– Tối nay đi ăn tối cùng em chứ? – Maëlle hỏi mình trong một ngày ở Tel Aviv
– Tất nhiên rồi. Anh đi theo em mà.
– Nhưng mà… tối nay em sẽ đi ăn với cả nhà của em!
– Hả? Anh tưởng bố mẹ em vẫn đang ở Pháp chứ?
– Đúng vậy. Đây là những người thân quen trong gia đình em. Cô dì chú bác họ hàng ở Israel, lần nào em về đây là cũng phải đi với họ cả.
– Họ biết em đang ở Israel sao?
– Đúng, và biết cả anh nữa! Tối nay anh sẽ gặp mọi người và mọi người sẽ gặp anh rồi đấy!
Ôi trời ạ, thế này là đi ra mắt gia quyến sao? Việc này đến hoàn toàn bất ngờ, và tưởng tượng mình ngồi một góc với em, xung quanh là các cô các bác nhìn chằm chằm vào mình thì cũng vãi cả đái ra rồi.
– Không sao đâu anh, mọi người quý người Việt lắm! Họ sẽ quý anh và anh cũng sẽ mến họ thôi.
– Ừ tất nhiên rồi.
Tối đó đi ăn với Maëlle, em dẫn mình đến một nhà hàng dân dã ở trung tâm, không khác mấy những quán ăn nhậu ở Việt Nam. Ở trong đó, đã có tầm năm sáu người ngồi sẵn bên bàn rồi. Em chào họ bằng tiếng Do Thái, mình thì chỉ biết mỗi “Shalom” thôi. Rồi em nói gì đó với mọi người bằng tiếng Do Thái, có vẻ như là đang giới thiệu mình với mọi người.
– Giới thiệu với anh, – em nói bằng tiếng Anh, có lẽ để cho mọi người cùng hiểu – đây là cô, dì, chú, bác (thực ra cũng không nhớ rõ nữa ) của em. Họ cũng sống ở Tel Aviv này. Còn mọi người, đây là …, người yêu của con, là người Việt.
Mình cũng chào lại mọi người thôi (chào hai lần?), tất cả cũng đều chào mình, đều ra bắt tay, vỗ vai, cứ như những người thân quen vậy. Và gần như tất cả đều nói được tiếng Anh, dù không được chuẩn chỉ.
– Chào mừng đến Israel, chàng trai. Hai đứa đã ở Israel được lâu chưa?
– Bọn con mới đến được hai ngày thôi ạ.
– Vậy có biết tiếng Do Thái không?
– Dạ không ạ, con vẫn chưa học được, nhưng con cũng thích ngôn ngữ này và mong một ngày được tìm hiểu nó ạ.
– Tốt lắm! Maya (tên của Maëlle ở Israel), cố gắng dạy bạn trai con nói tiếng Do Thái đi nhé, cậu ấy thích thú đấy.
– Đương nhiên rồi, anh ấy thích tìm hiểu về Israel chúng ta mà.
– Vậy là cậu đã đến Jerusalem chưa? Hay mới đến Tel Aviv thôi?
– Dạ bọn con hiện đang ở Tel Aviv, và chắc là ngày mai hoặc kia sẽ đến Jerusalem thôi ạ, có thể sẽ khám phá các thành phố bên cạnh nữa.
– Được, đến Israel là phải đến Jerusalem. Chú ý mấy quả tên lửa bay trên đầu là được.
– Kìa đừng nói vậy chứ. – Maëlle chen vào – Israel an toàn mà.
– Ừ, nhưng ai biết được đâu, bọn Hamas giờ manh động lắm, cẩn thận vẫn hơn. – nghe ông chú nói mà són cả dái – Vậy cậu đến từ đâu ở Việt Nam?
– Con đến từ Hà Nội ạ
– Hà Nội à? Được, tôi cũng thích Hà Nội. Ở Tel Aviv cũng có nhiều người Việt lắm, cả ở dưới vùng phía Nam nữa. Cậu biết vùng Gaza chứ?
– Biết ạ.
– Ở đó người Việt làm nông nghiệp nhiều, bọn họ tốt bụng với chịu khó nữa, giống người Do Thái, ấy thế mà còn thông minh. Nói chung người Việt được quý trọng nhất trong số dân châu Á ở Israel rồi.
– Đúng đấy! – một người khác cũng lên tiếng bằng tiếng Anh.
Bữa tối được dọn ra, khá nhiều món. Mọi người nói chuyện với nhau khá vui vẻ, và có vẻ như không muốn mình bị lạc lõng, họ cố giao tiếp bằng tiếng Anh nhiều nhất có thể. Khi họ nói tiếng Do Thái tức là đang có chuyện riêng, có gì Maëlle sẽ phiên dịch lại cho mình. Bữa tối khá thoải mái và mọi người thì khá vui vẻ. Có những người thì tò mò về Việt Nam, có người thì kể chuyện mấy người Việt Nam họ gặp được ở đây, người thì hỏi tình hình ở Pháp như thế nào. Cứ như những người thân quen, mình cảm giác được trở thành một phần của cuộc sống nơi đây vậy.

(trong lúc em đang ăn)
– Anh thấy bữa tối thế nào?
– Mọi người khá vui tính, anh cảm thấy bầu không khí thân thiện ở đây. Gia đình em hay thật đấy.
– Ha, em đã nói rồi mà. Anh thấy thoải mái là được rồi.
– Bữa tối cũng ngon nữa.
– Yes!
– Nhưng mà em ngon hơn.
– Thôi đi, hai ta đang ở ngoài đường đấy ạ! – em nói mà cứ dứ vào mặt mình.
– Tiếng Pháp mà, có sao đâu?
– Lỡ ai biết thì sao?
– Thì kệ họ, em vẫn là của anh mà.
– Ha, lúc nào chẳng vậy!
Bên cạnh Tel Aviv là thành phố cổ Jaffa, một thành phố cảng nhỏ. Thực ra gọi Jaffa là Tel Aviv thời cổ xưa cũng được, sau thời hiện đại thì mới chuyển đến thành phố Tel Aviv ngày nay. Những căn nhà sát biển mang kiến trúc của vùng Trung Đông đầy nắng và gió, cổ điển, nhưng sang trọng.





Có một căn nhà ở Jaffa như này, toàn hình nộm búp bê.

– Anh biết ở Israel còn nơi nào không, ngoài Tel Aviv và Jerusalem?
– Hmm… không?
– Biển Chết! Em sẽ đưa anh đến Biển Chết, nhé? Đi cùng em không?
– Có chứ, sao không nhỉ, vậy ta đi bằng cách nào?
– Em sẽ đưa anh đi, em có xe và bằng lái mà.
– Wow vậy sao? Bằng lái của anh thì ở Việt Nam mất rồi, đen thật, anh cũng muốn lái…
– Thôi không sao, em đưa anh đi được mà. Anh sẽ có trải nghiệm có một không hai trên đời đấy.
– Nghe tuyệt vời thật.
– Chúng ta sẽ lái xe qua lãnh thổ Bờ Tây! Chúng ta sẽ đi qua Palestine!
– Hả? Em có liều không đấy?
– Haha, nó an toàn mà. Đây là cung đường mọi người vẫn hay đi, và chúng ta chỉ chạm đến vùng Bờ Tây một tí xíu thôi, không động chạm nhiều đâu mà lo. Chúng ta cũng sẽ phải qua một trạm quân sự nữa, mọi thứ an toàn hết mà.
– Được rồi… Du lịch này mạo hiểm đấy.
– Tin tưởng em đi, haha.
Hôm đó Maëlle lái chở mình đi, hành trình từ Tel Aviv đến Biển Chết qua con đường số Một, nhưng em lái vòng vèo qua cả vùng xanh của Palestine và Israel nữa (đây là vùng an toàn, không có chiến sự, và đây cũng là con đường nhanh nhất đến Biển Chết). Cả hai phải đi qua một trạm quân đội, nhìn mấy anh lính đeo đầy súng nhìn chằm chằm vào mình như chuẩn bị bóp cò tới nơi vậy, hãi thực sự. Phải xuất trình toàn bộ giấy tờ trên người và họ kiểm tra xe, Maëlle còn phải nói gì đó với mấy anh lính bằng tiếng Do Thái thì được đi tiếp. Đúng là môn thể thao mạo hiểm, mình không nói cho ai ở nhà là mình đi đến Israel cả, nếu cái vụ này mà vỡ ra là không biết cả nhà sẽ phát hãi như nào luôn.

– Bên kia là Bờ Tây, tức là đất Palestine kiểm soát đấy. Phía trước là Jordan. – Maëlle vừa lái vừa chỉ cho mình.
– Chà, vùng chiến sự…
– Thực ra nơi đây cũng hòa bình mà, chẳng qua mọi thứ bị thổi phồng lên thôi. Biển Chết là nơi có nhiều khách du lịch mà anh, nó phải an toàn chứ.
– Ừ tất nhiên rồi.
Đây là nơi cao ngang bằng mực nước biển, tức là vùng Biển Chết này thấp hơn mực nước biển.

Mùa đông thì Biển Chết ít khách du lịch hơn bình thường, tất nhiên rồi vì lạnh quá mà. Nơi đây thì đúng thực sự… nồng mùi muối, khá đậm đặc.

– Anh xuống đi kìa, xem có nổi được không đi!
– Lạnh chết đấy không đùa đâu.
– Ha, thế ai tí nữa thì vứt em xuống biển ở Tel Aviv hả? Xuống đi anh, em cũng muốn xem nổi.
Maëlle đưa đến cái chỗ hơi hoang vắng, gió lộng thực sự. Xung quanh Biển Chết có khá nhiều khu du lịch, và họ làm những cái bể nhân tạo để mọi người tận hưởng cảm giác thả mình ở biển mà không lo ngủ quên bị trôi ra quá xa. Nhưng hoang vắng thế này cũng thích, cảm giác tự do thật.

Mình chồm lấy Maëlle ở bên xe mà hôn, em cũng chẳng kịp phản ứng. Những cơn gió lạnh thoáng qua chẳng cản được tình yêu hai đứa, nhưng mà chỉ hôn thôi nhé, mãnh liệt và nồng nàn, rồi lại nô đùa.
– Anh này, nếu được hè này chúng ta đi nghỉ ở đây đi. Mùa đông nơi đây lạnh quá, em muốn cảm giác ấm áp của mùa hè hơn.
– Tất nhiên rồi, cũng hi vọng một ngày được cùng em nghỉ ở đây.
– Và hai ta quên mọi phiền muộn chứ?
– Tất nhiên rồi!
Bầu trời trong xanh phản chiếu xuống mặt nước. Biển Chết như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu từng lớp mây, từng bãi đá vậy.

Về lại Tel Aviv, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, nên em lại ngồi đó mà nghĩ xem nên đi đâu tiếp.
– Để em xem nào… Cái con xe cà tàng em sẽ phải mang đi bảo dưỡng, nhưng mà em vẫn muốn đi chơi… Em sẽ mượn xe!
– Được không đấy?
– Yên tâm đi, ở Israel chuyện này không sao đâu. Đợi em chút nhé!
Rồi Maëlle gọi cho ai đó nói bằng tiếng Do Thái, lúc sau thì… ông chú đánh cmn xe qua cho mượn luôn, đúng là cháu gái cưng mà.
– Em phải nói là đưa anh đi Jerusalem mới được đấy!
– Ơ thế là chúng ta không đi Jerusalem à?
– Có chứ! Nhưng ngoài Jerusalem thì vẫn còn một nơi khác để đến. – Maëlle mở bản đồ – Hoang mạc Negev. Có vẻ hoang dã đấy. Chúng ta sẽ đi sớm nhé?
– Liệu có tỉnh ngủ không?
– Có mà, anh yên tâm đi.
– Nhưng anh biết là tối nay ngủ muộn này. Từ lúc ở Biển Chết anh đã biết rồi.
– Haha, được rồi mà, lại đây nào!
Thế là đêm đó lại hoạt động mạnh.
Ngày hôm đó Maëlle lái xe đi dọc hoang mạc Negev, cảm giác như những cao bồi vùng Viễn Tây vậy. Những đụn cát cao, núi đá lớn sừng sững mang dáng vẻ cằn cỗi, giữa tiết trời mùa đông mà vẫn còn thấy ấm, chẳng mấy khi bước chân đến những sa mạc như này chứ.



– Anh biết không, bọn em hay tập quân sự ở đây đấy.
– Vậy sao? Quả là một trường luyện tập lý tưởng.
– Còn ở Việt Nam thì mọi người ở rừng hết đúng không? Mọi người toàn ngụy trang thành mấy cái bụi cây thôi.
– Đấy là thích nghi với hoàn cảnh đấy.
– Ban ngày ở đây thì nóng nhưng đêm xuống thì lạnh lắm, không chịu được đâu. Cái lạnh đến phát sợ lên được ấy.
– Thế mới là đi quân sự…
Những con đường cứ thẳng tắp vô cùng như vậy, đi mãi mà chẳng thấy nơi cuối con đường đâu cả. Nhìn những đụn cát cứ ngỡ mình đi đến vô cực. Đất nước Israel có lẽ là một trong những hành trình đáng nhớ nhất của mình rồi…

– Và chúng ta sẽ đến Jerusalem đúng không anh?
– Ừ.
– Yesss! Đến Jerusalem thôi nào!