Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 81

trước
tiếp

Những ngày ở Kiev cứ trôi qua yên bình và lặng lẽ như vậy. Các cụ hai nhà thì vẫn phải đi làm, còn hai đứa thì được nghỉ, tha hồ mà vui đùa với nhau. Alina dẫn mình đi nhiều nơi đến mức giờ chắc là tự tin thuộc bản đồ Kiev trong lòng bàn tay rồi. Với Alina, đây còn là dịp để về thăm những người bạn cũ của cô ấy nữa, có một số người đang học ở Kiev, và tất nhiên không thể không lôi mình đi theo rồi, mặc dù mình chẳng quen ai cả. Thôi không sao, trước lạ sau quen thôi.

Lũ bạn của Alina hầu như đều là con gái, mà tự dưng có một thằng con trai thi thoảng vác mặt đến thì cũng hơi kì. Nhưng thực ra thì đáng, đáng từng chuyến đi, vì gái Ukraina công nhận là thật sự xinh, xinh theo kiểu gái Nga và gái Tây Âu hòa trộn vào với nhau vậy. Lũ con gái này cũng nhanh chóng làm quen với mình thôi, và thật may khi nghe thấy mình đang sống ở Nga cũng không tỏ thái độ gì nhiều, giữa cái tình hình căng thẳng lúc đó. Thi thoảng cũng nói chuyện với nhau, nhưng thường là Alina nói chuyện với bạn của cô ấy bằng tiếng Ukraina nhiều hơn, mình cũng chỉ có thể hiểu được đôi phần thôi chứ không thể hiểu hết được.

– Nhớ nước Nga chưa anh?
– Nhớ gì chứ, mới ở Kiev được có một thời gian thôi mà.
– Tại em sợ Kiev hơi buồn chán so với Moskva, anh không quen… Dù cho đúng là nó như vậy thật.
– Không, đôi khi cần phải tĩnh lặng chút chứ em. Sôi động ở Moskva cả năm học rồi, giờ coi như ta được thư giãn đầu óc ở Kiev đi. Chẳng có lý do gì khiến anh chán nơi này cả.
– Vậy sao? Nếu chán Kiev rồi thì cứ nói với em, vì Ukraina đâu chỉ có mỗi Kiev.
– Ừ, có cả em nữa.
– Aww, mà thôi đi nào! Em cũng đang muốn được về lại Zaporozhye lắm, có lẽ sẽ phải xin bố mẹ một ngày để được về đó thôi.
– Xin cho cả anh nữa nhé.
– Cái đó anh phải tự xin nhà anh chứ! Anh còn xin đi được sang Ukraina cơ mà, đi đến đó có là gì đâu.
– Ừ nhưng thành phố đó là nhà em mà, em xin thì dễ hơn thôi. Với cả chuyện hai ta thì ai mà chẳng biết, cả cái nước Nga và Ukraina đều biết rồi đấy chứ.
– Em cũng nghĩ vậy… Zaporozhye ở phía nam Ukraina đấy, thành phố nhỏ thôi, nhưng yên bình, có một chút gì đó vắng vẻ và hiu quạnh nữa…
– Không sao, như một chuyến dã ngoại thông thường thôi.
– Nó khá gần Krym, và chúng ta thì không được phép đi đến Krym rồi, anh biết đấy…
– Ừ anh hiểu. Không sao đâu, đất nước Ukraina rồi sẽ lại trở lại như bình thường thôi.
– Em không nghĩ một người Nga lại nói như vậy đâu nhé.
– Người Nga hả? Anh không biết, nhưng anh là người Việt.
– Ah, em xin lỗi…
– Không sao…

Zaporozhye khá gần với các thành phố như Donetsk hay Odessa ở phía nam Ukraina, hay thậm chí là gần cả Krym. Vùng này ngày xưa là nơi chiến sự ác liệt nhất thời Ukraina còn đang loạn, và không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa. Vấn đề là không biết bố mẹ mình có cho không ấy chứ, vậy nên mới cần sự giúp đỡ của Alina.

– Em định bao giờ sẽ đi Zaporozhye?
– Em chưa biết, nhưng giờ thì đi lúc nào mà chẳng được, đúng không?
– Ừ đúng rồi, nhưng anh muốn biết chắc, còn sắp xếp mà nói với nhà anh nữa chứ.
– Anh quyết định đến Zaporozhye thật đấy à?
– Ừ, nãy giờ em tưởng là đùa chắc?
– Không, nhưng ý em là… hai ta mới nói vậy thôi mà.
– Thì cũng như cái chuyện hai ta sang Ukraina thôi, giờ đi sang thành phố khác có sao đâu.
– Được rồi, vậy khi nào em muốn đi em sẽ nói với anh để anh sắp xếp nhé. Chắc sẽ không đi được trong một ngày đâu, thành phố đấy cách Kiev xa lắm. Em cũng cần phải nói chuyện với bố mẹ em nữa chứ.
– Phải rồi… Cứ quyết định vậy đi.

Về hỏi chuyện hai cụ nhà mình có biết Alina đến từ Zaporozhye không, hai cụ cũng không biết, thậm chí chưa từng nghe tên thành phố ấy luôn. Vậy càng tốt, ít nhất hai cụ không biết nơi đó từng có chiến sự. Được sự ủng hộ của nhà Alina nữa, hai đứa nhanh chóng được đồng ý cho vài ngày chạy khỏi Kiev này. Trước khi đi Alina còn muốn… cắt đi cái mái tóc dài kia nữa. Hè mà, cô ấy bảo cắt đi cho mát. Sau một hồi biến hóa thì cũng được thấy thành quả, không đến nỗi nào đâu chứ.

– Nhìn em xinh thật đấy.
– Thật vậy sao?
– Ừ, thỉnh thoảng nên đổi giữa tóc ngắn và tóc dài, anh nghĩ vậy.
– Em cũng nghĩ thế. Anh biết nối tóc không?
– Không, là sao vậy?
– Anh nối thêm một đoạn tóc vào đây này… Và thế là tóc ngắn của em trở thành tóc dài rồi.
– Wow, vậy ra trước giờ tóc em dài là do vậy đấy hả?
– Nghĩ gì vậy chứ! Trước tóc của em là tóc thật đấy!

Trước khi đi Zaporozhye mình với Alina vẫn dạo chơi ở Kiev thêm một vài buổi nữa đã. Mùa hè nóng nực khiến cho cô ấy cứ lao thẳng vào mấy cái đài phun nước ở trung tâm thành phố mà nô đùa thôi, cứ như đi trông trẻ con vậy, nhưng mà vui.

– Anh, lại vào đây với em đi!
– Không sao chứ?
– Không sao đâu, cả Kiev này ai cũng làm vậy mà! Nào, lại vào đây với em đi.

Vậy là nếu hôm đó ai ở Kiev, đứng giữa quảng trường Maiden, nhìn thấy một thằng Việt và một con bé Ukraina đang nô đùa giữa đài phun nước thì đấy là mình và Alina đấy… Hai đứa đùa nhau đến ướt cả người, nhưng mà không thấy phiền gì cả, dưới ánh nắng chói chang như này mà được tắm nước mát thì còn gì bằng chứ.

– Cứ đứng đó đi, để anh cho em xem em đứng giữa đài phun nước như nào nhé!

– Haha, nhìn hay thật đấy! Em sẽ đăng nó lên Instagram của em, ngay lập tức!
– Thật sao?
– Thật, để mọi người biết hai ta ở Kiev vui đến thế nào! Viết gì bây giờ nhỉ… “summer vibe”, phải rồi!

Về đến nhà thì đương nhiên ai cũng ướt hết cả người rồi, ở trên tàu ai cũng nhìn hai đứa như kiểu vừa bị đạp xuống cái hồ nào vậy. Về đến nhà vẫn chưa có ai cả, vậy cũng may. Hai đứa lại… tranh thủ chút rồi đi tắm cùng nhau, ngày hè ở Kiev cũng vui mà, đâu có tẻ nhạt lắm đâu nhỉ.

Thực ra hè ở Kiev sẽ vui hơn nếu sang đúng dịp giải CS:GO, nhưng mà lỡ cmnr.

Cũng đến ngày về Zaporozhye, hai đứa đi cùng nhau trên chuyến tàu cũ kĩ. Trước khi đi các cụ còn dặn dò kĩ kinh khủng, mà toàn dặn Alina chứ không dặn mình, hay thật. Chuyến tàu ọp ẹp đi chầm chậm, qua những thành phố lớn của Ukraina. Kiev dần khuất tầm mắt hai đứa, khung cảnh thành phố xa dần.

– Mọi người dặn em phải làm bảo mẫu cho anh đấy!
– Thật á? Em mà bảo được anh à?
– Chứ sao! Zaporozhye là nhà em mà, em bảo anh là đúng rồi còn gì!
– Được thôi, cứ để xem…
– Chắc chắn là như vậy! Mà anh cứ nghỉ ngơi hay đi ngủ đi, chuyến tàu này sẽ lâu đấy, đi phải mất khoảng bốn tiếng cơ.
– Thật vậy sao?
– Em nhớ là vậy, nhưng giờ thì không rõ lắm.
– Được rồi, vậy khi nào đến nơi cứ gọi anh dậy là được nhé.

Nói vậy chứ có ngủ được đâu, đơn giản vì mình thích ngắm cảnh trên đường đi, và nghe Alina ngân nga một bài nhạc nào đó – Chocolate của The 1975. Cô ấy nói rằng đó là bài hát mà cô ấy thích nhất, có thể nghe suốt dọc đường từ Kiev đến Zaporozhye mà không biết chán.

Con tàu cứ vừa đi vừa dừng ở các ga, mãi rồi cũng đến Zaporozhye, đúng là bốn tiếng thật. Bảo đánh thức mình mà cuối cùng Alina dựa vào người mình mà ngủ suốt chuyến đi. Nhéo cô ấy vài cái, gọi dậy, đến nhà của Alina rồi.

– Vậy đây là Zaporozhye…
– Đúng rồi!

Thành phố nhỏ nằm bên bờ sông Dnepr, yên bình và lặng lẽ. Lối kiến trúc thời Liên Xô vẫn còn tồn tại ở nơi đây, đặc trưng và rõ nét. Như Alina nói, nơi đây không phải là một thành phố du lịch, nơi đây chỉ có nhà cô ấy mà thôi. Căn nhà nhỏ giữa trung tâm thành phố, vốn dĩ trung tâm thành phố này cũng chẳng có gì rồi.

– Giờ trong nhà có mỗi hai ta thôi đấy.
– Thật vậy sao? Không còn ai ở đây nữa à?
– Chỉ khi nào bố mẹ em về đây thì mới ở lại căn nhà này thôi, không thì cũng chỉ để lại như này. Có lẽ nên để em dọn dẹp chút, lâu ngày không có ai ở nên hơi bụi rồi.
– Vậy để anh giúp em cho.

Căn nhà khá bé nên dọn một chút cũng đã xong rồi. Hai đứa lại leo ra phòng khách mà ngồi, ngồi không thì cũng chán, phải… hoạt động một chút chứ nhỉ.

– Anh… không mệt à?
– Mệt sao được chứ!
– Chỉ muốn như vậy thôi chứ gì, em biết mà.

Thành phố này cũng không có nhiều chỗ để đi chơi, mình và Alina thường hay ra bờ sông Dnepr ngồi, nơi đây sông rất rộng do có một nhà máy thủy điện ngay bên cạnh thành phố, và những bãi cát bồi đắp ven sông khiến cho nơi này không khác gì bãi biển vậy.

– Hồi còn bé là em hay ra đây chơi này, rồi đằng kia là bến cảng Lenin… Anh nhìn thấy mấy cái đảo ở giữa sông không? Bọn em cũng hay ra đó nữa. Zaporozhye có những nơi đó là đẹp nhất rồi…
– Thành phố cũng đẹp đấy chứ.
– Nhưng không phải là một nơi để sống… Vậy nên người ta mới đổ đến Kiev hay Moskva là vậy đấy.
– Vậy thì là nơi để nghỉ dưỡng?
– Cũng không phải… thực ra chẳng là nơi gì cả.

Cứ ngồi nhìn sông như này cũng chán, nhưng Alina thì không, cứ như cô ấy đang được trở về tuổi thơ của mình vậy.

– Không biết em có muốn không… Nhưng anh có thể đi lấy vài chai bia và hai ta ngồi đây cả đêm cũng được.
– Nếu anh muốn… Em sẽ không từ chối đâu.
– Vậy khi trời tối hai ta ra đây nhé?
– Em đồng ý, với vài chai bia nữa!

Vậy là tối, hai đứa lại quay trở lại nơi này, nhưng chắc chắn đến lúc về là say rồi. Alina giải quyết cái đống bia mang ra khá nhanh, cô ấy không có ngại ngần như những lúc có mọi người xung quanh nữa, chỉ có hai đứa thôi mà.

– Em cứ nghĩ về đây là vui lắm cơ… nhưng mà chẳng nghĩ ra điều gì để làm với anh cả. Thành phố này nhạt mà, nhỉ?
– Nhưng đó còn là nơi em sinh ra mà. Đôi khi không nhất thiết phải là một nơi nào đó thật thú vị, chỉ cần hai ta đi với nhau thôi.
– Vậy thì… Ở trên đảo kia có một cái lâu đài này, rồi đập thủy điện nữa, rồi bến cảng Lenin…
– Đó, thành phố này đâu có chán như em nói đâu.
– So sánh với Kiev thì là cả một sự khập khiễng đấy chứ.
– Cũng không hẳn, mỗi nơi có một cái thú riêng của nó. Như anh, mặc dù cả quê nội và quê ngoại anh đều ở Hà Nội, anh vẫn thỉnh thoảng phải vào thăm một vài nhà sống ở tỉnh khác. Nơi đó cũng hẻo lánh, nhưng lại ven biển, nên lần nào đến đó anh cũng ra biển thôi.
– Thật sao? Em cũng thích biển lắm.
– Rồi bọn anh còn hay tắm biển với tắm sông nữa. Cứ vậy mà nhảy xuống tắm thôi, tắm nhiều thì biết bơi, chẳng cần ai dạy cả.
– Chà… Nhắc đến tắm, gần đập thủy điện có một bãi tắm lớn lắm, cứ mỗi hè là người dân thành phố lại ra đấy tắm thôi. Anh có muốn đi không?
– Có chứ, nhưng mai đi. Giờ tối lắm đấy.
– Ừ đương nhiên rồi, ai ra đó giờ này làm gì chứ.
– Thực ra tắm biển đêm cũng có cái thú của nó đấy.
– Nhưng mà nó nguy hiểm lắm!
– Ừ ai cũng biết vậy, nhưng càng nguy hiểm thì càng thú mà.
– Vậy đố anh dám nhảy xuống sông bây giờ đấy.
– Được thôi, nào để anh chuẩn bị đây.
– Ơ em nói vậy thôi mà, đừng có làm chứ!
– Ừ… Vì em đấy.
– Thôi đi ạ!

Đến khuya hai đứa mới về, lảo đảo khắp đường phố mới tìm được đường về đến nhà, say quá rồi.

Hôm sau ra đến bãi tắm gần đập thủy điện. Đúng như Alina nói, hè nên người dân ra đó đông thật. Bãi tắm được trải cát ra như bãi biển thật sự, thỉnh thoảng có cả sóng xô vào nữa. Từ đây có thể nhìn được những ống khói của các nhà máy phía xa. Phải rồi, Zaporozhye không phải là thành phố để sống, hay là thành phố du lịch, đây là thành phố công nghiệp, nhà máy ở khắp mọi nơi trong thành phố này.

Alina rủ mình làm đủ trò với cô ấy ở bãi tắm này, hết nghịch cát lại lao xuống sông mà nô đùa. Trời nắng gắt lên, ở ngoài nhiều cũng mệt, nhưng riêng Alina thì không. Cô ấy còn đưa mình đi đến một hòn đảo giữa sông Dnepr nữa, trên đó có một lâu đài (chẳng phải là lâu đài, giống một khu nhà bằng gỗ hơn).

– Giờ thì hết nói nơi này chán rồi nhé.
– Có anh nên mới vui hơn đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.