Gaëlle nói rằng cô ấy có cả ngày cuối tuần, nhưng cô ấy đâu thể dành cả những ngày đó ở công viên này được.
Trên lối mòn ấy, có hai con người bước đi song song, lặng lẽ. Khung cảnh yên lặng thật trái ngược với cái sự ồn ào mà chị đã tạo ra ở băng ghế gỗ kia. Những tia nắng vàng vẫn còn lấp ló sau những tán lá cao, tiếng chim hót ban sáng vẫn víu von, tán cây vẫn phát ra xào xạc. Thi thoảng lại có những tiếng rắc khô khốc giòn tan phát ra từ những chiếc lá khô dưới chân hai người. Gaëlle vừa đi vừa cúi gằm mặt xuống.
– Elisa không sao chứ? Chị không thấy con bé đâu cả?
– Nếu có làm sao thì là chỉ bị lạc trong này thôi.
– Em chủ quan vậy?
– Không, mà là em biết vì sao con bé chưa ra được.
Nói rồi, mình bật máy gọi điện cho Elisa, để loa ngoài.
– Em vẫn chưa ra hả?
– Em dọn phòng đã, bừa bộn quá. Sao anh đi mà không dọn hả?
– Ah vậy hả? Anh xin lỗi, tự dưng anh cứ muốn đi vậy thôi. Em dọn xong cứ ở phòng đi, bọn anh sắp về rồi. Không thì để anh về rồi dọn nốt cũng được.
– Thôi khỏi, em sắp xong rồi.
– Vậy hả? Cảm ơn em nhé, anh sắp về rồi đây.
– Ok.
Quay ra Gaëlle, bỗng dưng chị bật cười.
– Em hiểu nó quá nhỉ?
– Nói thật là em chỉ nói cứng vậy thôi, chứ mãi không thấy Elisa đâu cũng sợ bỏ mẹ. May mà dự đoán của em đúng.
– Haha, hay đấy. Làm vậy để làm gì, để thể hiện hả?
Mình cười nhạt. Phải, thể hiện một chút xem như nào. Đến ngã ba đường, hai người chào tạm biệt nhau, hẹn không biết ngày gặp lại. Nhưng cần gì một cái hẹn, khi cả hai đều biết sẽ gặp lại nhau lúc nào rồi…
– Anh với Gaëlle ngồi nói chuyện một lúc trong công viên, không nghĩ thời gian trôi nhanh vậy.
– Vậy hả? Có chuyện gì không?
– Không, cô ấy kể về những ngày ở Rennes, ở Luxembourg, có lẽ nội dung câu chuyện cũng giống như những gì cô ấy nói với L trong buổi hẹn hò kia.
– Thật luôn đấy? Hay anh lại hẹn Gaëlle từ trước rồi?
– Không. Anh còn không có gì để liên lạc với cô ấy mà.
– Hmm, thôi được rồi. Tự dưng sáng dậy không thấy anh đâu làm em giật mình.
– Sao thế?
– Sợ rằng sau đêm qua hai ta sẽ lại thành người lạ…
– Haha, thôi nào. Anh đi đâu được chứ?
– Em không biết, nhưng tự dưng em thấy trống rỗng lắm. Lắm lúc bỗng dưng em thấy mình thật chơi vơi, vô định…
– Shhh – mình đặt lên môi em một nụ hôn vội vàng. Mình không muốn buổi sáng của mình bị phá hỏng bởi hai cô nàng này nữa. Gaëlle là quá đủ rồi.
– Vậy còn chuyện đi thực tập thì như nào anh? Anh được nơi nào nhận chưa?
– Trời ạ thôi nào, đừng phá hỏng cuối tuần bằng mấy chuyện công việc chứ
Than vậy nhưng vẫn phải mở máy tính lên check xem có nơi nào nhận mình chưa. Năm nhất thì xin thực tập hơi khó. Đây nói đúng hơn phải là xin đi học ở một chỗ khác, chủ yếu vào đó các tập đoàn sẽ hướng dẫn cho mình cách họ làm việc và những bước cơ bản của chuyên ngành mình. Nghe khó nhằn, nhưng một khi đã bước chân vào đây thì phải xác định như vậy thôi.
– Chưa có tiến triển lắm. Có một vài nơi ở Pháp từ chối, mà không đúng chuyên ngành của anh lắm nên không sao. Một vài chỗ thì chưa xét hồ sơ, còn các nơi ở nước ngoài thì chưa có kết quả.
– Ah, thôi không sao, còn nhiều ngày nữa mà. Mà anh thích ở Pháp hơn hay ở nước ngoài hơn?
– Anh thích ở nơi nào có em.
– Thôi đi ông ạ. Nói thật đi.
– Thật mà, mà thực ra nơi nào với anh cũng như nhau cả thôi.
– Không phải anh thích ra nước ngoài hơn sao? Anh thích đi đây đi đó mà, đúng không? Đi đi, đừng tự bó hẹp mình trong nước Pháp.
Elisa nắm thóp mình. Đúng là mình muốn nhảy tót ra nước ngoài, mình muốn đôi chân của mình được đi khắp nơi trên thế giới này, muốn con mắt mình được khám phá những chân trời mới. Và tất nhiên, giống như mục đích ban đầu của chuyến du học này, muốn chạy khỏi nước Pháp. Không phải mình không thích, nhưng nước Pháp chưa bao giờ là sự lựa chọn đầu tiên của mình.
– Em thì sao?
– Ngược lại anh. Giờ em đang bù đầu vì không biết nên chọn thực tập nơi nào đây.
Ngó qua của Elisa. Hồ sơ em xanh thật, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Các tập đoàn Pháp khá ngại nhận người nước ngoài, vì kéo theo đó sẽ là một hầm bà lằng giấy tờ, thủ tục. Tất nhiên họ cũng dựa theo chuyên môn nữa. Nhìn bảng điểm của Elisa thì ai cũng muốn nhận thôi. Trong số này mình thấy rất nhiều tập đoàn lớn: Airbus Toulouse, France Telecom, Groupe PSA (Peugeot và Citroen), SNCF, Renault, vân vân và mây mây…
– Chọn đi cô nương, toàn chỗ ai cũng muốn vào đấy. Hồ sơ đẹp vậy còn gì.
– Em phải xem xét đã. Đôi khi nhiều sự lựa chọn lại khiến em bối rối. Thà chỉ được một nơi nhận còn hơn.
– Đỡ hơn anh, đến giờ vẫn chưa ai nhận.
– Họ chưa xét hồ sơ thôi mà. Không sao đâu.
– Nhưng chắc hẳn em cũng phải có sự lựa chọn rồi chứ?
– Hmm em xem nào. Chắc nhận mấy chỗ ở Rennes thôi. Em lười đi lại lắm. PSA với France Telecom này. Nhưng giữa lắp ráp máy và điện tử viễn thông em chưa biết chọn cái nào…
– Hai cái khó ngang nhau nên anh chịu nhé, không tư vấn được đâu.
– Thật là…
Em nguýt dài một cái. Đúng là khó tư vấn thật, hai nơi khác hẳn nhau, làm sao mà quyết được trong một sớm một chiều. Bảo em cứ tạm để đấy đã, còn nhiều ngày để quyết mà. Với lại biết đâu vẫn còn nơi khác nhận em thì sao? Mà em cũng lạ thật, để tiêu chí “gần nhà” lên đầu. Nếu là mình, thấy chỗ nào đẹp là sẽ bay đi luôn, không quan tâm nó xa như nào nữa.
Tối hôm đấy, không có gì đáng hóng bằng chuyện tml L đi gặp Gaëlle. Chuyến hẹn hò lần hai. Sau buổi sáng nay thì mình không còn niềm tin vào thằng này nữa rồi, nhưng chẳng lẽ lại nói thẳng ra. Thôi thì cứ để cu cậu đi, đằng nào thì mình cũng nghĩ, nếu mình không còn lòng tin thì vẫn có người còn tin vào nó…
Mà có khi đúng thế thật, tối hôm đó cậu bé không về.
Sáng thứ hai, uể oải đi vào lớp, thấy cậu bé, liền chạy lại hóng tình hình.
– Ê cu, sao cả tuần đóng phim mất tích thể? Chủ nhật anh em rủ đi đá bóng cũng không thấy đâu?
– Ở nhà thôi, đi rải hồ sơ thực tập. Lửa cháy đến đít rồi mà đ thấy động tĩnh gì, sợ vl
– Ơ thế Gaëlle thì sao?
– Gaëlle về Luxembourg rồi.
– Đ làm ăn được gì à?
– Làm ăn gì? Thì hôm đấy đi xem phim rồi đi dạo quanh đấy thôi. Đêm tối lạnh vkl nên về luôn.
– Clgt, thật luôn? Không có gì cả, thật sự không có gì cả?
– Ờ thì có gì? Chả có gì. Phim thì chán vl đ hiểu nó nói gì cả, t ngủ gật mấy lần.
– Đkm bố lạy m rồi đấy . Còn nói chuyện với Gaëlle thì như nào?
– Cũng không có gì mới. À được cái hẹn nhau xuống Luxembourg chơi thôi.
Nghe đến vậy mình chán chẳng muốn hỏi thêm nữa. Đôi khi muốn tặng cho những thằng ngu một cú đấm mà sợ mình bẩn tay. Với mấy cái kĩ năng xã hội như này thì cậu bé làm được gì đây…
Những tiết học trôi qua một cách chán nản như cách thằng L tán gái vậy, à ngoại trừ một lần cả hai thằng bị ông giáo chửi cho to đầu vì tội nói chuyện riêng ra . Điểm nhấn của chuỗi ngày dài tháng tận đó chính là ngày mình được nhận chỗ thực tập.
– Anh xem này, xanh cả một bảng luôn, sướng nhé, nhìn còn nhiều hơn em nữa.
Mình ngó vào. Đúng là lạy chúa trên cao , lúc thì không có gì, lúc thì các công ti đổ xô đến như quân Nguyên vậy. Chẳng dám tin vào mắt mình, giờ mới hiểu cảm giác bối rối của Elisa hôm trước, đúng là như tự đấm vào mồm mình mà.
– Nhiều thật. Rồi đến lượt anh chọn đi. Em chọn xong rồi.
– Em vào đâu?
– PSA. Em gửi mail cho trường và tập đoàn rồi.
– Hmm, anh thì không được PSA nhận. Để xem nào… chà hầu như toàn ở nước ngoài, ở Pháp lác đác quá.
– Đúng thôi, nhận thực tập người nước ngoài ở Pháp hơi rắc rối nên các tập đoàn họ ngại đấy. Anh được ra nước ngoài, thích vậy còn gì.
– Ra nước ngoài là thực tập 20 ngày đúng không?
– Đúng rồi. Ở trong nước Pháp là một tháng.
Thầm nghĩ, “thực tập 20 ngày” nghe nó dở hơi vl, khác gì một chuyến du lịch đâu. Cái trường rảnh nợ thật, khi không lại bày ra những trò này. Thôi tự an ủi mình, ra nước ngoài thích vậy còn gì nữa. Tham khảo thêm thằng L xem.
– Ê cu, được nhận thực tập chưa?
– Rồi, t chọn xong rồi.
– Vkl nhanh thế thằng này, đi đâu?
– Airbus Nantes. M thì sao?
– Nghe ngon trym thế nhỉ. T vẫn chưa quyết định, đang tham khảo m xem như nào. T lại là Airbus Toulouse, mà hàng không thì trái ngành t quá.
– Lo gì cu, đẹp hồ sơ là được.
– Đ, đến lúc đ làm được gì lại bị chửi cho to đầu ra à. Để đấy t xem nốt.
Xem tới xem lui mà mình thấy mông lung. Chỗ nổi quá thì sợ khó, chỗ không nổi thì mình chẳng biết gì.
– Khó chọn thế hả anh?
– Ừ, cơ bản là anh rải hồ sơ nhiều quá đến mức mà anh còn chẳng biết mình rải đi đâu nữa. Đúng là giết nhầm còn hơn bỏ sót mà, giờ lãnh hậu quả luôn rồi.
– Có cần em chọn hộ không?
– Cứ để anh xem nốt xem sao.
Bỗng chốc đập vào mắt mình là một cái tên quá nổi: Skype. Được Skype Luxembourg và Skype Estonia nhận. Chà, có vẻ hấp dẫn đây…
– Skype?
– Ừ.
– Nghe hay đấy. Điện tử viễn thông và công nghệ thông tin. Nếu thấy mình làm được thì nhận đi anh.
– Thật chứ? Không phải ở Pháp đâu đấy, xa nhau lắm.
– Ui một tháng thôi mà, cái này quan trọng hơn. Nếu anh muốn thì nhận đi, thật sự đấy.
Nghe em nói vậy, mới biết em không còn là một đứa trẻ con hay vòi vĩnh mình ở cạnh nữa. Elisa sắp 18 rồi, em chắc chắn cũng suy nghĩ hơn nhiều.
– Vậy nhé, nhưng mà Luxembourg và Estonia, hmm…
Luxembourg? Đúng rồi, hay thử hỏi Gaëlle xem sao? Ơ mà mình đâu có cái gì liên lạc được với chị? . Lại vác xác hỏi thằng L.
– Cu, cho t fb Gaëlle.
– Làm sao?
– Có việc, đkm, liên quan đến cuộc đời t.
– Vkl nghe ghê thế.
Rồi cậu bé gửi fb Gaëlle, không cần gửi lời mời kết bạn, mình vào thẳng vấn đề luôn.
– Hello chị. Tình hình là em được Skype nhận thực tập, ở Luxembourg hoặc Estonia. Em không biết sống ở Luxembourg như nào, chị review cho em được không?
– Ơ em đấy à? Ghê vậy? Được Skype nhận? Ở Luxembourg hả… Ngoài chị ra thì chẳng có gì nữa đâu haha. Thực ra Luxembourg không khác gì Pháp lắm, nếu muốn khác lạ có thể đi Estonia. Mà cũng xem chuyên ngành ở hai nơi là gì đi đã.
Đúng là người đã đi làm rồi có khác. Mình không nhận ra điều đó. Trụ sở chính của Skype ở Luxembourg, nhưng phần lớn nhân viên ở Estonia, nơi sáng lập ra Skype cũng là ở Estonia.
– Nếu em sang Luxembourg, chị cho em ở nhờ nhé?
– Haha, ok, sang đi thoải mái.
Ngồi suy ngẫm một lúc, có lẽ mình đã có sự lựa chọn cho riêng mình, nhưng không hiểu sao đôi tay mình lại nhát đến vậy. Cứ như là bút sa gà chết. Cái gì đến cũng sẽ đến thôi, đừng bận tâm lúc này quá làm gì. Gửi mail trong tối, đợi xác nhận thôi. Elisa cũng đồng tình với mình, em hiểu mình, ta xa nhau một tháng thôi mà, hãy coi đó là một kì nghỉ của hai đứa đi. Rồi hai đứa sẽ gọi cho nhau qua Skype, dùng đúng phần mềm nơi mình thực tập luôn.
Chợt nghĩ, gọi là thực tập mà nó cho mình chân quét rác thì cũng bỏ mẹ . Nhưng thôi, chỉ cần ghi được dòng “đã thực tập ở Skype” cũng đã thấy vip rồi, mình cứ ảo tưởng vậy đã .
Lên giường đi ngủ, mấy ngày nữa thôi là hai đứa xa nhau rồi. Hành trang ngoài đống kiến thức chưa nạp vào đầu ra sẽ là nỗi nhớ em không nguôi.
Và, không thể không báo tin này cho Sarah được.
– T được nhận thực tập ở Skype. Một tháng. T sẽ bay sang Estonia…