Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 24

trước
tiếp

Em tiễn mình ra tàu trong một sáng tinh mơ.

Nụ hôn vội vàng chỉ thoảng qua trong phút chốc, nhưng nó vẫn đủ để lưu dấu vị ngọt của đôi môi em.

Dù rằng em cứ chửi mình vì đặt vé tàu sớm như này làm gì, sẽ không ngủ đủ giấc, nhưng mà mình mặc kệ. Vé tàu giờ này luôn có giá rẻ nhất, tiết kiệm từng nào hay từng nấy. Yên vị trên tàu, quẳng vali lên kệ, em nhắn một cái tin vội vàng cho mình:

“Đến Paris thì nhắn cho em nhé”

Ngả lưng một tí, chợt nghĩ đến một điều bỏ mẹ: “Chết rồi, lên Paris thì ở đâu đây? Mình ở Paris cả một ngày rồi mới bay mà?”

Không hiểu lúc đấy lại ngu như vậy, cái chuyện hệ trọng thế mà… Cố vò đầu mà nghĩ xem mình có ai quen trên Paris không, chợt nhớ ra một cái tên: July – cô gái say bét nhè ở “quán bar của trường” hôm đó. Mở Instagram lên, đây rồi, may mà nhớ ra mình có tài khoản của cô gái này, vào vấn đề chính luôn.

– Hello. Bạn còn nhớ tôi không? Hồi trước gặp nhau lúc 5h ở Rennes này.
– Ah tôi nhớ chứ. Hello ông.
– Ờm có chuyện này. Giờ tôi đang lên Paris để chuẩn bị bay sang Estonia thực tập, nhưng mà từ giờ đến lúc bay tôi không có chỗ ở… Hai người cho tôi tá túc một đêm được không?
– Không vấn đề gì, bọn tôi welcome hai người mà.
– Cảm ơn hai người nhé! Mà chỉ có mình tôi thôi. Elisa ở Rennes rồi.
– Vậy hả. Ok thôi ^^. Mấy giờ ông đến bọn tôi ra đón?
– Thôi thôi, cứ gửi địa chỉ nhà, tôi tự tìm được mà.

Rồi July gửi cho cái địa chỉ nhà. May quá, gần sân bay mà mình khởi hành. Khoan đã, sao lại thấy cái địa chỉ này quen quen thế nhỉ… Thôi đúng rồi, đây là khu chị mình sống trên Paris mà . Cái đệch mợ, đến chị ruột mình còn không nhớ ra, không hiểu não hôm nay làm sao không biết. Thôi ở nhà đôi kia cũng được, đỡ làm phiền hai vợ chồng chị mình.

Xuống đến ga tàu. Ga Montparnasse ở Paris nó nhộn nhạo thật. Nhịp sống ở đây khác hẳn cái chốn quê thanh bình Rennes của mình: đủ mọi chủng tộc, tầng lớp, tôn giáo hòa trộn vào trong cái xã hội ở Paris. Nơi đây như trung tâm của thế giới vậy.

Tìm đến những bến bus và tàu điện ngầm, mình từng nghe ai đó nói: đến Paris hãy trải nghiệm cafe bên đường – café de la rue, ngắm nhìn những con phố cổ kính, những công trình kiến trúc choáng ngợp đã tạo nên thương hiệu của nước Pháp. Mình thấy đúng, nếu mình là khách du lịch. Còn nếu là một người định cư ở Pháp, hãy đi xuống lòng đất, trải nghiệm tiếng tàu rú inh ỏi ở các ga tàu, tiếng bánh xe sắt rít đến ghê tai, và những màn nhồi nhét trên những con tàu cũ kĩ vào giờ cao điểm, mà nếu không cẩn thận ta có thể bị kẻ xấu móc mất đồ bất cứ lúc nào. Mình từng viết một bài trên cái blog đã thất lạc của mình, bằng tiếng Pháp và tiếng Anh, trải nghiệm về “người Paris” – Le Parisien:

“Đã bao giờ bạn nghe tiếng tàu điện ngầm tiến vào ga chưa?
Nếu bạn ở Singapore, Nhật hay Trung Quốc, xin chúc mừng bạn, bạn không phải trải nghiệm cái tiếng chết tiệt mà mình sắp nói tới đây.
Còn nếu bạn ở Paris? Paris sẽ biến mất cái sự lãng mạn mà người ta đặt cho nó theo từng chuyến tàu. Không phải như những bộ phim tình cảm kiểu Pháp, và không giống những chuyến tàu leng keng ở Hà Nội thời xưa, đó là sự tổ hợp của một cuộc sống đầy hỗn độn, nơi, mà cái tiếng rít rít đáng sợ ấy như một cú vả đưa ta về thực tại phũ phàng, nơi mà một ngày ta bắt đầu và kết thúc đều trên những chuyến tàu ấy. Nếu muốn trải nghiệm một cuộc sống ở Paris như nào, hãy thứ cách này xem: bỏ tấm bản đồ đi, tự mình lạc vào mê cung “thành phố dưới lòng đất” của Paris, biết vài mánh khóe của những thanh niên hay nhảy tàu và tận hưởng sự chen chúc đến nghẹt thở. Nó không lãng mạn như trong phim, phải không? Vì nó đâu dành cho những tâm hồn lãng mạn, những người luôn mơ tưởng về một buổi chiều “café de la rue”.”

Đứng trước của nhà July và Maxime, một cánh cửa gỗ to bản, bên ngoài căn nhà mang đậm kiến trúc Pháp xưa, nhìn qua có thể biết được bên trong như nào. Nhắn cho July, không chắc tầm trưa như này con bé có ở nhà không nữa.

– Ah ông đấy à, vào đi.

Cảm giác July ra đón mình với tốc độ bàn thờ vậy, nhắn phát thấy luôn . Con bé dẫn mình qua những dãy hành lang cổ, những bậc thang bằng đá, và nó tống cái vali của mình vào cái thang máy cũ kĩ để hai đứa leo bộ . Lên đến nhà, một căn hộ ấm cúng, có lẽ đã được tu sửa lại nhiều lần.

– Đây nhé, phòng ngủ của ông. Bọn tôi hay để trống phòng này.
– Cảm ơn hai người nhé, không tối nay tôi ngủ ngoài đường mất.
– Ông đi chơi quanh Paris chưa nhỉ? Muốn tôi dẫn đi không?
– À tôi cũng đi rồi, nói chung Paris tôi cũng khá thuộc đường ấy mà. Nhưng chắc giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, sáng mai bay rồi.
– Oh vậy hả, vậy cứ nghỉ ngơi đi. Maxime chiều sẽ về. Mà ông sang Estonia đúng không nhỉ, ông sang đấy thực tập gì vậy?
– Tôi thực tập ở Skype ấy mà
– Oh vậy hả? Tôi cũng đang trong đợt thực tập này, ở France Television.
– Nhưng bà học trường gì?
– Tôi học ở ESJ (École Supérieure de Journalisme – Paris, trường về báo chí truyền thông) , ngay gần đây thôi, cũng trong quận 13. Khu này nhiều người châu Á lắm.
– À ừ đúng rồi, thôi tôi vào ngủ tí nhé. Sáng dậy sớm nên không được ngủ mấy.
– Ok.

Ngả lưng xuống chăn ấm đệm êm, mở điện thoại ra, nhắn cái tin cho Elisa.

– Anh đến Paris rồi này. Vừa mới tới xong.
– Vậy hả? Có mệt lắm không? Mà anh định ngủ ở đâu tối nay vậy.
– Cũng không mệt lắm. Anh được Maxime với July cho ở nhờ, em còn nhớ hai đứa đấy không?
– Ah em nhớ rồi. Thôi anh nghỉ ngơi đi. Khi nào sang đến Estonia nhắn em tiếp^^
– Ok ma bébé!

Định ngả lưng một chút thôi mà cũng đến 6h tối rồi, ngó ra ngoài, có vẻ Maxime cũng đã về. Cậu bé ra chào đón mình, hồ hởi lắm.

– Oh anh bạn tôi đây rồi! Bao lâu rồi mới gặp.
– Mới có mấy tháng
– Thế là cũng lâu rồi. Tối nay bọn tôi mời ông bữa, lần đầu gặp nhau trên Paris. 7h tối đi ăn nhé.
– Vậy tôi cảm ơn hai người nhé, quý hóa thật.

Hai đứa dẫn mình ra một nhà hàng Nhật ở gần đó. Nghe bọn nó nói là tối nào cũng đi ăn ngoài hàng mà mình cũng phát sợ, là do bọn nó giàu hay thói quen người Pháp như vậy nhỉ? Ngồi ăn mà mỗi đứa tu nguyên hai chai sake, bọn này vẫn chưa rút kinh nghiệm vụ say ở Rennes hay sao ấy?

– Elisa không đi cùng với ông à?
– Con bé không. Nó xin được thực tập ở Rennes rồi.
– Vậy hả? Thế cũng tốt, gần nhà. Ông thực tập gì?
– Họ nói chung chung lắm, kĩ sư kĩ thuật? Tôi cũng chẳng hiểu. Thực ra chỉ là đến làm quen môi trường làm việc của một tập đoàn và làm mấy việc lặt vặt cho có điểm kinh nghiệm ấy mà.
– Nghe hay đấy. Bọn tôi thì cùng làm ở France Television. July thì là phóng viên, tôi phụ trách kĩ thuật.
– Được đấy chứ. Hai người có định vào đấy làm luôn không?
– Bọn tôi chưa tính xa được đến đấy, đây mới chỉ là thực tập thôi. Sau này sẽ tìm kiếm cơ hội sau.

Người Pháp có thói quen lên kế hoạch rất tỉ mỉ và chi tiết cho sự nghiệp từ rất sớm, mà nhìn hai anh chị này vẫn cứ bình chân như vại, khó hiểu thật. Giờ mới để ý July, con bé thật sự xinh, theo kiểu dễ thương và trưởng thành hòa trộn lại. Mái tóc vàng óng giống Elisa, lúc nào cũng bôi son đỏ và đội một chiếc mũ nồi rất Pháp. Có thể nói July là điển hình cho mẫu người con gái Pháp vậy, thiếu mỗi cái bánh mì baguette thôi là đủ bộ.

Đêm đó Maxime còn rủ mình làm mấy trận FIFA với nó, mình thì bỏ FIFA hơi lâu rồi, từ FIFA 13 lận, chỉ quen tay PES thôi. Thằng bé lại chơi FIFA 18 nên nó hành mình suốt, cay thật. Đợi đấy, thù này lần tiếp theo xuống Paris ta sẽ trả! Phải lâu lắm, đến 1h sáng mình mới trở về phòng. Nhắn em chúc ngủ ngon rồi chìm sâu ngay vào giấc ngủ…

Sáng hôm sau, hai đứa cứ nhất quyết đưa mình ra sân bay, mình không cản lại được nên thôi để bọn nó đi cùng, đằng nào trên đường đi có người nói chuyện cũng vui. Đến sân bay Orly, cái sân bay bé hơn Charles De Gaulle một tẹo, chảo hai đứa, tiến thẳng về phía máy bay thôi!

Dự đoán chuyến đi chắc chắn sẽ cực mệt mỏi, ngay từ lúc khởi hành đã đúng như vậy rồi. Mình phải bay vòng, từ Paris đến Helsinki – thủ đô Phần Lan, sau đó nối ngay chuyến trong vòng nửa tiếng đến Tallinn, thủ đô của Estonia. Đến Helsinki, mình chạy không khác gì một con chó, thật may cái kinh nghiệm đi mấy cái sân bay to như CDG ở Paris hay Sheremetevo ở Moskva (đúng chính tả chưa nhỉ, lâu quá rồi cũng không nhớ nữa  ) giúp mình thoát được khỏi sân bay Vantaa, chuồn được lên máy bay nhanh chóng. Mà được ở Phần Lan trong 30 phút, cứ coi như đặt chân đến rồi đi . Không quên chỉnh đồng hồ nhanh hơn một tiếng, đến Tallinn rồi! Hành trình ta bắt đầu từ đây .

Không hiểu sao, mình cảm giác nơi đây thật quen thuộc, như về được nhà mình vậy, một đất nước từng thuộc Liên Bang Xô Viết, một hình bóng của nước Nga thân thuộc.

Chợt nghe thấy một thứ tiếng quen quá: tiếng Nga đây rồi! Mình dùng chút tiếng Nga còn nhớ được. Thật may mắn họ đều hiểu, dù cho ngôn ngữ chính thức ở đây là tiếng Estonia. Thật là kì lạ, nhưng cũng thật kì diệu.

Gửi những tấm ảnh đầu tiên ở đất người, mình gửi cho cả ba cô gái: Elisa, Sarah và Gaëlle. À còn nữa, là July.

“Ngày 1: Như trở về quê hương”
————————————


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.