– Em biết. Hai người như vậy không từng yêu nhau mới lạ. Vậy tại sao hai người chia tay?
– Bọn anh chưa từng chia tay…
– Hả?
– Tình yêu vô thừa nhận. Anh hiểu, cô ấy cũng hiểu mối quan hệ này như thế nào. Nhưng cả hai chưa bao giờ nói ra với nhau.
– Vậy sao anh biết nó không phải tình đơn phương.
– Khi hai người đã có ý với nhau rồi thì sao cần phải nói ra nữa. Dù chỉ một dấu hiệu nhỏ nhất cũng có thể nhận ra đối phương có ý gì. Em hiểu điều đó chứ?
– Em không chắc… Có thể cách hiểu của em khác với suy nghĩ của anh. Hai người đã ngủ với nhau chưa?
– Chưa.
– Tình yêu trong sáng?
– Tình bạn gần chạm mức tình yêu
– Từ A đến Y và thiếu Z?
– Không. Có khi còn chưa đến Y nữa. Tình yêu kiểu thương hại, anh nghĩ vậy.
– Anh nghĩ cái quái gì vậy? Thương hại là tình yêu? Anh nghĩ anh là đức Chúa bố thí cho cô ấy một thứ tình yêu giả tạo chắc? Em…
– Giả tạo? Em nói cái gì vậy? Lúc đó anh cảm nhận anh yêu cô ấy thật lòng, và cô ấy cũng vậy, một thứ tình yêu trong sáng nhất mà anh đã cảm nhận được từ cô ấy và anh đã đón nhận nó. Ai bố thí cho ai cơ? Anh không phải đức Chúa, được chứ? Anh là con người, và anh đem đến cho cô ấy tình yêu, ít nhất những ngày ở VN cả hai đã cảm nhận được điều đó.
– Cảm nhận? Anh chỉ nghĩ được đến vậy thôi à? Nghe đây này, mọi thứ anh nói khiến em chỉ muốn đập chết anh đi mà thôi. Cảm nhận đến như nào? Hai người đã làm những gì? Những gì anh nói chẳng giống như một mối tình gì cả? Vậy anh coi tình yêu của hai ta là sao?
– …
– Anh đã thấy tình yêu thật sự rồi chứ? Không phải như những gì anh đã làm với Sarah, càng không giống những gì anh nghĩ. Nó không khác gì một sự thương hại. Cả hai đã ở gần nhau trong một khoảng thời gian, cả hai có thể thân nhau hơn bình thường nếu so sánh với những mối quan hệ bạn bè khác. Ừ em có thể cho đó là hơn, nhưng đó chắc là tình yêu? Còn chưa đạt đến ranh giới của tình yêu nữa. Một thứ tình cảm mông lung!
– Ý em là anh ngộ nhận?
– Đúng! Giờ anh mới tìm ra từ thích hợp à? Là ngộ nhận. Một thứ tình cảm bị anh ngộ nhận một cách quá đáng. Nói em, nếu em không phải người yêu anh, anh có đến với Sarah không?
– Anh không chắc…
– Được lắm! Đến anh còn vô định như vậy? Hóa ra em là người giúp anh nhận ra thứ tình cảm này nhỉ? Em đã giúp anh nhận ra anh yêu Sarah nhiều đến mức nào? Em là người xúc tác cho thứ tình yêu đấy sao? Hah, không ngờ em có ích như vậy đấy.
– Em có thôi đi được không?
– Ơ sao anh…
– Liệu rằng nếu không có những chuyện xảy ra trước đây thì mọi thứ bây giờ sẽ như thế nào? Anh vẫn giữ được mối quan hệ với Sarah, anh đã định giới thiệu em với Sarah và ngược lại. Lúc đó anh coi cô ấy là bạn, có gì khó đâu mà không làm được cơ chứ? Nhưng giờ thì nhìn đi, tiến thoái lưỡng nan rồi, chẳng chuyện gì ra hồn cả. Không phải vì em, là vì anh, được chứ. Anh đã làm nó bung bét ra rồi, em vừa lòng chưa hả? Đó là tình yêu ngộ nhận, đúng, cảm ơn em đã giúp anh nhận ra, rồi giờ thì anh sẽ đi nói với Sarah. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này ở đây thôi, một lần và mãi mãi. Anh khó chịu với mọi thứ xảy ra quá rồi. Sarah có tội tình gì đâu chứ?
*****
– Sarah à, giờ m có rảnh không?
– T có, m có chuyện gì à?
– Ừ. Giờ t hỏi m nhé?
– Hỏi đi
– M coi t là gì?
– Là sao?
– Cứ trả lời đi. M coi t là gì?
– Ý m là tính cách, hay là gì?
– Là gì trong mối quan hệ của chúng ta?
– … T không rõ
– Không rõ, m không xác định được?
– Không… T có thể nói thật với m một chuyện.
– Nói đi
– Một chút gì đó, chỉ một chút thôi, là t có tình cảm với m, nhưng t không xác định được, cảm giác t có thể tiến tới thêm nữa nhưng không, chúng ta vẫn giữ mối quan hệ như vậy. Đó chỉ vậy thôi.
– Vậy hả? Vậy giờ t nói một chuyện nữa được không?
– Chuyện gì vậy?
– … T có bạn gái rồi
– … Thật sự?
– Ừ, thật.
– T có quen không?
– Có lẽ là có. M từng vô tình chạm mặt một lần rồi.
– Người Pháp?
– Ừ
– Elisa?
– Đúng
– … Vậy chúc bọn m hạnh phúc^^
– Cảm ơn m
– T hiểu vì sao m nói cho t chuyện này. T biết, chúng ta vẫn luôn là bạn mà, phải không. Nhưng hình như là t đã hơi vượt qua cái ranh giới đấy rồi. Đừng nghĩ gì nhiều nhé, t không nghĩ gì nhiều hơn đâu. ^^
– Vậy thì… những gì ở VN… mà thôi kệ đi
– Không t hiểu mà. Chúng ta là bạn rất thân, vậy thôi.
– Không, ý t là t từng có tình cảm với m
– … Thật sự luôn?
– Ừ, nhưng có lẽ là tình cảm từ một phía nhỉ? Nếu m đã nói vậy rồi thì…
– Không đâu! Nhưng có lẽ t đã dừng ở ranh giới giữa tình bạn và tình yêu trước m, t sợ tình đơn phương, sợ rằng khi nói ra t sẽ đánh mất m. Nhưng giờ thì không sao rồi, ít nhất là hai ta biết được hai ta đã từng có tình cảm với nhau ^^
– Vậy là…
– Thôi coi như những người bạn đi, t nghĩ thế ổn hơn. Đừng suy nghĩ nhiều quá nhé!
– Ừm, vậy đi…
*****
– Em xem đi, toàn bộ đoạn chat của anh với Sarah.
– Em xem những gì anh nhắn rồi.
– Em đã đúng. Một thứ tình cảm mông lung, và anh đã suy nghĩ quá nhiều.
– Nghe này, giờ mọi chuyện chính thức qua rồi, Sarah là bạn anh, em đã hiểu điều đấy từ rất lâu rồi. Em mong anh hãy cũng như vậy. Đừng vì những chuyện vừa qua mà khiến anh suy nghĩ bừa, mà khiến anh ngộ nhận mọi thứ. Mọi thứ đã trở về đúng thực tại của nó, anh hiểu chứ?
– Anh hiểu mà. Anh xin lỗi vì những chuyện đã qua. Mọi thứ vừa giống một giấc mơ vừa giống cơn ác mộng vậy.
– Nhưng sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng là một ngày mới đúng không nào? ^^
– Ừ nhưng anh muốn đắm chìm trong giấc mơ kia thôi. Ai mà bắt anh tỉnh dậy trong giấc mơ là anh đấm phát chết luôn đấy.
– Haha, vậy anh cho em góp mặt trong giấc mơ đó nhé?
– Lúc nào cũng có chỗ cho em hết!
– Thôi đi ạ, vừa rồi tí thì ngoại tình tư tưởng đấy thôi.
– Đâu có, là do anh nghĩ nhiều quá nên nói không kịp suy nghĩ thôi, anh xin lỗi mà
– Chịu anh, mọi chuyện đơn giản thế mà cứ làm cho nó rối lên. Giờ đền em đi.
– Đền gì?
– Đuổi bọn Mĩ kia về nước!
– Ơ…
– Haha, nhìn mặt anh kìa, bao giờ phải chụp lại cái mặt anh lúc anh đang đơ mới được!
*****
– Dù sao cả hai cũng từng có tình cảm với nhau rồi đúng không? Coi như từng là người yêu dù không nói ra đúng không. Vậy để t nói câu này đi. Je t’aime. Em yêu anh ^^