Đến tối thì Herta cũng đỡ rồi, chẳng nghiêm trọng lắm. Đây không phải lần đầu tiên con bé bị như này, nhưng mà nó nói nó không bao giờ chừa được. Đã in thành thói quen rồi thì khó bỏ lắm. Cũng đúng thôi, mình cũng chỉ biết tặc lưỡi mặc kệ. 18 tuổi đầu rồi, phải tự biết lo cho bản thân thôi.
Gọi điện cho Elisa, chỉ đơn giản mình cần nghe giọng em một chút.
– Estonia như nào rồi anh?
– Hơi chán, nhưng chắc là sống được. Mọi thứ cũng không khó khăn lắm, người ta cũng giúp đỡ anh nhiều.
– Vậy hả? Ngày mai em phải quay lại Rennes làm việc rồi, chán quá! Chỉ muốn ở nhà mấy ngày này thôi.
– Thôi cố gắng lên. Một tháng thôi là xong rồi mà.
– Những tận một tháng cơ đấy! Em đang quen với nhịp sống bình thường, giờ bỗng dưng phải đi làm, tự dưng lại thấy nản thật sự. Chỉ muốn thoát khỏi nó thôi.
– Ai rồi cũng thế thôi. Đến khi đã quen với guồng quay công việc thì sẽ thấy nó bình thường. Mà em chưa đi làm thêm bao giờ hả?
– Em chưa…
– Mới đầu có thể thấy khó khăn nhưng sau sẽ đỡ hơn thôi. Cố gắng từng ngày một thì sẽ ok.
– Vâng. Mà ai đằng sau vậy anh?
Giật mình, quay lại đằng sau thì là Herta. Mình đang ngồi ở bếp, con bé thì ra lấy ít đồ ăn, thấy nó còn liếc liếc vào điện thoại của mình.
– À bạn thuê cùng nhà với anh ấy mà. Nó ở đây lâu rồi.
– Vậy hả…?
– Con bé có người yêu rồi em.
– À ừ thì… em có nói gì đâu.
– Thì anh cứ rào trước, sợ em lại nghĩ này nghĩ kia.
Nháy nháy Herta, con bé cũng biết điều, chạy ngay về phòng. Nếu con bé hiểu tiếng Pháp mà biết mình bịa chuyện nó có người yêu, không biết nó có đấm mình không nữa.
– Em nói anh một chuyện được không?
– Sao vậy em?
– Anh còn nhớ đêm chúng mình trước khi anh đi chứ?
– Ừ anh nhớ…
– …Hình như em có thai rồi.
– Hả . Cái gì cơ? Em chắc chắn chứ?
– Em chắc… em kiểm tra rồi.
– … Vậy giờ em muốn làm như nào?
– Thì… cứ sinh ra rồi nuôi vậy thôi.
– Em chắc làm được không?…
– Có lẽ…
– Vậy thì… haizz… theo ý em đi.
– Vậy thật sao?
– Thì đứa bé kia, con của em mà, cũng là con của anh, anh sẽ cố gắng nuôi, dù cho bây giờ… đúng là hai ta còn quá trẻ cho chuyện này…
– Vâng… vậy thì… mà còn chuyện nữa.
– Chuyện gì?
– …Em đùa anh vậy thôi haha . Tự dưng em nhớ đến đêm hôm đó nên nghĩ ra vậy.
– Ôi trời ạ! Elisa ơi em đùa thế có ngày giết người đấy . Làm anh hoảng cả hồn.
– Tại em cứ nghĩ đến cái mặt anh lúc bị em trêu làm em không nhịn được cười nên em đùa tí thôi. Em xin lỗi màaa. Mà anh… thực sự qua chuyện vừa rồi em thấy yêu anh nhiều lắm luôn ýyy, đúng hình mẫu người đàn ông thực sự luôn .
– Thôi đi cô ạ, cô nghĩ tầm này mà sinh con ra thì nuôi nó kiểu gì đây . Đâu phải cái chuyện đơn giản mà cứ nghĩ ngày một ngày hai như vậy được. Em đúng là… thật tí nữa làm anh chết đứng đấy.
– Haha, em hiểu chứ, em xin lỗi mà. Mà anh này…
– Lại sao nữa đây?
– Em vẫn thích cái lúc anh cho vào trong em lắm, khi về Pháp anh làm lại đi nhé.
– Thôi cô ạ rồi tự dưng lại có cái bầu thật luôn thì làm sao?
– Thì nuôi chứ sao? Đùa thôi nhưng mà em thích thật sự .
– Thôi thôi, em nghĩ cái chuyện nuôi một đứa trẻ mà cứ nói vậy là xong chắc? Rồi bao nhiêu thứ đổ lên đầu, đứa trẻ rồi có được cuộc sống tốt không? Đúng là…
– Em đùa thôi mà, đừng cáu vậy chứ :<. Trời ạ, sao tự dưng anh chẳng có tí hài hước nào thế.
– Rồi rồi em hài hước được chưa. Anh chỉ đang phân tích cái chuyện em nói nuôi con thôi, còn anh sợ trò đùa của em lắm rồi.
– Vâng… mà về Pháp nhớ làm như tối hôm trước đấy, em thích!
– Trời ạ, biết thế đã .
Thật đúng là khó bảo! Khi không tự dưng lại nghĩ đến mấy cái chuyện này. Khi Elisa nói đến chuyện có bầu rồi sinh con, thật sự mình chỉ nghĩ đến chuyện trách nhiệm phải nuôi nó, vậy thôi. Còn việc nó có cuộc sống tốt không thì… mình chỉ biết làm hết sức có thể. Đương nhiên nói thì dễ lắm…
Thật may đấy chỉ là câu chuyện đùa.
Ngày đầu tiên đi làm. Dậy thật sớm, chải chuốt vuốt vuốt các thứ, mặc bộ đồ lịch sự nhất mà mình từng mặc trên đời, ra ngoài đường bắt chuyến xe bus. Mà bỏ mẹ, bus đ gì vừa xa vừa lâu vl, đi đến chỗ làm phải mất hơn nửa tiếng. Đến nơi, đứng chờ một lúc thì thấy một ông anh người Pháp ra chào hỏi.
– Chào em, có phải em là sinh viên từ Rennes đến thực tập đúng không? Danh sách thực tập có một người châu Á từ Pháp thôi nên anh nhận ra ngay.
– À vâng đúng rồi ạ.
– Đến sớm quá, còn lâu mới vào giờ, thôi vào đây ăn sáng.
Vào phía trong căng tin, nhân viên đang tập trung ở đây dùng bữa sáng. Căn bếp đẫm mùi cà phê đến đậm đặc. Ông này hoá ra hồi trước học tiến sĩ cũng ở trường mình, giờ về đây làm việc. Trường liên lạc được với ông này để cử sinh viên sang thực tập. Giờ ông cũng trở thành người hướng dẫn mình những ngày mình ở đây luôn.
– Nói chung nhân viên ở đây họ cũng năng động và hoà đồng lắm. Em mới năm nhất, đến đây chủ yếu học tập và tạo mối quan hệ khi làm việc là ok rồi. Ở tầm tuổi em, đòi hỏi trình độ làm việc khi chưa có kinh nghiệm là không thể nên chủ yếu hãy cố gắng giao tiếp và học hỏi đã. Nếu có gì cứ hỏi anh, anh phụ trách em bên này, anh sẽ giải đáp hết.
– Vâng, em cảm ơn anh nhiều.
– Không có gì. Nhiều bạn vào Skype có thể sẽ bị ngợp với cách làm việc ở đây. Bởi vì ở đây khi nhận sinh viên năm nhất thực tập, họ đều kêu rằng sẽ chẳng được ích lợi gì đâu, chỉ làm đẹp CV cho bọn nó thôi. Nếu về những nơi nhỏ thì có khi kinh nghiệm làm việc các em thu được còn nhiều hơn ở đây.
– À vâng… em cũng hiểu chuyện đó. Nhưng dù sao muốn thành công thì cũng nên thử thách bản thân một chút chứ ạ.
– Đúng. Có ý chí thế là tốt. Thôi cố gắng lên nhé. Khi nào mọi người đến đủ thì sẽ qua phòng họp bên kia nghe thuyết trình một chút. Vậy đi, có gì chút nữa gặp lại.
Mọi người, thực ra là có 5 người thực tập, một lúc sau đến đông đủ. Mà có tận 3 thằng Ấn Độ , một thằng Nga ngú. Ngồi nghe thuyết trình về công ty một lúc rồi cũng được dẫn đi tham quan các phòng ban, nhận ra có mỗi mình ở trong cái ngành kia. Sau đó cả bọn được tống vào tham dự một buổi họp của cả tập đoàn. Lần đầu tiên ngồi như vậy, cảm giác chỉ muốn nổ não . Mọi thứ đúng có vẻ khó khăn thật sự. Rồi cũng được tống về phòng của mình, ngồi làm việc được mọi người chỉ bảo, mình cũng chỉ biết làm theo mẫu chứ không được gì thêm.
– Mọi thứ ban đầu ổn chứ em?
– Em hi vọng vậy. Có hơi ngợp nhưng rồi chắc cũng đỡ.
– Haha, nghe hơi ngược với mọi người ở đây. Thường là ban đầu họ sẽ thấy rất dễ dàng, nhưng rồi càng ngày càng thấy khó và nản, dần dà lại bỏ nhiều. Không sao, khó khăn lúc đầu sẽ quen ngay, về sau sẽ đỡ hơn nhiều.
– Vâng, em cũng hi vọng vậy.
Ngồi làm việc với những thuật ngữ mà mình không biết gọi nó trong tiếng Việt là gì, áp dụng những kiến thức ở trường vào đây gần như là con số không bởi vì không có kinh nghiệm. Tự nhủ mới ngày đầu, không biết gì cũng phải thôi, quan trọng là sau này có học được gì không và áp dụng ra làm sao, đó mới là mục đích của chuyến thực tập lần này.
Không gian làm việc của Skype khá mở, mọi người có thể kết nối với nhau dễ dàng. Nó tạo nên sự thoải mái về đầu óc, tạo tiền đề cho sự sáng tạo không ngừng nghỉ cho nhân viên. Đúng là tập đoàn lớn, đây lại còn là nơi khai sinh ra Skype nữa chứ. Mặc dù không phải đại bản doanh, nhưng mà nó cũng như trụ sở chính của Skype luôn rồi (mặc dù theo mình biết là Skype được Microsoft mua lại rồi nhỉ?).
(Có mỗi cái hình này ở trụ sở Skype, một góc bé tí ở đây)

Mỗi ngày khi về đến nhà mình luôn nhìn thấy Herta. Con bé luôn hỏi mình có ổn không, ngày làm việc như nào. Con bé luôn bắt mình kể những câu chuyện ở cơ quan. Ở cơ quan mình cũng chỉ nói những câu chuyện phiếm với mọi người trong căng tin, đôi khi chỉ là những câu chuyện vu vơ vì mọi người tò mò về mình, vậy thôi. Nhiều lúc con bé cứ kêu mình nhạt, mà chuyện ở cơ quan cũng chỉ đến mỗi thế. Không lẽ phải giảng cho nó về mạng truyền dẫn và hệ thống định tuyến thì mới vừa lòng?
– Anh là người nói chuyện với em nhiều nhất trong nhà đấy. Mấy người ở đây họ không giao tiếp nhiều lắm đâu, toàn ai về phòng nấy cả. Nhiều khi về nhà mà em cứ cảm giác như người câm vậy.
– Vậy hả? Cái tính của em mà bắt ngậm mồm lại thì đúng là khó thật.
– Ý là lắm mồm đấy hả?
– Ờ chắc thế.
– Arhhh. Chẳng có ai nói thẳng với em là em lắm mồm đâu đấy.
– Thế thì anh hân hạnh làm người đầu tiên.
– Thôi đi! Ít nhất là lắm mồm có người nghe.
– Ô sao biết anh nghe? Từ nãy đến giờ tai anh điếc mà.
– Fuck, thề em ghét anh rồi đấy!
– Cái này thì anh nghe được nhé. Cứ chửi thề trước mặt anh vậy hả?
– Thì? Anh đáng như vậy mà.
Đang cãi nhau ầm cả bếp thì tự dưng có cuộc gọi đến, là Sarah. Hơi bất ngờ, ra hiệu cho Herta im lặng, con bé thì cứ ngơ ngác, mình nhấc máy. Bỏ mẹ, gọi video.
– Alo. Sao lại gọi t thế?
– Chẳng biết nữa. T chán. Tự dưng t muốn nghe giọng m. M bên đấy như nào? Dạo này ổn chứ?
– Cũng ok, cuộc sống nói chung cũng ấm no hạnh phúc, môi trường làm việc cũng thoải mái.
– Thích hơn ở Pháp hả?
– Không chắc. T chưa từng đi làm ở Pháp bao giờ, t không so sánh được.
– Vậy hả? Mà tháng nữa t thi rồi, thấy chán quá m ạ, chỉ muốn vứt bỏ đi thôi.
– Nào t đã nói gì với m rồi hả? Nếu chán nản quá thì có thể nghỉ ngơi chứ đừng vứt bỏ. Phải luôn cố gắng chứ.
– T muốn sang bên m, muốn gặp m, muốn quay lại những ngày ở Việt Nam. Thật đấy, chỉ cần như vậy thôi đầu óc t sẽ thoải mái hơn rồi.
– Ừ t hiểu. Rồi cứ qua được đi đã rồi sẽ được gặp t. Coi như đấy là phần thưởng nếu m vượt qua được đi. Có như thế mới có động lực phấn đấu được.
– M nói như vậy cả tỉ lần rồi, nghe đến phát ngán. Mà kia là ai thế?
Giật mình quay ra lại thấy Herta ngó vào điện thoại mình thêm phát nữa, đến chịu con bé này rồi . Cứ phải tăng độ khó cho game mới vừa lòng sao?
– Bạn t ở đây, ở cùng nhà.
– Ơ vậy hả… bạn ý biết tiếng Pháp chứ?
– Không đâu.
– Vậy để t nói câu này. Số m đào hoa thật.
– Trời ạ lại cái gì đấy hả Sarah. Con bé này thì liên quan gì đến t đâu.
– Yên để t nói. Nói thật là… t có chút ghen.
– Hả? Là sao?
– Là mỗi khi như vậy t lại thấy mình ghen. Từ khi t thấy Elisa đăng ảnh không hiểu sao t đã thấy ghen rồi, rồi khi biết đó là người yêu m, rồi giờ đến cô gái này nữa, sao t lại ghen vì m cơ chứ?
– Ơ tức là…
– Kệ đi. T học nhiều quá nên bị thế đấy. Dù sao trong lòng t vẫn thấy ghen, vì gì có lẽ m biết rồi. Nên giờ không ngồi học được nữa đâu, chỉ muốn nghe giọng m thôi…
– …
– Nói oui đi.
– Hả?
– Oui?
– Oui…
– Được rồi… Sao ngày xưa t với m thân với nhau vậy mà giờ cảm giác lại xa cách đến thế?
– T thấy vẫn như vậy mà?
– Nhưng t thì không. M dần xa lánh t, trong khi cứ mỗi lúc t lại chỉ muốn gặp m, được nhìn thấy m, được như ngày trước kia. Nhưng rồi càng ngày chúng ta càng xa nhau. Chúng ta như hai đường thẳng cắt nhau, không, như hai đường cong tiệm cận nhau rồi lại cách xa. M thấy vậy chứ? T không thể hiểu được nữa, xung quanh m có tất cả, sao xung quanh t chỉ có mình m?
– Sarah… chúng ta vẫn như ngày xưa vậy thôi. Hai ta ai cũng có cuộc sống riêng mà, rồi dòng đời sẽ trôi đẩy chúng ta đi theo những số phận khác nhau…
– Phải, vậy nên cứ mỗi lúc t lại cố gắng gần m, m lại như cách xa t, để rồi một ngày… T không nói được nữa. Cái ngày m nói với t về Elisa, t đã nghĩ ít nhất chúng ta đã từng yêu nhau dù chẳng nói ra, phải không?
– Ừ đúng rồi.
– T cứ nghĩ mãi về chuyện đó. Ừ chúng ta đã yêu, nhưng chính vì thế t lại càng thấy đau. M biết không, chính vì m cứ như vậy nên t mới nghĩ…
– Nghĩ gì…?
– Tình yêu của m dành cho t chỉ là ngộ nhận.
– Sarah…
– Để rồi nó trở thành một cuộc tình đơn phương? T đã theo đuổi nó thật sao? M chỉ dành cho t một chút tình cảm như là sự thương hại, đúng không? Vì giờ m đang hạnh phúc với Elisa, điều đó khiến t nghĩ lại, cái thứ ở Việt Nam mà m gọi là “tình yêu giữa hai ta” thật là nực cười.
– …
– Nói t nghe, tại sao lúc đó m lại nói yêu t?
– Bởi vì…
– Nói đi!
– Vì t yêu m thật, Sarah! T thề với Chúa, t đã từng yêu m, được chứ? Tại sao m cứ suy nghĩ mãi về nó làm gì? Tình yêu đơn giản chỉ là tình yêu, vậy thôi! T không hiểu nổi, những ngày qua m đã nghĩ những gì vậy?
– Cái gì cơ… sao giờ này m vẫn còn nói là yêu t được chứ…?
– Sarah… bây giờ thì có lẽ là… nhưng những ngày m ở Việt Nam, t thề với Chúa, t yêu m, một cách đơn giản và chân thật nhất. Tại sao m không tin t, tại sao m nghĩ t đem cái tình cảm đấy ra để trêu đùa với m chắc? T đâu phải như thế?
– Vậy nói t nghe… chúng ta chia tay chưa?
– Chưa… chúng ta giữ hai mối tình đơn phương trong lòng, như hai nửa trái tim mà không thể ghép lại thành một. Chúng ta sợ hãi, sợ đánh mất nhau để rồi không dám nói ra. Chúng ta là những đứa trẻ nhút nhát, Sarah à. Nhưng ít nhất, t hi vọng hai ta đều hiểu, cho đến bây giờ, vậy thôi.
– …T không hiểu được nữa. Mọi thứ giờ chỉ khiến t nổ tung thôi. T ghét m, nhưng t vẫn yêu m, vì sao chứ?
– Vì t là một thằng khốn nạn đem cho m tình yêu, trong đầu m nghĩ vậy đúng không?
– Đúng! Và m biết không?
– Sao?
– T vẫn đem lòng yêu thằng khốn nạn đấy…
– Ừ…
– T cần nghỉ ngơi, t không muốn nói gì nữa. Ngày hôm nay với t thế là quá đủ rồi.
Sarah cúp luôn máy mà không cho mình nói một lời. Khuôn mặt mình căng thẳng chợt dãn ra. Herta, con bé ngồi nghe từ đầu đến cuối, dù mình đã đeo tai nghe, nhưng nhìn thấy mọi thứ, có lẽ đã phần nào đoán ra được tình hình…
– Người yêu cũ?
– Ừ.
– Tình cũ luôn chứa đầy sự khốn nạn.
– Sao em lại nói như vậy?
– Nếu không đúng thì cho em xin lỗi. Nhưng em cũng muốn nói như này.
– Sao?
– Nếu anh phải chọn lựa giữa người yêu cũ và người yêu hiện tại, hãy chọn người thứ hai…
– Bởi vì đâu phải bỗng dưng ta gạt đi người cũ, và cũng chẳng phải tự nhiên ta đến với người mới?
– Thực ra là nếu như ta vẫn còn yêu người cũ thì chẳng có lí do gì ta đến với người mới cả. Thế này đúng hơn.
– Trời ạ giờ anh như mớ bòng bong vậy. Cảm giác đúng không khác gì khốn nạn.
Mình gục đầu xuống bàn. Thật sự đúng là quá mệt mỏi. Ít nhất là những gì mình nói với Sarah là thật. 100%. Bỗng dưng quay ra Herta, con bé cứ nhìn mình chân chân, bỗng chợt mình buột miệng:
– Anh biết em là gì rồi.
– Hả?
– Em là sự kết hợp của Elisa và Sarah.
– Cái gì cơ?
– Người cũ và người mới của anh. Em có tính cách của cả hai.
– Nhưng mà… sao anh lại nói vậy?
– Vì bỗng dưng anh chợt muốn đào thoát khỏi hai cô nàng kia mà lại nhìn thấy em. Số anh đúng là chạy trời không khỏi nắng mà.
– Trời ạ nói linh tinh cái gì đấy?
– Chịu…
Vì đôi khi ta cần ai đó để sẻ chia, mà bên cạnh ta lại có đúng cái cô gái “hai trong một” như này.
Herta – chuyên viên tư vấn tình cảm bất đắc dĩ.
(ps: thiết nghĩ khác gì dàn harem đâu chứ)