Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 77

trước
tiếp

Được sự cho phép của Maëlle, mình xin phép được quay về ngày xưa một tí.

Nếu tính đến thời điểm bây giờ thì đúng là cuộc đời mình có thể chia ra làm hai nửa: nửa cuộc đời ở Việt Nam, nửa còn lại ở nước ngoài (chủ yếu ở Nga) và các khoảng thời gian thì cứ đan xen nhau. Vậy nên sẽ nói một chút về câu chuyện ở Nga – Ukraina đi.

Bố mẹ mình sang Nga theo dạng công tác nên có đưa cả nhà sang theo, mỗi khi cả nhà ở Nga là sẽ trú tại một căn nhà nhỏ trong một chung cư cũ kĩ của một người quen để lại ở gần chợ Liublino (một khu chợ rất lớn ở Moskva, có rất nhiều người Việt mở hàng ở đó. Gọi là gần chứ cũng phải đi tàu điện ngầm mới tới nơi), nhưng nơi mình ở thì xung quanh lại có khá ít người Việt. Cái tòa chung cư này khá cao, được xây từ thời Liên Xô, nếu xét vào thời đó thì khá hiện đại, nhưng so với nước Nga bây giờ thì đúng thật là ọp ẹp và chật chội, đến cái thang máy còn như cái thang chở lợn nữa.

Sang bên này, mình được đưa đi học ở mấy trường xung quanh, được học tiếng Nga và có mấy đứa bạn nữa. Những lúc rảnh toàn đi chơi với chúng nó hoặc ra chợ Liu chơi với mấy người Việt. Học tiếng Nga cho lắm vào rồi ra nói chuyện với mấy người Việt ở Nga lâu năm hoặc sinh ra ở Nga toàn nói tiếng Nga bồi thôi, thành ra mình cũng bị bắt chước theo. Bố mẹ mình thì không thích điều đó một chút nào, muốn mình phải học đến nơi đến chốn không nói tiếng Nga bồi bọn Nga lại đấm cho, đúng như vậy thật đấy chứ.

Cũng may được bù lại cái trường mình học thì không có ai người Việt cả nên dần bị nhiễm tính, thành ra lại hợp bọn nó, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy hồi đấy trẻ con mà, ai mà chẳng chơi cùng. Hoặc là ra Quảng trường Đỏ, vui chơi ở VDNKh, đi dạo ở công viên Gorky, cắm trại thịt nướng ở mấy công viên gần nhà hoặc ra Đồi Chim Sẻ ngắm nhìn toàn cảnh Moskva với ước mơ một ngày được trở thành sinh viên của MGU (đại học Lomonosov thì phải). Nói chung cứ phóng tàu điện ngầm đi quẩy toàn Moskva thôi, vui lắm.

Nơi đây cũng là nơi ghi dấu hai mối tình đầu tiên của mình.

Một người là một cô gái gốc Việt, bố cô ấy người Nga. Nhưng gọi là mối tình thì cũng… không đúng lắm, vì khi ấy hai đứa vẫn còn nhi đồng lắm, chỉ là có cảm giác thích thích và muốn được ở với nhau, đi chơi và trò chuyện cùng nhau thôi. Dần dà bố mẹ cô ấy cũng biết và không muốn con mình yêu quá sớm, vậy là xa cách dần. Một ngày nhận được tin cả nhà cô ấy chuyển đi thành phố khác rồi, chợt thấy buồn và hụt hẫng làm sao… Đến giờ vẫn không liên lạc được nữa, dù sao cũng là một kí ức con con thôi, nhỉ?

Và mối tình thứ hai này mới thật sự sâu đậm.

Cô bạn cùng lớp với mình – Alina. Một cô gái đến từ Ukraina, nhưng chuyển đến sống ở Nga khi tình hình Nga với Ukraina vẫn chưa căng thẳng lắm, và mọi thứ cũng dễ thở hơn khi bố của cô ấy cũng là người Nga, còn mẹ của Alina thì là người Ukrania có gốc Ba Lan, nên âm điệu tiếng Nga của Alina lạ lắm. Mới đầu cũng khổ vì bị cả lớp trêu cái giọng, nhưng sau rồi cũng quen và bọn lớp lại đối xử như bình thường thôi.

Hai đứa cũng chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, quen nhau qua một đứa bạn nữa. Vậy mà cũng được ở trong cùng một nhóm bạn với nhau hơn chục đứa. Một ngày, cả nhóm với bố mẹ của một vài đứa tổ chức đi làm tiệc nướng ở công viên gần đó (nhớ cái công viên to vkl như cái rừng vậy), và Alina cũng đi theo. Cô gái có mái tóc vàng, cao lớn và phổng phao (gái Nga tuổi này thường như vậy mà), nhưng hơi rụt rè và nhút nhát, tự giới thiệu mình là một người hướng nội. Cứ nói chuyện quá nhiều mà quên cả nướng đồ, đúng là một lũ trẻ.

Cả cái bãi cỏ đấy tràn ngập tiếng cãi nhau và chửi bới ỏm tỏi, cyka blyat với idi na hui có bao nhiêu phun ra hết, riêng Alina, cô gái ấy im lặng, thi thoảng chỉ nói những lời nhỏ nhẹ. Có lẽ hướng nội quá nên không quen với cái sự nhộn nhạo của bọn này.

– Alina?
– Ah chào bạn…
– Bạn không ra chơi với bọn nó à?
 – mình chỉ về hướng cái lũ đang chơi bóng ven hồ.
– Mình ngồi đây trông đồ thôi, bọn nó để hết lại đồ ở đây này. Bạn cũng không ra sao?
– Mình vừa ra rồi, giờ nghỉ ngơi chút. Lo gì đồ đâu, không ai lấy đi đâu mà lo. Có mấy bác nữa mà.
– Thôi không sao, bạn ra với chúng nó đi.
– Vậy tí bạn xuống tắm hồ chứ?
– Ừ.
– Vậy hẹn tí nữa nhé.

Nói rồi cũng bỏ mặc cô ấy lại mà ra chơi với chúng nó thôi, cả lũ chơi đến mệt thì lại rủ nhau xuống tắm hồ. Cứ như tắm ao tắm sông ở Việt Nam ấy nhỉ, bọn con trai cứ tụt ngay tại chỗ mà xuống thôi, còn mấy đứa con gái thì có phòng thay đồ ở gần đó. Xuống bơi chán rồi cũng lại lôi bóng ra nghịch. Alina cũng xuống, và cái thân hình phổng phao trong bộ đồ bơi thì khỏi phải nói rồi, nhìn đã con mắt. Cột lại mái tóc dài, Alina nhập hội với đội bên mình, hai bên cứ thế mà choảng nhau dưới nước…

Cũng thấm mệt ở dưới nước rồi thì cả lũ lại ngoi lên bờ, bắt đầu cái buổi cắm trại. Alina ngồi bên mình, hai đứa không có phụ huynh đi cùng, vậy cũng đỡ ngại. Phụ huynh ngồi thì cứ ngồi nhưng cả lũ dô thì vẫn cứ dô mà thôi.

– Alina, sôi động lên đi nào!
– Mình vẫn bình thường mà.
– Như bọn nó kìa, cứ kéo nhau ra mà nghịch thôi. Ra với bọn nó đi chứ, bạn ngồi không từ nãy đến giờ rồi, không phải ngại đâu.
– Ừ được thôi… Này, mời bạn đấy.

Alina đưa mình một quả táo với chai nước, cô ấy mời mình.

– Cảm ơn bạn nhé.
– Không có gì. Này, mình quen bạn từ trước rồi hay sao ấy…
– Thật vậy sao? Chúng ta quen nhau ở lớp mà nhỉ?
– Ừ, nhưng còn hơn nữa cơ.
– Mình vẫn chưa hiểu lắm…
– Là bố mẹ mình quen với bố mẹ bạn. Hôm qua mình nói với hai người là lớp mình có một cậu bạn người Việt thì họ nhận ra bạn.
– Vậy sao? Sao bố mẹ mình chưa nói gì nhỉ?
– Vì bạn chưa nói cho bố mẹ biết thôi chứ sao.
– Vậy… bạn biết bố mẹ mình à?
– Không đâu, mình chưa gặp họ bao giờ.
– Mình cũng thế. Nếu bố mẹ mình và bố mẹ bạn cùng đến cắm trại ở đây thì bốn người nhận ra nhau đấy.
– Mình cũng nghĩ vậy.

Thế là ngồi nghe Alina kể chuyện ở Ukraina. Cô ấy đến từ Zaporozhye, một thành phố ở Ukraina, sống ở đó một thời gian thì cả nhà chuyển đến Moskva. Được dạy tiếng Nga từ nhỏ bởi mẹ nên Alina có thể nói tiếng Nga trôi chảy từ bé.

– Mình đọc tin tức thấy Ukraina và Nga căng thẳng lắm… Bạn muốn trở về Ukraina không hay là vẫn sống ở Moskva?
– Cả nhà mình vẫn ở Moskva mà, với cả mình cũng thấy nơi này an toàn nữa, mọi người thân đều ở đây hết nên không lo đâu.
– Ra vậy…
– Mình mới chỉ di chuyển xung quanh hai nước là Ukraina và Nga thôi, và mặc dù mẹ mình đến từ Ba Lan nhưng mình lại chưa đến Ba Lan bao giờ cả.
– Mình cũng chưa đến Ba Lan 
(giờ thì đến rồi) và cả Ukraina nữa.
– Đến đó đi, đến Kiev ấy. Mình thích ở Kiev vì nó sôi động hơn nhà mình ở Zaporozhye.
– Khó lắm, mình học ở đây thôi, chứ đi nước khác thì mình không biết như nào. Dù sao cũng mong ước được sang Ukraina.
– Ừ…

Alina nói là ở Nga cũng được với cô ấy thôi, nhưng mình không nghĩ vậy, chẳng qua là hoàn cảnh bấy giờ khiến cho việc trở về Ukraina của Alina trở nên khó khăn hơn. Vì cái cách cô ấy giao tiếp, hòa đồng với mọi người đã nói lên điều đó, vì cái môi trường này, và vì mặc cảm với lũ Nga của một người Ukraina…

– Mình nghĩ là mình nhớ con người cũ của mình…
– Là sao vậy Alina?
– Như là mình đánh mất nó ở Ukraina ấy. Kiểu như, qua thời gian thì con người trưởng thành hơn, suy nghĩ hơn, và có kinh nghiệm hơn đúng không?
– Ừ…?
– Nhưng tất cả những thứ đó của mình đang ở Ukraina mất rồi, nên là mong rằng sẽ có một ngày mình tìm lại được.
– Vậy cố gắng lên, cuộc sống nơi đây không dễ dàng chút nào, mình cũng sống xa nhà nên có thể hiểu một phần. Hoặc là, mình có ý tưởng này…
– Sao vậy?
– Đến Ukraina tìm lại những thứ đã mất để mang về đây đi!
– Haha, nhưng mọi thứ khó lắm chứ.
– Ừ, nhất là với tình hình bây giờ phải không?
– Đúng thế!
– Cuộc sống ở Moskva không khó khăn đến vậy đâu.
– Ừ, Kiev dễ sống hơn nhiều, mặc dù Ukraina và Nga có vẻ… giống giống nhau, nhưng không đâu. Không hề.
– Đúng, ở Việt Nam cũng dễ sống hơn.
– Moskva chật chội quá, nhưng cũng sôi động. Thôi về đi!
– Ừ.

Cả lũ ai về nhà nấy, nhận ra Alina cũng đi cùng đường về với mình, hóa ra nhà cô ấy cũng ở đây thôi.

– Bạn biết trượt patin không? – đằng trước sân mình là bãi trượt patin và trượt ván, cứ buổi chiều là mấy thanh niên lại xuống đây.
– Không, nhưng mình cũng muốn học. Bạn thì sao?
– Mình cũng không biết. Thực ra ngày xưa mình bị mấy người này đâm mấy lần nên không thích lắm.
– Oh, tệ thật…
– Haha, không sao. Nhà bạn ngay đây à?
– Ừ, trên tầng kia kìa.
– Cao thật đấy. Nhà mình thì lại phải đi sâu vào trong kia cơ, thảo nào chúng ta đi học về không hay đi cùng nhau, ngược đường mà.
– Ừ đúng rồi, vậy nên giờ mới nhận ra là nhà hai đứa mình gần nhau đấy.
– Đúng vậy. Thôi bạn về đi, ngày hôm nay vui lắm. Bye bạn nhé.
– Ừ bye.

Tối hôm đó thì mình hỏi chuyện bố mẹ về gia đình Alina, cô gái cùng lớp ở ngay tòa nhà gần đây. Hóa ra là hai nhà cũng có quen nhau thật, sau mấy lần bố mình đi Ukraina làm việc thì có đi cùng nhà đó. Hỏi ra thì hai người cũng mới biết là Alina học cùng lớp mình, hay thật.

Từ đó hai đứa cũng thân nhau hơn trước, nói chuyện với nhau nhiều hơn ở trường và thỉnh thoảng đi học về còn lượn chán ở nhà Alina mới thèm đi về nữa. Chơi chán thì cũng hẹn được cô ấy đi chơi riêng một ngày cuối tuần, chủ yếu là đi ăn, đi lượn với nhau. Xin phép bố mẹ phải nói là xin đi chơi với lũ bạn chứ không phải đi riêng với Alina, mà bố mẹ còn hỏi là có cô ấy không chứ, các cụ thính thật.

– Cuối tuần di chơi như này vui đấy chứ, ít khi nào mình ra ngoài chơi cuối tuần lắm.
– Vậy bạn làm gì những ngày này?
– Thường là ở nhà, nghe nhạc và xem phim mà thôi. Cuối tuần là để mình nghỉ ngơi, quăng hết đống sách vở đi.
– Vậy ngược lại mình, cuối tuần cứ phải bò ra ngoài nhìn mặt trời mới chịu cơ.
– Haha, nhưng Moskva dù có to lớn đến đâu thì đi mãi cũng hết chỗ, đúng không?
– Ừ, vậy nên mình cũng hay đến chợ Liublino chơi với mấy người Việt ở đó. Bạn đến đó bao giờ chưa?
– Mình có biết nhưng chưa đến bao giờ ấy.
– Vậy bạn muốn chiều nay đến không?
– Có chứ. Cứ dạo chơi ở đây đã.

Alina và mình đi một vòng từ Quảng trường Đỏ, dạt xuống mấy khu trung tâm gần đó, ăn McDonald (Nga như kiểu bị nghiện McDonald ấy, sợ thật sự). Đến chiều cũng về khu chợ Liu trước khi quay về nhà. Đưa Alina vào bên trong, cái khu chợ này khá nhộn nhạo và thực ra thì… mình không thích cái không khí ở chợ này lắm, nhưng thôi chỗ này có nhiều người Việt nên cũng đến chơi chút. Alina thì như mới được thấy khu chợ như này lần đầu vậy, cũng đi khám phá chỗ này chỗ kia mà mình cứ sợ, cũng chẳng hiểu sao lại sợ nữa, kiểu cảm giác vậy thôi…

Ghé qua những gian hàng quen, những người quen thì cũng nhận ra mình thằng này con bác này, nhưng tất nhiên chẳng ai quen Alina cả rồi.

– Ai đây cu?
– Bạn cùng lớp em anh.
– Ê cu đi chơi thế này đã có con bé Nga rồi hả?
– Có gì chứ anh, bạn em thôi, con nhà người quen bố mẹ em đấy.
– Ai mà quen? Nói ra xem nào, ở đây thì ai mà chẳng quen ai.
– Em chịu, bố mẹ em quen chứ em đâu có quen.
– Thế thành hai nhà thông gia rồi hả?
– Lạy Chúa anh ơi em còn nhỏ mà, cô ấy chỉ là bạn em thôi.

Rồi ông đấy dùng thứ tiếng Nga bồi mà hỏi “mày tên gì?”, cô gái chỉ đáp gọn lại “Alina”.

– Con bé chảnh thế cu?
– Còn ngại mà anh, kiểu hướng nội ấy.
– Ô, mấy con này chả thoáng bỏ mẹ ra, ngại gì.

Thôi chịu không nói lại được nữa, hai đứa đành bỏ qua mà cứ đi trong chợ thế thôi. Alina đúng là vẫn có ngại khi thỉnh thoảng có người nhận ra và hỏi mình, nhưng rồi sau cũng mặc kệ mà đi gần nhau hơn thôi.

Tạm biệt Alina, về đến nhà, bố mẹ mình làm ngay câu chí mạng là ai đó nhìn thấy mình đi riêng với một con bé tên là Alina rồi bảo với hai cụ, tốc độ truyền tin ghê thật. Mình thừa nhận đó là Alina con bác xyz thôi. Bị tra hỏi hai đứa yêu nhau à, nhưng cứ chối thôi, vì lúc đó cũng đã yêu đâu, nhưng… đúng là cũng thích thích thật đấy. Chốt lại hai cụ dọa yêu đương rồi chơi bời các thứ là không chấp nhận được đâu, đúng là…

– Có bao giờ bạn chán học ở trường không? – Alina ngáp ngắn ngáp dài trong một tiết học.
– Lúc nào mà chẳng chán chứ. Bạn thì sao?
– Mình có thể ngủ ngay được ấy.
– Haha, ngủ đi, giáo viên không để ý đâu.
– Này, mai bùng học không?
– Hả? Liệu có được không? Lỡ có ai biết thì sao?
– Tất nhiên là giáo viên sẽ biết rồi, nhưng bố mẹ mình thì không đâu, tin tưởng mình đi!
– Vậy bùng kiểu gì?
– Sáng mai cứ đến trước cổng trường rồi chạy đi là được, cả hai nhìn thấy nhau thì chạy nhé!
– Ôi trời… cứ để mình xem xét.

Cả ngày cứ suy nghĩ về cái kế hoạch đấy của Alina, nghĩ nhiều đến mức mà về nhà ăn cơm cái mặt cứ đăm đăm đến nỗi các cụ còn hỏi có chuyện gì à, sợ thật sự.

Sáng hôm sau đến trường mà cứ nhìn trước ngó sau, Alina đã ở đấy từ lúc nào. Đếm một, hai, ba mà cả hai đứa lao đi tên bắn, sợ thật nhưng mà vui, đam mê bùng học bắt đầu từ đây chứ đâu.

– Hay lắm, vậy giờ đi đâu đây Alina?
– Chắc đi dạo quanh đây thôi, sau đó thì… mình đi về nhà.
– Hả? Bạn về thì mình đi đâu?
– Bạn không về được sao?
– E là mình bị phát hiện đấy…
– Không sao đâu, nếu sợ thì về nhà mình cũng được.
– Hả? Được chứ Alina?
– Tất nhiên rồi, tại sao không?

Cả hai đi dạo trong công viên bên bờ sông Moskva, có mấy người già vẫn đang dắt chó đi dạo, hoặc đang ngồi câu cá.

– Nếu được chọn để đến một đất nước bất kì để sống, bạn muốn đến đâu?
– Đến đâu à? Mình chưa nghĩ đến. Chắc là trở về Việt Nam là tốt nhất.
– Mình cũng muốn được về Ukraina… Nhưng nếu chọn một đất nước thì mình sẽ đến Pháp, đến Paris!
– Vậy sao? Chị mình đang sống ở Paris đấy.
– Thật hả? Vậy là bạn không khó khăn để đến Paris rồi!
– Đâu có, mình vẫn đang kẹt ở Moskva đấy thôi.
– Haha, đúng thật. Nhưng nếu được đến Pháp thì tốt biết bao. Kiểu như là, với mình nơi đó như vùng đất kì diệu vậy, Paris thì đẹp tuyệt vời. Tất nhiên trên tranh ảnh thì như vậy, nhưng ngoài đời thì mình không biết sẽ như thế nào.
– Sao bạn lại nghĩ ngoài đời không giống như trên tranh?
– Vì khi mình từ Zaporozhye chuyển đến Kiev và Moskva, mình cứ nghĩ cuộc sống sẽ toàn màu hồng, nhưng thật ra không phải.
– Tệ thật đấy…

Mình nhận ra mình thích ngắm Alina trong bộ đồ này, như là đồ đồng phục vậy, ngắm nhìn gương mặt dễ thương đúng chuẩn gái Slavic và mái tóc dài đến ngực… Cứ vừa đi vừa ngắm nhìn cô gái này như vậy, mọi chuyện trên trời dưới biển đều được nói ra hết.

– Bạn có bao giờ băn khoăn tự hỏi dòng sông Moskva này sẽ chảy đi đâu không?
– Chưa… Chảy qua Quảng trường Đỏ?
– Haha, tất nhiên rồi! Nhưng cứ thả trôi theo con sông này thì nó sẽ dẫn ta ra đâu nhỉ?
– Bạn muốn thả trôi theo nó à?
– Nếu để giết thời gian thì cũng không phải là ý tưởng tồi.
– Nếu là mình thì sẽ chọn đi lên Đồi Chim Sẻ và ngắm toàn cảnh Moskva. Mình thích ngắm nhìn mọi thứ từ trên cao lắm.
– Mình cũng thế! Cảm giác bao trọn cả thành phố cứ như mấy chú chim bay vậy.
– À ừ… Vậy những lúc ở Ukraina thì sao?
– Là sao cơ?
– Những lúc ở Ukraina ấy, Zaporozhye và Kiev… Bạn thường làm gì những lúc như này?
– Thường sẽ là về nhà và chơi ở nhà thôi, xem phim, nghe nhạc hay vẽ vời chút gì đó chẳng hạn.
– Vậy à…

Nhưng làm gì mãi có chuyện để nói được, mà chỉ đi và ngắm cô ấy thôi thì cũng ngại, phải có gì đó để phá vỡ bầu không khí này chứ. Thế là hết chuyện, lôi luôn cái chuyện hôm trước đi chơi ra cho nhanh.

– Bố mẹ bạn có biết là bạn đi chơi với mình hôm trước không?
– Mình nói là đi với bạn bè thôi, chứ không nói rõ là ai. Sao vậy?
– À hôm trước có người nhận ra mình với bạn, vậy nên bố mẹ mình biết thôi ấy mà, tại mình cũng nói với bố mẹ mình giống bạn. Không sao đâu, chuyện nhận ra với mình không vấn đề.
– Oh vậy sao…
– Vấn đề là, bố mẹ nghĩ mình và bạn yêu nhau…
– Hả? Thật vậy sao?
– Ừ, mình bị hỏi vậy thôi, chứ cũng không có gì nhiều.
– Vậy thì… bạn trả lời như nào?
– Ừm thì… cũng không có gì, chỉ là đi chơi với nhau thôi. Bố mẹ mình cũng không nói nhiều nữa đâu.
– Vậy sao… Nhưng mà thực sự thì…
– Sao vậy Alina?
– Bạn có thích mình thật không?

Alina quay ra hỏi thẳng mình mà tí ngất vì sốc, ca này mình chưa bao giờ nghĩ tới. Lúc đó rối não quá, nghĩ được quái gì nữa đâu, đầu nảy số gì thì buột mồm như thế thôi vậy.

– Có… Mình nghĩ là mình có tình cảm với bạn…
– Mình cũng vậy!

Alina nắm lấy tay mình, mình kéo cô ấy lại gần. Hai đứa ôm nhau bên bờ sông Moskva lộng gió. Chỉ định ôm thôi, mà Alina kéo mình xuống mà hôn bất ngờ. Không hẳn là hôn, chỉ là môi hơi chạm nhau, chắc là vẫn còn ngại…

– Vậy là em đã là người yêu của anh rồi nhé!
– Ừ… tại sao lại yêu anh hả Alina?
– Vì anh hay đi với em, hay chơi với em, anh là người gần em nhất!
– Vậy sao?
– Còn anh thì sao?
– Cũng vậy thôi… Em xinh đẹp này, lại giỏi nữa.
– Em xinh đẹp sao? Cảm ơn anh nhé!
 – nói rồi Alina lại quay ra hôn vào má, cái này thì cô ấy không ngại.

Những cơn gió cứ thổi từ sông vào, Alina vừa đi vừa nắm tay mình, trên lưng hai đứa vẫn còn cặp sách vì bùng học.

– Chúng ta đã ở ngoài này lâu quá rồi…
– Ừ…?
– Về nhà em không anh?
– Có sao không?
– Không đâu mà, nếu anh muốn.

Bước chân về nhà Alina, căn nhà nằm trong một khu tập thể nhỏ, nhưng tầm nhìn thì vượt các nhà khác xung quanh.

– Anh có ăn uống gì không, cứ mở tủ lạnh nhà em ra đi.
– À thôi không cần đâu, cảm ơn em.

Vẫn đang hoàn hồn sau cú tỏ tình vừa rồi, mình nhìn quanh ngó dọc căn nhà của Alina, chợt nhìn thấy bức ảnh gia đình. Vậy là đã biết mặt bố mẹ cô ấy rồi, chí ít là trên ảnh. Ngoài ra còn một đứa nhóc nữa, có lẽ là em gái của Alina.

– Bố mẹ em bao giờ về vậy?
– Anh yên tâm đi, hai người về sau khi em tan học cơ, họ không nhận ra đâu. Của anh này.

Alina đưa mình một cốc nước, rồi cô ấy vác cái laptop ra mà nghịch với mình. Chỉ là những trò chơi trên mạng thôi, rồi lại xem phim, nhưng thế là đủ để hai đứa vui đùa với nhau. Đến tầm trưa, Alina nấu ăn cho mình, gái Ukraina đảm đang đấy chứ. Cô ấy hay ngồi ra đằng sau mình, tay vòng qua cổ mình, đầu tựa lên vai mình, mái tóc vàng cứ thỉnh thoảng bay ngang qua tỏa hương thơm khó phai. Canh cũng đến giờ tan học, có lẽ mình nên chuồn thôi.

– Anh về nhé! Cảm ơn vì đã nhận lời làm người yêu em! – cô ấy hôn lên má mình khi hai đứa đang đứng ở cửa.
– Cảm ơn gì chứ em…
– Em yêu anh!
 – Alina tiến lại mà lại hôn nhẹ mình, lần này là vào môi luôn.

Về nhà mà cứ lâng lâng, nhưng rồi phải kiềm chế lại chứ biểu lộ cảm xúc quá với các cụ cũng không ổn. Tối hôm đó mình vẫn như mọi ngày, nhưng lòng hạnh phúc khó tả, như là vẫn không tin vào sự thật vậy.

Ngắm nhìn Moskva khi hoàng hôn buông xuống. Khi mọi thứ đã bị màn đêm che mờ từ lâu, chuẩn bị leo lên giường, Alina gửi một tấm hình cho mình.

– Chúc anh ngủ ngon! Hẹn gặp anh vào ngày mai nhé!

Thế là đã (lại) có người yêu ở Nga thật rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.