Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 73

trước
tiếp

– Thật chứ?
– Thật!
– …Anh đã thực sự suy nghĩ kĩ chưa? Em không muốn đó là một lời hứa suông nữa đâu…
– Anh đã suy nghĩ rồi, và anh thực sự muốn đến Tel Aviv cùng em. Em đã cho anh những khoảng thời gian với những cô gái kia, nhưng cô gái anh muốn lại chính là em. Anh muốn hai ta có những giây phút bên nhau, chỉ hai ta thôi, nhé? Và anh không thể nghĩ ra một nơi nào tuyệt hơn ngoài quê nhà của em nữa. Về Israel, em nhé?

Maëlle xúc động, rưng rưng nước mắt. Em thật dễ xúc động, và mình thì không giỏi đối mặt với những giọt nước mắt của con gái. Bất chợt, em ôm chầm lấy mình.

– Anh… Thật sự em không biết phải nói như nào nữa, em yêu anh nhất trên đời rồi! Nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc ở Israel, em hứa! Và em cũng sẽ về Việt Nam với anh nữa!
– Ừ, thôi đi chuẩn bị đi, chắc kì nghỉ xuân là đi được đấy nhỉ?
– Yes! Chúng ta có hai tuần cơ mà.

Mấy cái visa đi sang Israel thì theo mình thấy là không khó một chút nào (hoặc mình là sinh viên ở Pháp nên dễ, mình xin visa ở đại sứ quán Israel ở Paris, và có gia đình Maëlle bảo lãnh), chi phí thấy cũng như visa đi các nước khác, mình nghĩ nếu mọi người có điều kiện thì nên đi khám phá thử (thực ra một phần là Maëlle đài thọ nhưng không nhiều).

– Anh này… Em phải nói với anh một chuyện.
– Sao vậy Maëlle?
– Anh biết là ở Israel tất cả mọi người phải đi nghĩa vụ quân sự, không phân biệt trai gái chứ?
– À ừ, vậy thì sao?
– Em cũng không ngoại lệ…

Mình thở dài, ở Việt Nam thì có chuyện bạn gái chờ bạn trai đi nghĩa vụ, không lẽ mình lại ngược đời như vậy sao…?

– Vậy anh có đợi được em không?

Mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Đúng là mình biết ở Israel có luật đó, tuy nhiên mình chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện em sẽ đi nghĩa vụ , chí ít nếu như ngụ ý của em là thế. Mình biết em đến từ Israel, ừ thì cứ biết rồi cứ để đấy thôi, với mình bây giờ chuyện quê quán chẳng quan trọng lắm. Cơ mà nói thật thế này cũng đáng ngại đây…

Tiếng thở dài lặng lẽ phát ra.

– Và em muốn đi, như mọi người con của Israel, như một người Do Thái…

Vì Tổ Quốc, ta có thể làm tất cả. Với mình, lòng yêu nước là hết thảy. Yêu nước, nó giống như bản năng của mỗi con người trong tâm trí ta vậy: ta không cần ai dạy bảo, không cần một bài học. Từ những mái nhà, ngôi làng, con đường ta đi, có chợt bao giờ ta nghĩ về một thứ gì đó khiến ta khắc khoải như vậy. Vì đất nước, vì cái thứ bản năng ngự trị trong mỗi chúng ta chỉ chực bùng nổ. Ta cầm súng không phải vì thứ ta căm ghét trước mặt, mà vì ta có những thứ để yêu thương sau lưng mình. Phải rồi…

– Anh đợi.
– Có thật vậy chứ?
– Nếu Tổ Quốc cần, em hãy cứ đi. Anh có thể đợi được.
– Em cảm ơn…

Maëlle ôm lấy mình, nhưng sau đó em cũng ngước lên nhìn mình.

– Nhưng em muốn nói với anh điều này nữa…
– Sao vậy?
– Thực ra là em đã đi rồi, và em đã ra quân ngũ rồi…
– Hả?
– Em đùa anh thôi! Em đã phục vụ trong quân ngũ rồi. Chúng ta sẽ không phải xa nhau đâu, haha.

Em cười vào mặt mình, nhưng mình không thấy tức tối. Trái lại, đó là một sự vui vẻ tuyệt vời.

– Trời ạ… Mà em vẫn còn năm nhất mà? Còn học chậm hơn anh nữa?
– Yep, đủ 18 tuổi là em về Israel đi nghĩa vụ rồi. Sau 2 năm em mới quay lại Pháp học đấy nên giờ em mới năm nhất, nên em mới chậm hơn anh đấy ạ!
– Này… thế là em lớn tuổi hơn anh à?
– Đúng rồi đấy ạ! Đến giờ anh mới biết tuổi người yêu mình là sao chứ hả?

Em trách mình, nhưng em vẫn vui vẻ. Mình không thấy phiền về điều đó. Cơ mà tính ra đây là lần thứ hai lái máy bay sau Stefanie đấy…

– Được rồi bà chị già… Vậy em phục vụ trong binh chủng nào?
– Em ở trong không quân.
– Vậy sao? Chà… anh từng nghĩ nếu anh không sang Pháp thì anh cũng sẽ đi quân đội đấy.
– Thật sao?
– Ừ, vì anh cũng muốn đi, dù sao môi trường quân đội cũng làm anh thấy hứng thú. Nhưng mà rồi anh sang đây, vì anh không được gọi ở Việt Nam. Nhiều người Việt Nam không muốn bị gọi đi, nhưng nếu anh mà được gọi thì… Đó cũng là một lựa chọn đáng xem xét đấy.
– Có lẽ anh nên trải nghiệm một lần cho biết xem sao. Em đợi được mà!
– Ừ, anh cũng muốn. Thực ra anh cũng có một người bạn đang ở trong không quân quân đội Việt Nam này, và nhà anh cũng có nhiều người đi bộ đội nữa.
– Wow, vậy chắc anh cũng được tiếp xúc với quân đội đúng không? Đến khi em đi nghĩa vụ thì em mới được chạm tay vào súng đấy.
– Thực ra bọn anh ở Việt Nam có môn học quân sự trong phổ thông rồi.
– Thật vậy sao?
– Ừ, nhưng chỉ học sơ qua thôi. Kiểu như là… như anh học thì là điều lệnh, hậu cần, tháo lắp súng và ném lựu với chạy hành quân nữa.
– Wow, như vậy là cũng được tiếp xúc với quân sự từ khá sớm rồi…
– Ừ, thành ra anh lại thích. Cực nhưng mà vui, cảm giác cầm cây súng thích lắm.
– Haha, em cũng thích!

Cái chuyện đi nghĩa vụ thì không phải là vấn đề với mình, mình có thể sẵn sàng đi (thậm chí từng có giấy gọi về rồi và đã suy nghĩ rất kĩ về chuyện nên đi hay ở). Nếu về Việt Nam và được gọi, với mình thì ok, không vấn đề. Chắc có lẽ do sống với nhiều người trong nhà mình theo nghiệp binh nên thành ra mình đã quen luôn rồi, với lại ở quê cũng treo khá nhiều biển Tổ Quốc Ghi Công nữa, nên là… nó như một cái thôi thúc mình đi bộ đội hơn vậy.

Kì nghỉ xuân mà cứ như mùa đông (hay đây là kì nghỉ đông nhỉ, mình cũng không rõ, chỉ biết trường mình chơi lớn cho nghỉ hai tuần), tiết trời vẫn còn hơi lạnh. Cái vụ coronavirus khiến mình và Maëlle quyết tâm đi hơn nữa, vì sợ sau này dịch mà toang ra là bỏ mẹ (giờ thì đúng thế thật luôn rồi).

Ở trên Paris, hai đứa đi thẳng tàu ra sân bay, rồi từ CDG bay đến Tel Aviv luôn. Một vùng đất lạ với mình, nhưng mau chóng sẽ quen thôi.

– Shaaaalom! Chào mừng anh đến với vùng đất sôi động nhất Israel: Tel Aviv!

Thành phố với những bãi biển dài cát trắng, những thanh thiếu niên nô đùa sôi động cả một góc đường, một nhịp sống năng động hiện đại khiến ta dường như quên mất nơi đây là vùng Trung Đông, và bên bờ Tây vẫn còn là một vùng chiến sự với thế giới Ả Rập vậy.

Israel không phải là một chiến trường.

Nơi đây là vùng đất hội tụ đủ sự xung đột, mà nổi bật nhất có lẽ là xung đột sắc tộc và tôn giáo. May mắn là cái mớ hỗn độn ấy chưa bao giờ động vào bọn mình. Có lẽ một phần vì em ở Tel Aviv, nơi có tư tưởng thoáng hơn nhiều. Cứ nhìn vào những lá cờ LGBT ở khắp đường phố ở đây thôi, làm gì có vùng đất Trung Đông nào chấp nhận cái chuyện đó chứ. Cũng vì thế, thành phố này hợp với mùa hè hơn. Mùa đông khiến cho cái vẻ sôi động ấy trở nên ảm đạm đôi phần, nhưng những ánh nắng vẫn còn đây. Ai nhìn thấy mùa đông, chứ mình thì không thấy rồi.

Maëlle kéo mình về nhà em, một căn nhà cũ kĩ trong một con hẻm cũ kĩ, có một chút ma mị như những câu chuyện về một vùng đất thánh vậy, nhưng bù lại, nó vẫn thật lung linh.

– Tel Aviv dù sao là một thành phố mới và khá hiện đại. Anh có thể khám phá những bãi biển ở đây, nhưng mà giờ đang là mùa đông mà, haha. Nhưng cứ để đó cho em, em biết nên đi đâu.
– Ừ em là người Tel Aviv mà.

Maëlle không dẫn mình đi theo những con đường chính ở Tel Aviv, em nói rằng không thích những khối nhà bê tông vô tri vô giác ở những con đường lớn như này. Những con đường Maëlle dẫn mình đi, mình nhìn qua những dãy nhà ở đây, không khác gì những khu tập thể cũ ở Hà Nội cả, với những bức tường dày đặc chữ và những hàng dây điện chi chít trên đầu. Đúng như Maëlle nói – thế mới mộc mạc dân dã. Không biết em về Hà Nội thì có thấy nơi đây giống hệt mấy khu này ở Tel Aviv không.

– Một buổi sáng Tel Aviv luôn được bắt đầu ở nơi đây: khu chợ Carmel ở Yemenite!

Một khu chợ chật kín người sáng sớm, ngoài những vị khách du lịch ra thì hầu như người Tel Aviv đều đến đây để chọn cho mình những thứ đồ tươi ngon cả. Ta cũng có thể tìm thấy cho mình một thức quà sáng rẻ tiền ở nơi đây nhưng mang đậm hương vị Do Thái nữa: một chiếc bánh Shawarma trông như Tacos là ví dụ:

Đặc trưng của khu chợ này chính là những quầy hàng bày bán đủ mọi loại gia vị đầy sắc màu, sống động như cái nhịp sống nơi đây vậy. Đủ loại gia vị khiến cho khu chợ này mang một mùi hương thật khó tả, ai thấy nồng thì nồng, ai thấy thơm thì thơm.

Ngoài ra nơi đây cũng bán đủ các loại đồ vật dụng cần thiết cho cuộc sống hay các đồ lưu niệm nữa, không khác gì mấy khu chợ trời ở Hà Nội. Nhưng dạo một vòng quanh đây rồi mặc cả giá mới đúng là người Tel Aviv, Maëlle nói vậy.

– Thế nào, đủ no chưa anh?
– Rồi, anh cũng tắc mũi vì ngửi đủ thứ gia vị rồi.
– Haha, nhiều rồi sẽ quen thôi. Sẵn sàng cho đặc sản Tel Aviv rồi chứ?
– Là gì vậy?
– Những bãi biển! Mặc dù là mùa đông, nhưng cứ ra đi!

Trời có xám xịt hơn, thỉnh thoảng còn có vài giọt mưa lạnh nữa, nhưng điều đó không ngăn cản mình với Maëlle đến những bãi biển… thưa thớt người. Vẫn còn đó những người dân Tel Aviv dạo bộ dọc những bãi cát ở đây, tiếng sóng vẫn vỗ rì rào ngoài kia. Nếu nơi đây là mùa hè thì sẽ tuyệt biết bao.

– Lần nào em cũng phải ra Tel Aviv tắm biển mới chịu được đấy.
– Vậy nhảy xuống tắm luôn đi chứ?
– Điên à, lạnh chết đi được ấy.
– Không muốn cũng phải xuống.

Đùa một tí nhỉ, mình bế Maëlle giả bộ như định cùng em lao thẳng xuống biển thật luôn. Cơ mà em thấy mình chuẩn bị lao ra biển cái thì phản ứng giãy giụa quá, nằng nặc đòi xuống.

– Điên à? Bỏ em ra đi nào, không đùa kiểu đấy đâu chứ?
– Thì em muốn xuống biển mà?
– Nhưng mà không phải bây giờ! Bỏ ra!!!

Thôi thấy em giãy giụa quá mình cũng bỏ ra, chứ không mà lỡ lại rơm rớm tiếp thì lại chết mất. Gió cứ thổi từng cơn, mây cũng dần tan, ánh nắng lại đến với Tel Aviv rồi.

– Anh có tin tí nữa em giết anh không? Hả?
– Thôi anh xin lỗi mà. Khiếp thật trong quân đội em có được học bài giãy giụa để trốn không thế?
– Em không, sao vậy?
– Em giãy mạnh với gắt quá chứ sao nữa.
– Thế hả? Em là người gần như yếu nhất đấy, nhìn người em nhỏ thó thế này mà.
– Vậy mà được vào không quân?
– Em chịu.
 – Maëlle nhún vai.

Thỉnh thoảng đi ngang qua mấy căn nhà ở Tel Aviv, có mấy nơi nhìn hay hay, lạ lạ như này.

Một bức tường đầy hoa văn không theo một trình tự nào cả, được đặt ở tòa thị chính thành phố Tel Aviv.

– Không biết anh như nào, nhưng em có một thứ rất hay làm ở Tel Aviv đấy.
– Là gì vậy?
– Đi chụp mấy con mèo! Tel Aviv là một thành phố toàn mèo mà thôi. Đi nào, anh sẽ ngạc nhiên với độ đáng yêu của chúng đấy! Anh có thích mèo chứ?
– Có, nhà anh cũng có một con mèo to đùng.
– Thích thật đấy! Nhà em như anh thấy đấy, không có một con mèo nào cả, thế nên em mới phải đi canh bọn nó như này.

Maëlle cầm cái máy ảnh của em đi cùng, cứ thấy ở đâu có con mèo nào là em chụp. Huyền thoại cô gái đi chụp ảnh mèo ra đời từ đây.

Đi lang thang như vậy mà lạc được vào một tòa nhà, từ đó có thể nhìn thấy Tel Aviv từ trên cao. Một thành phố hiện đại.

Maëlle nói rằng dành một ngày làm người Tel Aviv, thì cả đời có thể sống như người Israel. Câu nói có hơi quá, nhưng nó cũng có lí do của nó, khi thành phố này là nơi tụ họp đủ mọi sắc tộc, tôn giáo, phong cách sống và ngôn ngữ. Jerusalem thì nhuốm màu tôn giáo quá, các thành phố còn lại thì thưa thớt người. Họ chọn về nơi đây, về cái chốn xô bồ nhưng năng động này, tạo nên một chất riêng giữa lòng Trung Đông.

– Anh nhìn thấy bến tàu đằng kia chứ?

– Anh có. Sao vậy?
– Dưới đó có những cô cậu thanh thiếu niên hút chích, chơi đồ đấy. Như một club ngầm giữa lòng Tel Aviv vậy.
– Vậy hả? Sao em lại biết?
– Vì chỉ cần là người Tel Aviv thì ai cũng biết mà! Giờ thì anh cũng biết rồi đấy, anh là người Tel Aviv rồi! Nhưng đừng xuống dưới đấy nhé, không hay đâu. Em cũng không muốn xuống đó một chút nào cả.
– Được thôi, anh cũng chẳng ham…

Những nẻo đường Tel Aviv, đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.