Jerusalem.
Một trong những thành phố cổ nhất thế giới, nơi giao thoa của ba tôn giáo lớn: Hồi giáo, Do Thái giáo và Kitô giáo, vùng đất hội tụ đủ mọi sự xung đột và luôn là điểm nóng trên thế giới. Nhưng thành phố chẳng có vẻ gì là “đang trong chiến sự” cả. Nơi đây vẫn có sự sôi động của hàng vạn khách du lịch từ khắp nơi đổ đến, nhưng vẫn chứa đầy đủ sự trang nghiêm vốn có cho những tín đồ tôn giáo tới hành hương. Mọi người dân Israel đều coi Jerusalem là vùng đất, là thủ đô của họ (kể cả Maëlle): em tự hào về nơi đây, nói cười không ngớt kể từ khi đặt chân xuống mảnh đất này.

– Anh chờ em chút nhé, hoặc không thì làm theo em cũng được, nếu anh muốn!
Maëlle dẫn mình vào khu thành phố cổ Jerusalem, nơi những dấu ấn Do Thái được thể hiện rõ nhất. Một khu quảng trường lớn, với những điện thờ cổ, và một bức tường cao lớn khổng lồ: đây là Bức Tường Than Khóc, nơi thiêng liêng nhất của người Do Thái.

– Nếu anh muốn… làm theo em đi.
Maëlle viết một mảnh giấy rồi gấp nó nhỏ lại, đặt vào một vết nứt trên tường. Em nhắm mắt, cầu nguyện một cách nhẹ nhàng, thanh thản nhất bằng những câu nói Do Thái như thầm thì bên tai. Mình nhìn em, cũng nhìn ngắm bức tường, nơi đây chi chít những mẩu giấy được gắn vào những vết nứt như vậy. Gần đó, cũng có những người Do Thái đang cầu nguyện nữa, hình như mình đang chiếm chỗ của họ rồi.
– Em tin mọi thứ sẽ trở thành sự thật, Thượng Đế luôn lắng nghe chúng ta mà.
– Vậy… em có được phép nói ra những gì em cầu nguyện không?
– Em cầu nguyện cho em và cho cả anh nữa. Và cho Jerusalem, chúng ta sẽ trở lại nơi đây vào một ngày gần mà thôi.
– Tất nhiên rồi, Thượng Đế luôn lắng nghe và dõi theo em mà…
Lạc bên trong những con đường ngoằn ngoèo xuyên qua những căn nhà trong khu thành phố cổ, hai đứa cứ nắm tay nhau đi như thế mà chẳng có bản đồ, cũng chẳng sợ lạc. Dù sao lạc ở Jerusalem cũng thú vị mà, khi từ những nơi có ánh sáng chuyển đến những khu nhà tối tăm mang đầy vẻ bí ẩn.


Và đôi khi trong những căn ngõ nhỏ ấy, lại vô tình bắt gặp một khu chợ tấp nập như này.


Leo lên trên đỉnh đồi của khu thành cổ là phóng được tầm mắt ra xa cả Jerusalem, với những căn nhà mọc lên giữa hoang mạc vùng Trung Đông.


Bên trong thành phố cổ là núi đền Jerusalem, với mái vòm vàng nổi bật cả đường chân trời, được tôn kính linh thiêng bởi cả người Hồi giáo, Do Thái giáo và Cơ Đốc giáo. Thay thế cho những nhà thờ kiểu Thiên Chúa giáo mình nhìn đã chán con mắt ở trời Âu, ngôi đền với mái vòm vàng và chạm trổ tinh xảo này thực sự khiến mình đã con mắt (mỗi tội hơi chói).




– Jerusalem không sôi động như Tel Aviv, nhưng thành phố này cũng thực sự vui mà.
– Ừ, anh thấy có rất nhiều thứ để khám phá ở đây, khác hẳn với những gì anh nhìn thấy ở Châu Âu hay Việt Nam vậy. Một nền văn hóa hoàn toàn khác.
– Vậy anh thích Jerusalem chứ?
– Thích, nhưng anh nghĩ nó còn nhiều nơi để khám phá nữa mà.
– Đúng, tất cả những gì anh thấy chỉ là một phần nhỏ của Jerusalem thôi, mà chúng ta đã lạc trong khu thành phố cổ này khá lâu rồi. Thành phố lớn nhất Israel mà anh.
Và một bài học mình nhận ra: tốt nhất là đừng bình phẩm về Jerusalem với người yêu Do Thái, cứ đi và tận hưởng thế này thôi là được rồi.
Bên trong thành phố cổ hội tụ đủ mọi tôn giáo và sắc tộc, tất cả từ trung tâm là mái vòm vàng tỏa ra. Khiêm tốn nhất nhưng là nơi mà bất cứ ai cũng đi qua là khu phố Armenia, nằm ngay cổng Jaffa dẫn lối vào thành. Một khu phố nhỏ của người Armenia, nhưng cũng là một mảnh ghép không thể thiếu tạo nên sự đa dạng của thành phố.


Từ đó mình và Maëlle dẫn ra được một con phố nhỏ, nhưng đây là một nơi linh thiêng với người theo đạo Cơ Đốc: Via Dolorosa. Con phố với những công trình của Cơ Đốc giáo, trên mỗi căn nhà đều có gắn dấu thánh giá, trên mỗi đoạn đường đều có những con chiên ngoan đạo bước đi chậm dãi nhưng cầu nguyện, và có cả những người lính – phần nhiều là nữ – đang đi tuần tra nữa.