Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 25

trước
tiếp

Thoát ra khỏi sân bay rồi, địa chỉ nhà đã có, giờ thì đi tìm đường về nhà thôi. Xem trên Google Map thì căn nhà của mình ở khá gần trung tâm thành phố, vậy cũng đỡ. Bắt mấy chuyến bus về nhà thì cũng đến nơi, bấm gọi cửa mà chờ mãi không thấy ai ra, chợt nhận ra hôm nay vẫn là ngày đi làm, chắc là không có ai ở nhà rồi. Bỏ mẹ, chẳng lẽ lại đợi đến tối? Nháy số của ông chủ nhà, may quá ông đang ở gần đấy nên có thể qua luôn được. Ông này có thể nói được tiếng Anh, may mắn quá.

– Chào. Ông đến lâu chưa?
– Tôi cũng mới đến thôi. May quá ông ở gần đây, tôi được vào nhà luôn.
– Được rồi, vào đi. Để tôi bê giúp đồ cho.

Nói rồi ông ý bê luôn cái va li của mình đi, chạy nhanh như ăn cướp vậy . Vào đến nơi, căn hộ khá sạch sẽ, rộng rãi. Phòng mình thì khá xịn, đồ dùng có đủ cả, thậm chí có cả TV. Có lẽ đây là căn hộ xịn nhất mà mình từng được sống ở châu Âu. Ông chủ nhà hẹn mình tối sẽ quay lại làm giấy tờ nhà, giờ ông ý phải đi làm. Vả lại ông ý cũng không sống trong căn hộ này, đây chỉ là căn để ông ý cho mọi người thuê. Mình ok, không quên cảm ơn, đặt ngay mông xuống giường ngủ.

6h tối. Thức dậy trong cơn uể oải. Mở điện thoại ra chỉ thấy July nhắn lại. Quái lạ, không biết 3 cô kia đâu rồi?

– Vậy hả? Sống ở bên đấy ổn chứ?
– Nhà cửa khá ok. Nhưng có vẻ nhịp sống ở đây hơi chậm, không như ở Pháp.
– Tất nhiên rồi. Vậy bao giờ đi làm?
– Ba ngày tới, chắc vậy.

Mình cũng không biết làm gì, đành mở máy lên lướt fb một chút, mà nhớ ra là còn chưa hỏi wifi. Fb Elisa, Sarah và Gaëlle đều offline 4 5 tiếng trước, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra luôn. Nhắn tạm cái tin cho thằng L.

– Ê cu, m biết Elisa đâu không?
– Hình như nó về nhà mấy ngày mà. Thấy xách vali đi đâu đó, thấy hình như bố mẹ nó ra đón nữa.
– Thế hả? Chẳng thấy nói gì với t cả, lạ thật.
– Đến nơi chưa?
– Đến rồi, vào nhà rồi. Đm xịn hơn kí túc tỉ lần.
– Kí túc mình thì có cái nào đểu hơn được nữa đâu.

Bất chợt nghe thấy tiếng mở khoá. Ngó ra, không phải ông chủ nhà, là một con bé, có lẽ cũng là người thuê nhà ở đây. Với phép lịch sự, mình ra chào con bé một chút, bằng tiếng Estonia ít ỏi mình xem được trên mạng.

– Tere!
– Oh tere. @₫&@*%*?
– Huh… . Sorry mình không nói được tiếng Estonia.
 – Mình vội chuyển sang tiếng Anh ngay lập tức.
– Oh vậy hả? Mình tưởng bạn biết tiếng Estonia chứ. Bạn là người mới đến thuê đúng không?
– Ah đúng rồi, mình vừa tới trưa nay. Còn bạn?
– Mình cũng ở đây. Bạn ở phòng này à? Vậy mình ở phòng cạnh. Mình là Herta, bạn tên gì?
– Mình là… Vậy ngoài bạn ra còn ai nữa không?
– Có, còn mấy người nữa nhưng chắc họ chưa về. Vậy tối nay mọi người ăn cùng nhau thì mình làm quen luôn ha?
– Uhm ok.

Herta nhìn như một đứa học sinh cấp ba vậy, mặt trẻ con còn hơn cả Elisa, được cái gương mặt chuẩn gái Bắc Âu. Con bé đi về phòng, cùng lúc đó ông chủ nhà cũng đã về, mang theo một cặp giấy tờ.

– Xin lỗi nhé, tôi có việc nên về hơi muộn. Được rồi, đây là hợp đồng, ông kí thôi rồi giữ, trả trước tiền nhà là ok.

Ông lão dịch cả sang tiếng Anh cho mình đọc. Nói chung nội dung hợp đồng cũng giống với những gì mình biết khi đặt thuê nhà ở Pháp nên không vấn đề gì rồi, chỉ việc so hai bản với nhau và kí thôi. Nhanh chóng, mình được giao chìa khoá nhà, hỏi luôn wifi, vậy là nhà cửa đã xong.

7h tối. Mọi người lần lượt về. Mình cũng lần lượt mà ngó ra chào từng người một. Có mấy người đã đi làm, mặc đồ công sở, có người thì đeo ba lô đi học. Một lúc thì nghe tiếng gõ cửa, là Herta.

– Khoảng nửa tiếng nữa ra ngoài bếp nấu nhé. Mình hẹn mọi người ăn chung rồi. Mọi người ở đây ngày thường thường ăn riêng thôi chứ không tụ tập đâu. Vậy nhé?
– À ok. Vậy tí nữa mình ra.

Ngó ra bếp. Trong tủ lạnh thấy chất cực nhiều đùi gà và thịt dăm bông . Ngoài ra còn có nồi súp, tuyệt nhiên không có cọng rau nào . Bỏ mẹ, biết nấu gì bây giờ?

– Herta. Tối nay mọi người thường ăn gì?
– Hmm… không biết nữa. Mình cứ nấu thôi, mọi người ăn hết ấy mà.

Nói vậy thì thôi, mình làm mọi thứ đơn giản nhanh nhất có thể: tống hết gà vào lò nướng, bắc nồi súp lên bếp, chắc vẫn còn ăn được , để khay thịt ra bàn, thế là xong bữa tối. Mọi người bắt đầu ra ăn, thấy không ai phàn nàn gì về đồ ăn cả, chắc là chẳng vấn đề gì đâu nhỉ? Ngồi vào bàn ăn, mọi người chào hỏi lẫn nhau, và tất cả nói bằng tiếng Anh. Căn nhà hiện giờ tính cả mình là có 6 người bao gồm:

• Mình.
• Herta, 18 tuổi, giờ đang đi học tại Tallinn Tehnikaülikool (TTÜ, đại học kĩ thuật Tallinn)
• Hai ông anh, Koit và Christian, người Estonia, đều đã đi làm. Hai ông này cứ dính với nhau, cảm giác hình như gay hay sao ý .
• Bà chị người Ấn Độ, mình quên cmn tên rồi, cũng đang thực tập ở trường của Herta. Có vẻ ít nói, hơi nhát. Bữa ăn chẳng nói chuyện được mấy, ai hỏi cứ nói qua loa thôi.
• Alexia, con bé bằng tuổi mình, là người da đen. Đang làm việc tại một công ti ở Tallinn. Khá sôi nổi và hay gán ghép hai ông kia.

Con bé Herta hình như rất tò mò về mình, cứ hỏi liên tục.

– Ơ thế gốc anh đến từ đâu?
– Anh đến từ Việt Nam.
– Ồ vậy hả? Lần đầu tiên em thấy người Việt ở đây luôn đó. Hình như anh là người Việt đầu tiên đến sống ở Tallinn luôn.
– Làm gì có chuyện đó. Chắc cũng một vài người rồi chứ, chẳng qua là ít quá thôi.
– Maybe. Vậy anh sống ở đâu ở Pháp? Paris?
– Anh ở Rennes, cách Paris khá xa về phía tây.
– Vậy hả? Em còn chưa được đến Paris bao giờ. Anh sang Estonia làm gì?
– Anh có kì thực tập một tháng ở Skype.
– Thật sao? Ước mơ của em đấy, em vào TTÜ chỉ để muốn được vào đó làm. Em đang theo đuổi công nghệ thông tin này, hoặc em sẽ cố gắng sang Mĩ làm việc.
– Wow, em giỏi thật. Mà thực ra anh thực tập điện tử viễn thông. Em là lập trình viên hả?
– Yep. Mà thực ra em không giỏi lập trình lắm đâu. Em cứ đắp bừa code vào máy rồi surprise! Nó chạy rồi kìa! Thế là xong, chứ em cũng chẳng hiểu tại sao nó chạy được.
– Haha, vậy cũng ổn mà nhỉ? Chạy được là xong rồi mà.

Ngồi tán phét một lúc thì đúng là ai về phòng nấy, riêng Herta, con bé rất thích nói chuyện trên trời dưới biển, tính con bé khá vui vẻ và hoà đồng một cách kinh dị, mà đúng là như kiểu trẻ con thấy người nước ngoài lần đầu, lắm khi thấy còn lắm mồm hơn cả Elisa nữa . Được một lúc, thấy con bé chạy vào phòng lấy lap và sách vở, mang hết đồ ra bếp ngồi.

– Em hay ra bếp học à?
– Yep! Có gì đói em còn ăn luôn, tập trung khiến em nhanh đói lắm haha.
– Giống anh nhưng mà là do anh hay thức đêm nên hay đói.
– Cũng đúng. Mà em không quen thức đêm, mệt lắm. À anh có đi làm giấy tờ cư trú không? Nếu anh có giấy tờ nhà và hợp đồng làm việc thì anh làm được đấy.
– Anh định ngày mai anh đi làm luôn. Giấy tờ anh được chuẩn bị đủ rồi.
– Vậy nhớ làm xong giấy cư trú thì đi làm thẻ đi lại đi nhé, vì mọi người dân sinh sống ở Tallinn được miễn phí phương tiện công cộng đấy.
– Thật hả?
– Yep. Trừ khách du lịch ra thôi, còn người cư trú ở đây được miễn phí. Ở thành phố em không được như thế, lên đây mới được đấy.
– Vậy hả? Vậy em đến từ đâu?
– Em ở Tartu, ở phía nam.

Rồi con bé mở bản đồ, chỉ cho mình xem Tartu ở đâu, zoom hẳn vào nhà con bé. Ngồi một lúc cũng đã hơn 11h, con bé đi ngủ, trước khi dọn đồ còn cố nói chuyện với mình mấy câu.

– À hay để khi nào em dạy anh tiếng Estonia đi ^^. Sáng nay tự dưng anh chào em bằng tiếng Estonia làm em bất ngờ đấy. Dân ở đây họ không nói tiếng Anh giỏi lắm đâu, nên anh cần biết chút vốn từ để sống đấy.
– À ok thôi, cảm ơn em nhé. Anh từng sống ở Nga nên giao tiếp được bằng tiếng Nga, anh thấy vậy cũng đỡ.
– Oh vậy hả? Nhưng vẫn nên học tiếng đi, dân ở đây họ không thích tiếng Nga lắm đâu. Phần đông mọi người đều không thích Liên Xô ngày xưa lắm nên cũng hơi ác cảm.
– Vậy hả, hmm… vậy ok thôi.
– Vậy nhé. Mà anh có hay tắm khuya không?
– Có. Sao thế?
– Tường ở đây không cách âm lắm nên anh đừng tắm khuya nhé, với cả cũng đừng bật loa to quá, em sợ mọi người ồn.
– Ah anh biết mà.
– Vậy nhé, em về phòng. Good night ^^.
– Good night. Aitäh, head ööd!
– Haha, anh phát âm chuẩn đấy, cứ như vậy đi!

Con bé về phòng. Thấy Herta dễ thương đấy chứ, hơi giống một chút với Elisa. Về phòng mình, vớ ngay cái điện thoại, thấy tin nhắn của em.

– Nay em về nhà với bố mẹ nên không gọi được cho anh. Anh về nhà chưa, cuộc sống ổn thoả chứ?
– Ah anh về rồi, vừa ăn tối cùng mọi người trong nhà. Giờ chuẩn bị đi ngủ đây.
– Vậy hả? Em cũng sắp ngủ rồi. Hôm nay đi với ba mẹ nhiều nên hơi oải. Anh ngủ đi nhé, ngủ ngon! Yêu anh <3
– Ok em ngủ ngon!

Tiếp theo lại thấy Sarah nhắn, nhưng con bé off rồi, chắc là đi ngủ.

– Đến rồi hả? Mọi thứ ok chứ?
– Ok, mọi thứ ổn. Mấy ngày tới t đi làm. M ôn thi như nào rồi?

Cuối cùng là Gaëlle, cũng câu hỏi tương tự và với câu trả lời tương tự, không có gì đặc sắc cả .

Hôm sau mình đi làm giấy tờ. Lúc đến mình hơi lo vì nghĩ rằng thủ tục giấy tờ sẽ lằng nhằng và phức tạp như ở Pháp, nhưng không hề! Hoá ra mình có thể làm luôn trên mạng, upload hết giấy tờ sau đó đợi vài ngày là được giấy cư trú ở đây rồi! Mình không biết điều đấy, ở Estonia tất cả mọi thứ đều có thể làm trên mạng, kể cả việc bầu cử. Chợt nghĩ giả sử có thằng nào hack server thì bỏ mẹ, cả nước tèo . Dù sao đến đây họ cũng cho mình giấy tạm thời, mang giấy đó đến cơ quan giao thông là được cấp ngay thẻ đi lại miễn phí luôn. Mọi thứ quá đơn giản và nhanh chóng, đâu như bọn Pháp lợn . Mình chỉ tốn một buổi sáng, còn dư ra cả ngày, không biết nên làm gì đây? Mình lại thả bộ lang thang dọc theo những con phố cổ Tallinn, cảnh vật ở đây như một sự hoà trộn khéo léo của phong cách Nga Xô Viết với Bắc Âu vậy. Mọi sự vật đều thật yên bình, lặng lẽ, tạo nên chút cảm giác mang mác buồn. Nếu như ai đó đã từng sống ở Paris, London, New York hay các thành phố khác, khi sang đây có lẽ họ sẽ bị hụt hẫng với nhịp sống này. Đến một nơi mà có lẽ còn buồn chán hơn cả ở Rennes, cảnh vật khiến ta hay có nhiều những suy nghĩ. Mình chỉ nhớ em, không biết giờ này em đang làm gì. Có lẽ em muốn chút khoảng thời gian riêng tư ở nhà trước khi bước vào chuỗi ngày làm việc chăng? Mình chụp gửi em những tấm hình ở đây, em rep mình ngay tức khắc.






– Wow, đẹp thật. Cảm giác yên bình quá. Em cũng muốn được ở đó.
– Vậy thì sang đi.
– Haha vậy đợi em nhé, em đặt vé máy bay ngay đây.
– Thật luôn?
– Thật chứ. Em nhớ anh muốn chết rồi, làm sao sống nổi một tháng tới đây?
– … Anh xin lỗi. Biết vậy anh ở gần em hơn. Anh cũng nhớ em nhiều.
– Đừng như vậy, sao phải xin lỗi? Đây là vì công việc, vì tương lai của anh mà. Anh cứ yên tâm ở bên đó đi, em ở nhà không sao đâu!

Bất ngờ em gọi video cho mình. Mình được nhìn thấy em, được nghe giọng em. Sao mà nhớ thế! Mình cho em xem khung cảnh nơi mình đang đứng. Em như một đứa trẻ tinh nghịch, hết đùa cái này đến cái khác. Một ngày của mình như vậy cũng đủ trọn vẹn.

Tối đến, về nhà đã thấy Herta ở nhà từ lúc nào.

– Hi anh, ngày hôm nay ổn chứ?
– Ổn lắm. Mọi thứ nhanh chóng, thuận tiện. Anh làm xong còn dư thời gian để đi loanh quanh thành phố nữa.
– Yep. Mọi thứ ở đây thuận tiện lắm. Vậy tối anh muốn đi tiếp không? Em muốn cho anh xem cuộc sống về đêm ở Tallinn như nào.
– Vậy hả, ok thôi!



Herta dẫn mình vào trung tâm khi mặt trời đã xuống. Đúng là trong trung tâm mọi thứ cũng khá nhộn nhịp, nhưng chủ yếu là do khách du lịch tạo ra. Còn lại, những con đường, những căn nhà này, khung cảnh chẳng khác Rennes là bao. Herta đi trước mình, con bé cứ nói liên tục mà không ngừng nghỉ, mới đầu thấy sôi động nhưng rồi con bé hỏi nhiều quá khiến mình rep mỏi cả mồm . Một lúc sau:

– Anh có người yêu chưa?
– Anh có rồi.
– Cô ấy ở Pháp hay Việt Nam?
– Ở Pháp. Cô ấy là người Pháp.
– Wow, hay thật đấy. Có người yêu người bản địa chẳng phải tốt hơn sao?
– À ừ thì… tất nhiên rồi.

Cái khung cảnh này khiến mình nhớ tới đêm đầu tiên hẹn hò với Elisa, nó chẳng khác gì cả. Chỉ khác là nếu mà con bé rủ mình vào bar thì mình xin thôi, từ chối ngay.

– Anh muốn vào đây không?
– Anh không. Anh hay không đến bar lắm.
– Giống em. Em ghét quán bar. Em thích sự yên bình như này hơn.

Rồi Herta ngửa mặt lên trời, thả một làn hơi sương nhẹ vào trong hư không…

– Đúng là đêm Tallinn thật dài…

Phải rồi, đêm dài thì lắm mộng thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.