Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 80

trước
tiếp

Cầm cái hộ chiếu của mình có dán visa Ukraina trên tay mà chợt hạnh phúc. Không chỉ là được đi du lịch, mà còn là được đi với Alina, được ở với Alina những ngày hè. Quan trọng hơn, có lẽ là bố mẹ mình cũng đã chấp nhận tình yêu của hai đứa rồi, vì cái visa này mình được nhận là do mình đi theo bố mình. Ba tháng hè ở Kiev, có lẽ sẽ có rất nhiều thứ để ngóng chờ đây.

– Ăn mừng thôi nào anh! Cuối cùng hai ta cũng được ở với nhau rồi! Em nhất định sẽ đưa anh đi khắp Ukraina chơi!
– Tất nhiên rồi, anh cũng không đợi được đến ngày hai ta ở Kiev đâu!
– Này, em muốn cuối tuần này hai ta lên bar của thằng kia, được không anh? Coi như chúng ta ăn mừng được sang Ukraina luôn.
– Ừ tất nhiên rồi, em nói với bọn nó đi.

Alina ra bàn bạc với lũ bạn thật, có lẽ là vui quá nên cô ấy không ngại ngần gì nữa rồi. Cuối cùng chốt được là tối thứ sáu sẽ lại lên cái bar cũ kia, nhưng sau đó thì làm gì thì làm, về nhà nhau hay ai về nhà nấy thì tùy. Hôm đó xin bố mẹ đi chơi xuyên đêm với cả lớp thì các cụ cũng không hỏi gì nhiều, chắc chắn là biết có Alina đi cùng rồi. Alina hôm đó đến ngay trước cửa nhà mình mà đợi mình luôn, cô ấy đâu có ngại ngần, hôn môi hôn má chào nhau rồi cùng đến cái bến tàu ấy mà đi. Quán bar vắng hơn mọi lần, nhưng có một lũ này vào thì sôi động ra hẳn ngay, cả lũ làm loạn một góc quán. Lần thứ hai đi bar, lũ này vẫn không biết hôm nay đi vì nhân dịp gì, mà cũng chẳng quan tâm đến dịp gì nữa chứ, thích là lên thôi. Gọi vodka hàng loạt ra, lại tiếp tục chén chú chén anh với từng đứa một, uống mà như voi uống phi la tốp vậy, không có điểm dừng. Alina nhảy với mình, từ những điệu nhẹ nhàng cho đến những điệu mạnh mẽ như múa quạt hay giã cối… Cô ấy và mình cũng mạnh dạn hơn, ôm eo nhau, hôn nhau và nghịch ngợm cơ thể nhau ngay giữa quán bar ấy, nhưng đương nhiên vẫn biết điểm dừng rồi.

Cũng phải quá khuya, cả lũ mới kéo nhau ra về, đêm nay về muộn hơn bình thường rồi. Đứa nào về nhà đứa đó, còn mình với Alina vẫn chưa biết đi đâu cả.

– Này, hay anh về nhà em đêm nay đi!
– Vậy có tiện không?
– Không sao đâu, ngày mai bố mẹ em vẫn đi làm mà, hai người thường không phá giấc ngủ của em cuối tuần đâu. Còn nếu anh ngại thì… cứ mang cả giày vào phòng em cũng được!
– Ôi trời… Được thôi, anh ngại gì chứ!

Rồi hai đứa kéo về nhà cô ấy, đi nhẹ nói khẽ nhất có thể. Đêm khuya như này có lẽ mọi người cũng đã ngủ say lắm rồi. Nghe lời Alina, mang cả giày vào trong phòng cô ấy, hai đứa nhanh chóng chui lên giường.

– Em này…
– Sao vậy anh?
– Cứ nằm cạnh em như này thôi mà không làm gì thì cũng hơi kì…
– Anh định làm gì nữa vậy? Bố mẹ em đang ngủ ở phòng bên cạnh đấy!
– Phòng em có cách âm không?
– Em cũng không chắc… Thường thì em hay mở nhạc to trong phòng mà không ai nói gì cả…
– Vậy à… Thôi cố gắng giữ yên lặng nhé.

Mình trèo lên Alina, nằm cạnh cô gái như này, với một đống vodka ở trong người thì sao mà chịu nổi cơ chứ. Alina cũng không phản đối gì cả, có vẻ cô ấy cũng muốn rồi. Mình cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không muốn cái giường này kêu quá to, còn Alina thì cố gắng mà giữ yên lặng nhất có thể, hơi khó khăn nhưng mọi thứ vẫn khá ổn. Hai đứa say sưa, làm chuyện ấy trong hoàn cảnh như này cũng có cái thú riêng của nó mà. Một lúc sau cũng xong, hai đứa nằm ra thở rồi cũng chìm ngay vào giấc ngủ mà thôi.

Hôm sau, Alina đánh thức mình. Có lẽ cô ấy vẫn quen giờ dậy buổi sáng. Bố mẹ Alina hình như đã đi làm, chỉ còn đứa em của cô ấy ở nhà thôi.

– Đêm qua em sợ thật đấy…
– Nhưng thích không?
– Ừ, có thích!
– Thích thôi chứ nghiện thì cũng dở đấy.
– Em cũng nghĩ thế, cứ như chơi trò mạo hiểm vậy. Anh muốn đi tắm không?
– Đi tắm với em thì sao?
– Nếu anh muốn.

Thế là theo chân Alina đi tắm. Hai đứa tắm chung thì xảy ra chuyện gì có lẽ ai cũng biết rồi. Tắm xong lại chui vào phòng mà xem phim với nói chuyện với Alina thôi, một buổi sáng trôi qua thật nhẹ nhàng… Chiều hôm ấy về nhà, cũng không có chuyện gì mấy cả, chủ yếu là đợi đến lúc được sang Ukraina với Alina mà thôi.

Cũng sắp hết năm học, cả lớp lại quyết định tổ chức một buổi đi dã ngoại, nhưng lần này sẽ ra ngoại ô để cắm trại. Nơi đó là một khu rừng già vắng người, thích hợp cho những buổi dã ngoại mùa hè như này. Cả lũ quyết định cắm qua đêm luôn. Như đi tham quan ở Việt Nam vậy, cả lũ tập trung lại ở một phòng nào đó mà bày trò với nhau, rồi lại kéo nhau ra hồ gần đó mà chơi, có những đứa thì chơi bóng, có đứa thì xuống hồ bơi, còn có hội chuẩn bị đồ để nướng. Thường thì mình đi đâu thì Alina theo đấy, nhưng cũng được một lúc thì cô ấy lại ra chơi với mấy đứa bạn luôn rồi. Có mấy đứa rủ đi vào trong rừng để xem trong đó có gì, đồng ý luôn thôi. Về khu trại mà chuẩn bị đồ, không thể qua được mắt Alina, thế là lại lôi cô ấy đi theo.

Sâu bên trong cánh rừng già, cả lũ đi cùng nhau nên cũng đỡ sợ đôi chút, nhưng nhìn xung quanh toàn cây cỏ cao chọc trời um tùm không thấy đường đi cũng khá rén đấy. Được thêm mấy đứa vừa đi vừa kể chuyện kinh dị nữa, nên cái độ gan dạ của cả lũ bị kéo xuống đôi phần. Đi một lúc lâu cũng không thấy gì đặc sắc, toàn cây cối là chính nên tất cả lại kéo nhau về trước khi đi quá xa và không nhớ đường về nữa. Loay hoay trong cánh rừng ấy một lúc lâu, mấy đứa tưởng không tìm được đường về đến nơi rồi, may sao vì đi theo con đường mòn nên cũng về lại được trại. Ở trại mọi người đã bắt đầu tổ chức tiệc nướng rồi.

Tối thì cả lũ đốt lửa trại, đốt cháy to rồi lại bật nhạc, chúng nó quyết định biến cái trại này thành một cái bar đây mà, nhưng nghĩ chắc cũng không sao đâu vì xung quanh nơi đây toàn rừng cả mà. Chợt nghĩ đêm tối như này đi thám hiểm rừng mới thú vị này, nhưng thế mạo hiểm quá nên thôi. Có mấy đứa đã thủ sẵn mấy trai vodka rồi, lại uống hết chai này đến chai khác, đêm nay là đêm trắng với tất cả mọi người. Ngồi tâm sự mọi thứ với nhau, chủ yếu là nói chuyện hè này sẽ làm gì. Mình cũng nói chuyện với bọn nó là mình sẽ được sang Ukraina với Alina luôn.

– Wow, nghe hay đấy. Mà Ukraina bây giờ có nguy hiểm lắm không nhỉ?
– Chắc là không đâu, bọn tao ở Kiev thì chắc là an toàn.
– Kiev giờ cũng biểu tình đấy thôi… Giờ bọn tao nghe đến Ukraina là thấy ở đó loạn lắm.
– Tao cũng không biết… Nếu loạn thì cùng lắm ở nhà thôi, tao có Alina mà, đúng không em nhỉ?
– Kiev có loạn đâu chứ! Ukraina yên bình mà, chỉ ở phía đông mới loạn thôi.
– Vậy chúng mày đừng có đi đến phía đông Ukraina đấy.
– Nếu không có việc gì thì sẽ không đi. Bọn tao cũng mới chỉ định ở Kiev thôi.
– Vậy Alina có định ở lại Ukraina luôn không? Hay là về lại Moskva chứ?
– Có, tao chỉ ở Ukraina trong hè thôi mà, xong rồi sẽ quay lại đây.
– Thế chứ, đừng có bỏ bọn tao lại chứ!
– Lo gì, sang đấy chơi hè thôi mà.
– Vậy còn mày? Hè này không về Việt Nam hay sao?
– Không, hè nào tao cũng về Việt Nam nên giờ tao muốn lần này đi đâu đó. Sang Ukraina với Alina là một lựa chọn không tồi chút nào.
– Vậy hai đứa bọn mày có dám đi đến vùng Siberia không?
– Nếu được, nhưng đi đến đó còn khó hơn đi đến Ukraina nữa.
– Đúng đấy… Nhất là đi vào mùa đông.
– Mùa đông thì tao nghĩ là không ai đi đâu, tại ở đó lạnh lắm.
– Cứ để xem, có khi cả lớp mình cùng đi đến Siberia vào mùa đông thì vui đấy.

Ngồi nói chuyện như vậy cả đêm, lửa vẫn cháy bập bùng, có vẻ như cả lũ muốn ngồi xuyên luôn rồi. Thức đêm mới biết đêm dài, những câu chuyện không đầu không đuôi cứ tiếp diễn nhau. Có mấy đứa đã vào ngủ luôn rồi, khoảng 3h sáng chỉ còn một số rất ít vẫn nán lại thôi, trong đó có mình và Alina. Cả hai đứa ngồi hướng ra bờ sông.

– Anh muốn đón bình minh luôn không? Đằng nào mùa này thì giờ cũng sắp sáng rồi đấy.
– Ừ đúng rồi, cũng khoảng 4h là trời sáng ngay thôi. Chưa gì anh đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi kìa.
– Đâu có chứ! Em vẫn thấy sao mà.
– Ừ, sao sáng thật. Ở Moskva sao mà được nhìn thấy bầu trời đầy sao như này chứ.
– Em thích ngắm sao như này, nằm ra bãi cỏ mà ngắm thôi! Cảm giác tự do vậy, nhìn vào khoảng hư không kia cũng khiến em thoải mái hơn nữa.
– Anh cũng thích ngắm sao, chẳng mấy khi hai ta được cùng nhau ngắm sao như này cả.
– Đẹp anh nhỉ?
– Không đẹp bằng em được.
– Cái gì vậy chứ! Dù sao cũng cảm ơn anh…
– Không có gì đâu, sự thật là vậy mà em.
– Em cứ bồn chồn anh ạ, thực sự em không thể chờ đến ngày được quay lại Kiev đâu.
– Anh cũng vậy. Vậy em có về cả Zaporozhye không?
– Em cũng muốn, nhưng cũng khó… Dù sao em cũng có nhiều thứ đáng chờ đợi ở Kiev mà, về đó cũng được rồi. Còn nếu được về cả Zaporozhye thì em cũng sẽ về thôi.
– Ra là vậy…
– Vậy anh có muốn về Zaporozhye không?
– Anh muốn đi cả Ukraina với em ấy chứ.
– Em cũng muốn nữa!

Ngắm nhìn mặt trời dần lên, ánh sáng mặt trời che khuất đi những ngôi sao trên bầu trời… Giờ thì ngủ quái gì nữa, chỉ có chuẩn bị ăn sáng thôi. Alina dường như lần đầu thức xuyên đêm như này, cô ấy cứ gật gù bên cạnh mình. Sáng ra cả lũ đã bắt ra đá bóng rồi, thức xuyên đêm thì còn đâu mà sức chứ, chơi được một lúc thì cũng phải xin ra mà thôi. Alina nhìn mình mà thấy tội, trông người cứ như cái xác sống vậy.

– Biết thế em bắt anh đi ngủ luôn cho rồi.
– Có mấy khi được thức đêm cùng em đâu chứ.
– Sang Kiev thì em cho mà thoải mái.
– Thật á? Mà chắc gì hai ta đã ở với nhau đâu.
– Em nghe được từ bố mẹ em rồi, hai nhà sẽ sống trong cùng một tòa đấy.
– Thật á?
– Thật mà, chứ anh cũng làm gì có nhà ở Kiev đâu, đúng không? Vậy nhà anh phải sống với nhà em thôi.
– Ừ đúng rồi, vậy mà anh không nghĩ ra… Vậy thì tốt rồi, đêm nào cũng được như này thì tốt.
– Đừng, hại sức khỏe lắm đấy. Em cũng thích ngủ hơn nữa, đừng làm phiền em lúc ngủ!
– Thế mà cái hôm từ bar về hai ta có ngủ mấy đâu nhỉ…
– Tại anh đấy!

Dọn dẹp nốt đồ đạc, cả lớp cũng lên đường về trong hôm đó luôn. Những ngày sau cũng chỉ là chuẩn bị cho chuyến đi sang Ukraina mà thôi. Mình háo hức mấy hôm không ngủ được, hồi xưa thì trước mỗi chuyến đi xa nào cũng như vậy, giờ thì đỡ hơn rồi (trừ chuyến đi sang Israel, một phần vì trốn đi cả nhà cả cửa chả ai biết cả). Năm học cũng kết thúc, chỉ gần như ngay sau đó là nhà mình với nhà Alina cùng bay sang Kiev luôn. Cuộc sống ba tháng ở Ukraina bắt đầu từ đây.

Trên máy bay, mình được đổi chỗ cho ngồi cùng với Alina, các cụ tâm lí thật. Hai đứa cũng thích, nắm tay nhau trên máy bay, quay sang cười đùa với nhau không ngừng. Máy bay cũng hạ xuống dần, mình có thể thấy rõ Kiev từ đây rồi.

– Chào mừng anh đến Kiev!

Kiev hiện lên với một vẻ không khác nước Nga là mấy, vẫn những lối kiến trúc quen thuộc, thứ ngôn ngữ tưởng quen mà lạ. Từ cái sân bay, có những người không có thiện cảm với nước Nga mấy đã thấy xuất hiện rồi. Dù cho cố gắng đứng ngoài cuộc với những câu chuyện ấy nhiều nhất có thể, nhưng đương nhiên sao có thể tránh được chứ.

Về đến nhà của Alina ở Kiev, một căn nhà nhỏ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi. Cô ấy nói rằng trong năm thì vẫn có người thỉnh thoảng đến đây sống, nhưng mỗi khi nhà cô ấy quay lại Kiev thì chỉ có nhà cô ấy ở đây thôi. Vậy là tốt rồi còn gì, cứ mỗi khi nhà mình với bố mẹ cô ấy đi làm là sẽ chỉ còn hai đứa ở nhà thôi, quá tiện.

Trung tâm của Kiev – quảng trường Maiden, không hề hỗn loạn như những gì báo chí đăng tải về những cuộc biểu tình. Mọi thứ trôi qua thật yên bình và nhẹ nhàng. Nhịp sống nơi đây nhẹ nhàng hơn Moskva nhiều, mình nghĩ vậy.

– Anh hiểu tại sao em thích Kiev hơn rồi.
– Vì sao?
– Vì em thích sự yên bình.
– Đúng vậy, nhưng cũng một phần là do sự thân thuộc nữa. Em thuộc mọi thứ ở Kiev đấy.
– Nơi đây đâu khác gì nước Nga thu nhỏ đâu chứ nhỉ?
– Có lẽ vậy, nhưng đừng nói thế, dù sao người Ukraina cũng không thích điều đó một chút nào đâu.

Alina dẫn mình đi khắp nơi ở Kiev này, nhưng mình nghĩ cứ thư thư thôi, ta còn tận ba tháng ở nơi này mà.

Màu vàng xanh ở khắp mọi nơi trên đường phố Kiev, màu biểu tượng của Ukraina mà. Đến cả trên những con tàu điện ngầm nữa, những bến tàu được thiết kế theo kiểu Liên Xô, nhìn đã nhàm con mắt ở Nga rồi.

– Anh vừa mới chụp được em này!

– Wow, đẹp thật. Em giống một cô gái Ukraina rồi đấy!
– Lúc nào em chẳng là một cô gái Ukraina.
– Đúng rồi, em thích là người Ukraina hơn!

Đến tận tối, khi mặt trời đang dần xuống, hai đứa mới trở về nhà. Trên đường về lúc nào cũng phải qua quảng trường Maiden này rồi, như một cột mốc của cả Kiev vậy.

– Chụp cho em một tấm nữa đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.