tang, ngắn tí, nhưng mà múp nên nhìn ngấy bỏ mẹ, được mỗi cái mặt .

– L rủ m ngày lễ Phục Sinh này đến nhà người quen nó dùng bữa đấy.
– Thế hả, nhưng mà để xem t rảnh không đã. Mà sao L lại rủ t?
– T chịu
– Thôi thì cũng cảm ơn vì đã rủ nhé, nếu đi được t sẽ báo
– Ok

Thề với các thím mình thấy ngấy vcđ luôn ạ . Rồi về phòng báo cáo Elisa.

– Thằng L thì chắc đi được, còn Clara thì chưa biết được.
– Thế cũng ổn rồi. Người Pháp mấy ngày này họ thích tụ họp đông đủ lắm. Mà ông bà không có con cháu hả anh?
– Có, anh nhớ là ông bà có 5 người con, nhưng họ đều đi làm xa hết rồi. Vì thế nên chắc ngày đo họ không về được.
– Thể hả… chắc ông bà buồn nên mới gọi mình sang
– Chắc vậy, ông bà ý quý người Việt lắm. Mà này, sang đấy có nên mang theo gì không nhỉ?
– Anh biết lễ Phục Sinh có gì không? Cực nhiều quả trứng socola! Mang mấy giỏ socola sang ý, ngày xưa cứ đến ngày này ở nhà em là socola ngập tràn luôn!
– Hmm vậy hả. Thế để hôm nào đi tìm mua. À anh nghĩ chắc là cầm thêm chai rượu vang nữa, cho nó đủ bộ.
– Vậy cũng được.

Nhắn thêm cái tin cho thằng L:

– Hôm tới sang cầm theo giỏ socola và chai rượu vang đấy, không bố cắt trym

Mình và Elisa hôm đó lái xe sang nhà ông bà, nhét thằng L và Clara ngồi băng ghế dưới. Thằng L thì mặt kiểu “Clgt sao Clara lại ở đây? “, còn Clara cứ hơi né né thằng L, sợ vl . 4 đứa cầm theo một khối socola hình con thỏ, một giỏ trứng phục sinh, chai rượu vang và hộp G7 của thằng L, ông bà thích uống cafe VN lắm. Đến nhà ông bà thì cũng 12h trưa.

– A các cháu đến đây rồi, còn đây là các bạn hả? Vào đi, ông bà chuẩn bị đồ ăn xong rồi.
– À dạ vâng, bọn cháu có ít quà gửi ông bà.
– Cảm ơn các cháu nhé, thôi vào nhanh đi
– Dạ vâng

Ngồi vào bàn, hôm nay ngoài ông bà thì có thêm một người con của hai người nữa, chị này là con út, và nhìn ảnh gia đình thì mình thấy xinh nhất nhà rồi .

– Giới thiệu với mọi người, đây là Elisa, người yêu cháu. Đây là L, bạn đồng hương trong lớp cháu. Còn đây là Clara, là… bạn của bọn cháu
– Chào các cháu, còn đây là Gaëlle, là con gái út hai ta.

Tự dưng bất giác quay sang thằng L, thấy nó cứ nhìn Gaëlle không chớp mắt, bỏ mẹ, hay cậu bé lại bị bà chị này húp hồn rồi . Dọn những đồ ăn trên bàn, hôm đó có đầy ắp món, nhưng giờ thì mình không thể nhớ được hôm đó có gì, sorry các thím . Ngày lễ Phục Sinh có lẽ đã có thể tràn ngập tiếng cười, nếu không có một sự việc đáng tiếc xảy ra: vụ cháy Nhà thờ Đức Bà Paris.

Vụ cháy này xảy ra trước ngày lễ Phục Sinh vài hôm rồi, nhưng TV hôm đó vẫn chiếu đi chiếu lại, tất cả các chương trình đều chỉ tập trung vào sự việc đó mà thôi. Clara chợt lên tiếng:

– Người Pháp mấy ngày nay đều nói, nước Pháp mất đi nhà thờ Đức Bà khiến chúng ta không còn ngày Phục Sinh nữa. Thật đúng không thể tin được
– Dù sao chuyện này cũng chỉ là tai nạn thôi mà, rồi họ sẽ khôi phục lại thôi, vấn đề là thời gian.
– Khôi phục như nào cơ? Gần như là không thể! Con người đã khiến cho những di sản lịch sử bị phá hủy chỉ vì sự cẩu thả của mình. Cái “tai nạn” này cũng nằm trong sự cầu thả đó. Vấn đề thời gian? Vậy đó là vấn đề lớn đấy!
– Không phải Macron đã nói là sẽ khôi phục lại trong 5 năm rồi sao?
– Hah, ngây thơ quá vậy? Mấy tên chính trị gia như Macron làm được gì ngoài diễn hề cơ chứ? À thêm việc lão phi công ấy kết hôn với một bà già nữa, vẽ nên câu chuyện tình yêu đẹp đẽ để kiếm phiếu cho mình. Nước Pháp không cần những tay hề như vậy.

Đến lượt Elisa lên tiếng:

– Đồng ý với Clara. Những người cánh hữu như Le Pen mới giúp cho nước Pháp tốt hơn. Macron không khác gì những chính trị gia và tổng thống Pháp trước cả: vẽ nên những câu chuyện chẳng liên quan đến chính trị để kiếm phiếu cho mình, đưa ra những lời hứa xuông để rồi không thực hiện được. Nước Pháp cần một lãnh đạo trẻ để làm mới ư? Nực cười là lão ấy chẳng có kinh nghiệm gì cả, lão sẽ chỉ diễn hề cho người dân mà thôi, nhất là bọn nhập cư ăn bám ấy, trừ bọn anh ra nhé, cái lũ chẳng làm được gì ấy.
– Không phải Pháp nhiều nhập cư quá nên Macron mới dễ lên vậy sao?
– Đấy, em nghĩ đấy là vấn đề! Chính sách của Macron vẽ ra cho người ta mơ tưởng, và lấy số phiếu của những người nhập cư. Le Pen cứng rắn hơn, nhưng đó mới là người nước Pháp cần
– Không phải ai cũng nói Le Pen hơi hướng phát xít sao?
– Vậy nên họ mới không bầu? Có thể lắm chứ, nhưng đôi khi cần một ai đó cứng rắn mới có thể trị được những vấn đề của nước Pháp. Không ai nghĩ được điều đó cả. Rồi xem, Macron sẽ chỉ ngồi được một nhiệm kì thôi, rồi sẽ lại bị lôi xuống ngay lập tức. Rồi sẽ lại có ai đó giống hệt lên thay. Cái trò này của nước Pháp đã quá cũ rồi.
– Thay đổi tư tưởng đâu phải chỉ trong một sớm một chiều đâu, nhất và với một nước đa chủng tộc như Pháp…
– Đúng. Nhìn những cuộc biểu tình ấy. Biểu tình để rồi lại bị dẹp, mà cũng chỉ toàn bọn đi phá phách. Thật không hiểu đất nước này.

Bữa ăn ngày Phục Sinh nhanh chóng trở thành buổi thảo luận chính trị. Mình với thằng L không dám ý kiến nhiều, chỉ ngồi nghe Elisa, Clara và Gaëlle cãi nhau. Thôi thì làm tạm hớp rượu vang vậy, hi vọng là rượu vào lời ra. Ông bà có rất nhiều loại rượu hảo hạng mà mình chưa từng thấy bao giờ, có những loại đã được làm từ rất lâu rồi.

– Rượu ông bà rất ngon ạ. Ông bà mua ở đâu thế ạ, cháu muốn mua để tặng bố cháu khi về VN.
– À rượu này ta sưu tầm từ lâu rồi, nên chỉ còn trong hầm rượu ở ngoại ô thôi. Nếu cháu muốn thì ta tặng luôn bố cháu. Hai chai hai đứa luôn nhé?
– Thật luôn ạ? Vậy bọn cháu cảm ơn ông bà nhiều.

Sau đấy là tiết mục ăn trứng phục sinh, toàn socola mình thấy khé cổ vkl  may mà có rượu nên đỡ. 3 cô kia vẫn đang ngồi cãi nhau về chính trị . Một lúc mãi sau mới ngưng, ông bà rủ mọi người ra công viên ngay cạnh nhà đi dạo, tiện thể ông bà cũng dắt chó đi dạo luôn.

– Em có vẻ thích chính trị nhỉ?
– Ừm, em còn từng nghĩ nếu không theo thể thao thì sẽ đi làm chính trị cơ, nhưng mà ước mơ cũng xa với lắm, em còn nông cạn mà.
– Nhưng có nền tảng rồi thì cũng sẽ đỡ hơn thôi

Rồi Sarah gửi tin đến, ảnh chụp một bữa ăn ngày Phục Sinh.

– Sarah gửi anh này. Bữa ăn ngày phục sinh của cô ấy.
– Nhìn thấy em lại thấy nhớ nhà quá. Không biết ở nhà như thế nào…

Cảm giác ấy có lẽ cũng giống cảm giác xa quê ngày Tết vậy. Có chút nhớ nhung và tiếc nuối. Mình hiểu nó, và hiểu em…

– Nhưng có chuyện quan trọng hơn này
– Sao anh?
– Thằng L đâu?
– Đi với Gaëlle rồi.
– Ô đệch  thế Clara?
– Em chịu

Cái đệch mợ, sao lúc nào cũng có người biến mất thế nhỉ?…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.