Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 72

trước
tiếp

Maëlle thỉnh thoảng có một thói quen là buổi đêm xuống bãi cỏ cạnh trường ngồi hút thuốc, tầm khoảng 12h đêm gì đó. Em nói là đầu óc em cần được giải tỏa sau khi học hành hoặc làm việc, nếu không thì chắc là phát điên mất. Ai nhìn Maëlle ban đầu có thể thấy em như kiểu bị tự kỉ, nhưng rồi cũng thành thói quen, em nói là không thể bỏ được. Mình cũng hay xuống với em, hai đứa lại ngồi nói chuyện với nhau, thành ra là có mấy hôm ngồi đến 2 3h sáng chưa thèm về phòng. Mà công nhận Maëlle lắm chuyện để nói thật.

– Này, em muốn nghe mấy câu chuyện tình trước của anh!
– Hả?
– Từ khi anh sang Pháp đến bây giờ đã yêu bao nhiêu cô rồi? Nhưng nếu anh thấy không muốn nói thì không sao…
– Thực sự là em muốn nghe?
– Yes! Anh kể thì em nghe thôi!
 – rồi Maëlle vòng tay qua vai mình, làm nũng cứ như một cô mèo con vậy.
– Được rồi… Đầu tiên là câu chuyện của Sarah…

Mình kể cho em nghe, mọi thứ từ đầu đến cuối, y hệt như những gì mình kể với các thím trên này (à trừ vụ ngủ với July ra, cái này không tiện nói với Maëlle được), từ Sarah, Elisa, Stefanie và giờ là Maëlle. Em nghe khá chăm chú, thi thoảng còn hỏi lại mình vài ba thứ nữa.

– Elisa vẫn ở trường anh đúng không?
– Ừ, cô ấy ở ngay tòa nhà bên kia kìa.
– Vậy còn Sarah? Anh còn nói chuyện với cô ấy chứ?
– Anh vẫn chưa… Dù sao câu chuyện của cả hai vẫn còn là một điều khó nói…
– Em nghĩ là anh nên liên lạc lại với Sarah đi, dù sao thì cô ấy… vẫn còn chút tình cảm với anh. Ý em là, rõ ràng đó không phải là cái kết mà cả hai người muốn, nhưng mọi thứ lại đi đến cái kết thúc như này… Hai người cũng nên quay trở lại như xưa đi.
– Maëlle… Em lạ thật đấy, anh cứ tưởng em hay ghen lồng lộn nên cơ.
– Đúng, thế nên là giữ mối quan hệ bình thường với cô ấy thôi, em mới là người yêu anh mà! Đừng biến em thành Elisa đấy!
– Được rồi Maëlle, anh hiểu mà… Anh chỉ có em thôi chứ.
– Nhớ đấy! Vậy còn Stefanie? Hai người có một chuyến phiêu lưu trong hè thú vị nhỉ?
– Ừ… Nhưng nó qua rồi.
– Cô ấy còn nhớ đến anh không?
– Có lẽ là… Anh nhớ về những ngày tháng với cô ấy, và hi vọng Stefanie cũng vậy.
– Này em bảo, hay là bao giờ ta sang Frankfurt để gặp Stefanie đi.
– Em muốn vậy sao?
– Yes, và đến Strasbourg hoặc Bayonne để gặp Sarah nữa. Em muốn đi gặp mọi người!
– Nhưng để làm gì vậy…?
– Để nói với tất cả rằng em là người yêu anh!

Ngồi phả vài hơi khói thuốc, Maëlle lại nói:

– Cái chuyện của anh cứ như một bộ phim vậy…
– Vậy à? Thì phim đôi khi được lấy cảm hứng từ cuộc đời mà.
– Em nghĩ là, sao anh không thử viết mấy câu chuyện của anh ra nhỉ? Ngày trước em cũng hay viết trên blog lắm, mà giờ thì nó bị mất rồi, tiếc thật.
– Ừ đúng là tiếc thật… Em nghĩ là nên viết nó ra à?
– Yes, viết đi anh!

Thế là có cái thớt này, chủ acc là Maëlle .

Dạo đó Maëlle hay chơi game với mình, hóa ra không phải là em không biết chơi game, thậm chí em chơi StarCraft khá là đỉnh nữa, kiểu đầu óc chiến thuật iq 1000 . Ngày xưa mình cũng chơi nhưng rồi bỏ, tại quen AoE hơn , nhưng từ ngày biết Maëlle chơi là mình chơi lại với em nhiều hơn hẳn. Em cũng biết chơi cờ nữa, công nhận người Do Thái đánh cờ giỏi thật. Cộng thêm July cũng chơi, và Jane thì bị lôi vào vì mình nhớ là con bé cũng chơi điện tử, thế là đủ một team LoL gồm 2 trai 3 gái . Đến giờ vẫn thỉnh thoảng try hard với nhau, cũng vui.

Có một tối trường mình tổ chức prom, thế là đi chứ sao không nhỉ? Mình thì vẫn áo sơ mi quần bò chứ không có vest vủng gì cả, mình không thích mấy đồ đó lắm, còn em thì đúng thật sự là một thiên thần, cái váy trắng tinh khôi khoét sâu xuống ngực, chân váy xẻ cao, đi cùng với em mà cảm giác tự hào vì có một cô người yêu như này. Tất nhiên trong hôm đó, mình với em cùng gặp lại Elisa.

– Chào Eli, lâu lắm không gặp em.
– Em cũng vậy!
 – rồi Elisa hôn má mình.
– Giới thiệu với em, đây là Maëlle, cô ấy là người yêu của anh.
– Ah… Chào Maëlle. Hai người đẹp đôi lắm, chúc mừng nhé!
– Cảm ơn em!

Elisa cũng không tỏ thái độ gì lắm, cô ấy chỉ chúc mừng mình. Có lẽ mình và cô ấy thực sự trở về mối quan hệ bình thường rồi.

Cái đêm prom của trường quẩy cũng nhiệt, em cũng uống khá nhiều. Được cái đó là lần đầu tiên tất cả các cặp đôi trong lớp tụ họp với nhau, ai có đôi là show ra hết, Lou, Enora, Alice và người yêu của bọn nó. Tml L thì được đi với Lucie, nhưng con bé cũng phải về sớm vì sợ muộn (ngoan vl). Sau đó về nhà thì lại làm cái việc 18+ kia rồi.

Maëlle cuối tuần thi thoảng về Brest chơi, và em cũng thỉnh thoảng bế mình về theo nữa. Công nhận Brest khá đẹp, bố mẹ em khá hiền và đúng như em nói, rất thích người Việt, chỉ cần là người Việt là đã ghi điểm rồi. Thêm nữa là Maëlle cũng có cô em gái khá xinh, chỉ cách nhau 5 6 tuổi thôi, một chín một mười đấy .

– Anh về Brest rồi, vậy có theo em về Tel Aviv chứ?
– Ừ, anh cũng rất muốn đến Israel, mong một ngày anh được đặt chân đến đó.
– Còn nữa, em cũng muốn đến Việt Nam! Nếu anh về thì nhớ nói em đi cùng nữa nhé, em sẽ xin bố mẹ, hai người sẽ đồng ý thôi!
– Vậy sao? Ừ nhất định khi anh về Việt Nam anh sẽ phải lôi em đi cùng rồi.
– Thế chứ! Yêu anh!

//////

– Này, em vừa nghĩ đến một chuyện…
– Sao vậy?
 – Maëlle nói trong một đêm trắng với điếu thuốc như bình thường.
– Chưa gì em đã nghĩ đến đám cưới ở Jerusalem rồi đấy anh ạ. – em tựa đầu vào vai mình – – Nhưng mà nó hơi xa vời anh nhỉ?
– Đâu, anh thấy không hề xa vời đâu, chúng ta đang trên đường thực hiện nó đấy thôi.

Maëlle mở tròn mắt nhìn mình, rồi như có một sự hạnh phúc dâng trào, em lao tới mà ôm mình.

– Anh là người đầu tiên nói với em như vậy đấy! Em yêu anh!
– Ừ… Anh cũng yêu em…
– Anh không giống những thằng con trai khác em từng yêu. Anh khiến em phải chạy đuổi theo anh, nhưng em biết nó đáng mà!
– Ừ… Anh cũng thấy hạnh phúc khi có người con gái yêu mình mà theo đuổi mình như vậy.
– Trân trọng em đi nhé!
 – em cứ nhéo mũi mình liên tục, đôi khi cứ như trẻ con thế này.

Dịp Giáng Sinh đó, trường mình được nghỉ kha khá ngày. Và tất nhiên, còn lời hứa với Stefanie sẽ đến Frankfurt chơi và với Sarah sẽ đến nhà cô ấy ở Bayonne chơi nữa.

– Anh định tính như nào?
– Haizz, anh vẫn đang suy nghĩ đây…
– Anh thấy chưa, cứ hứa lèo vào, giờ thì nát bét rồi đấy!
 – em nói vậy nhưng giọng không trách móc gì cả, trái lại em còn có vẻ đùa giỡn hơn – Giờ thì xem anh đầu bù tóc rối vì nó rồi đấy kìa.
– Ừ anh biết lỗi rồi mà Maëlle…
– Thôi, không có gì đâu. Em có ý tưởng này.
– Sao?
– Anh với em sẽ cùng đến Frankfurt gặp Stefanie đi, được không? Sau đó em sẽ từ Đức bay về Israel dịp Giáng Sinh này, và anh sẽ tự mình xuống Bayonne với Sarah, được chứ? Đó là cách tốt nhất rồi, em cũng muốn đi với anh nữa.
– Được thôi, vậy thì… để anh nói với Stefanie nhé.

Nói chuyện với Stefanie, hẹn cô ấy ngày mình với Maëlle sang Đức thôi.

– Stefie?
– Anh à? Dạo này vẫn khỏe chứ?
– Ừ anh vẫn khỏe, còn em?
– Em cũng vậy! Sắp Giáng Sinh rồi đấy anh.
– Ừ anh biết, anh đang định sang Frankfurt dịp Giáng Sinh đây.
– Thật vậy sao? Tuyệt vời, hai ta sẽ lại gặp nhau chứ?
– Ừ tất nhiên rồi, nhưng anh cũng chỉ đến đó được một hai ngày thôi, sau đó sẽ phải quay về Pháp. Em biết đấy, Giáng Sinh mà…
– Em hiểu rồi, không sao đâu.
– Và còn nữa…
– Sao vậy?
– Anh đến Frankfurt cùng người yêu anh…
– Vậy sao…
– Ừ… Hi vọng em hiểu…
– Không sao đâu, em luôn chào đón cả hai người mà. Được gặp lại anh là vui rồi! Vậy nhé, khi nào sang thì gọi em!
– Ừ, cảm ơn em…

Phù, hi vọng Stefie hiểu cho mình, chuyện của hai ta coi như chấm dứt rồi mà, nhỉ.

– Anh còn Sarah đấy.
– Ừ… anh sẽ liên lạc với cô ấy.
– Cứ như đi chạy show vậy haha.
– Trời ạ cái show này làm anh đau đầu quá.
– Thôi không sao, em cho phép anh lần này đấy… Lần sau chỉ hứa với em là được rồi, nhé?
 – bất chợt Maëlle quay ra hôn mình.
– Anh biết rồi mà…

Rồi, còn Sarah, đã lâu rồi, kể từ cái ngày ở Strasbourg mình không nói chuyện với cô ấy.

– Sarah này.
– Sao vậy anh…? Đã lâu lắm rồi…
– Ừ anh biết… Giáng Sinh này em có ở Bayonne không?
– Có, sao vậy?
– Anh muốn thực hiện nốt lời hứa. Anh muốn đến nhà em nhân dịp Giáng Sinh.
– Thật sao? Anh… anh không còn giận em à?
– Không, mọi chuyện qua rồi. Anh đã nói mọi thứ giữa hai ta trở về bình thường mà, anh hi vọng với em cũng như vậy.
– Em cũng hi vọng thế… Vậy nhé, hẹn gặp anh ở Bayonne.
– Ừ, hẹn gặp em.

Quay qua Maëlle, mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi.

– Em không thấy ghen sao?
– Một chút nhé, nhưng lời hứa quan trọng hơn mà anh… Thực ra cũng là một lần để anh giải quyết dứt điểm mọi thứ đi. Em không muốn như Elisa đâu. Vả lại em cũng tin tưởng anh thật mà…
– Em lạ thật đấy Maëlle… Anh có thể hủy mọi thứ vì em mà, chứ nhìn thấy em ghen như mấy lần trước anh lại sợ chết đi được.
– Vậy thì nhớ rằng em còn sợ mất anh hơn ngàn lần, và không có cách gì giải quyết mọi thứ nhanh nhất bằng chuyện này đâu!

Rồi Maëlle vòng tay qua người mình.

– Và nên nhớ, em tin tưởng vào anh… Anh cũng phải tin vào em đấy…
– Ừ được rồi Maëlle…

Mình và Maëlle tiến đến chuyến tàu đi đến Frankfurt, nơi đó có Stefanie đang đón cả hai người.

– Chào anh, lâu quá rồi mới được thấy mặt anh đấy. – Stefanie cười nói với mình – Còn đây chắc hẳn là Maëlle?
– Ừ, mình là Maëlle, rất vui được gặp bạn. Anh ấy kể nhiều về bạn lắm.
– Vậy sao? Anh ấy cũng nói về bạn rồi. Hai người về nhà nhé, chắc cũng mệt rồi đúng không?

Stefanie kéo cả hai đứa về nhà, đây mới là lần đầu tiên mình được về nhà cô ấy. Maëlle với Stefanie nói chuyện với nhau cũng khá thân, trái ngược với suy nghĩ là người yêu cũ đối mặt với người yêu mới, hay là Đế chế thứ ba đối mặt với dân Do Thái . Vẫn là cái quảng trường Romer ở Frankfurt, nơi mình và Stefanie lần đầu tiên gặp nhau, nhưng nay đã phủ đầy tuyết trắng, và mối quan hệ giữa mình với Stefanie cũng khác xưa rồi.

– Anh quen cô ấy khi nào vậy?
– Cũng được một tháng rồi.
– Anh không thấy lo lắng khi đưa cô ấy đến đây sao? Rằng cô ấy sẽ gặp em, và biết chuyện hai ta là người yêu cũ?
– Không, cô ấy biết rồi. Chính cô ấy cũng là người khuyên anh nên đến đây đấy, để được gặp em.
– Vậy sao? Chà… một cô nàng kì lạ…
– Ừ, anh cũng thấy vậy.
– Nếu là em thì sẽ không có chuyện đi gặp người yêu cũ đâu haha. Nhưng thôi, có lẽ em sẽ phải cảm ơn cô ấy rất nhiều, vì nhờ cô ấy mà em mới được gặp lại anh mà.
– Ừ… Vậy cuộc sống của em vẫn ổn chứ?
– Em vẫn ổn mà, một cuộc sống không khác gì như xưa. Frankfurt cũng vậy, không đổi từ ngày anh đi…
– Nhưng đây lại là Frankfurt có tuyết rơi mà.
– Thì Frankfurt càng đẹp hơn chứ sao? Em thích nó.

Cái khu chợ Giáng Sinh ở Frankfurt khá nhộn nhịp và sôi động, nhưng Giáng Sinh nào với mình cũng vương chút buồn, có lẽ mình không quen được khung cảnh tuyết rơi. Kì lạ thật, mặc dù mình cũng đã sống ở Nga bao năm trời mà không quen được là sao chứ?

Rời Frankfurt, Maëlle sẽ bay từ đó về Israel luôn. Em để lại mình ở đây… với Sarah…

//////

– Sao anh lại muốn gặp em vậy?
– Anh cũng đã nói rồi mà, là anh muốn thực hiện lời hứa, anh muốn đến đây dịp Giáng Sinh.
– Nếu vậy thì anh có thể lờ nó đi mà…
– …
– Còn chuyện gì nữa sao?
– Ừ… anh có người yêu mới rồi…
– Vậy sao? … Vậy là anh muốn nói với em điều đó sao?
– Ừ, có những thứ anh nghĩ phải làm rõ ràng…
– Em hiểu rồi…

Sarah đứng ở bờ sông, hướng cái nhìn xa xăm…

– Tại sao… Tại sao em lại đem lòng đi yêu người yêu của một cô gái khác chứ? Đã có lúc tưởng như em đã giữ chặt anh trong tay, mà giờ… em lại để vụt anh lúc nào không biết… Phải rồi, là tại em, đúng không?
– Sarah, không phải tại ai cả, chỉ là chúng ta không thể đến được với nhau mà thôi…
– Anh đã nói với em điều đó quá nhiều rồi… Anh có thể thôi đi được không? Nghe em nói này…
– Sao…?
– Hãy hứa với em… Cô ấy là người cuối cùng trên đời này anh yêu… Đừng để ai phải khổ vì anh hơn nữa, được chứ?
– Ừ… anh hứa…
– Được rồi… Em có thể có một cái ôm của anh được chứ?
– Được thôi…
– Nếu như anh không biết, đêm nay có pháo hoa này… Cùng em ngắm nó đi, nhé?
– Tất nhiên rồi…

Vậy là mọi thứ đã trôi qua, khi những ngày với Sarah, cô ấy đã nói với mình rất nhiều. Như một cuốn băng tua lại từ những ngày đầu hai đứa gặp nhau, cho đến bây giờ, chỉ mong sao cô ấy có thể hiểu cho mình… Cũng như mình đã hứa với Sarah…

Đừng để ai phải khổ vì anh hơn nữa…

(như bài hát Somebody Else’s Lover, có lẽ nó đúng với Sarah…)

Những ngày Giáng Sinh ấy, đáng ra là định lên Paris đón Giáng Sinh cơ, nhưng mà trên Paris có nhà nữa đâu, con bé July cũng phải về nhà nó dịp này chứ, nên là phải ở lại Bayonne với Sarah (nhưng ngủ khác phòng nhé). Cô ấy rồi cũng sớm phải quay trở lại Strasbourg, về với cuộc sống sinh viên thôi.

Khi Maëlle quay trở về Pháp, em tặng mình một món đồ nhỏ: một cái vòng tay có biểu tượng Do Thái.

– Vật gia truyền của em đấy, em cũng có một cái này! Hi vọng anh thích nó.
– Ừ tất nhiên rồi, anh thích lắm.
– Anh biết không? Đúng như anh nói, em dành những ngày ở Jerusalem mà những giai điệu của Coldplay cứ vang vẳng trong đầu vậy.
– Ừ, anh đã nói với em về nhạc của Coldplay rồi mà…
– Và những ngày của anh với Sarah thì sao?
– Anh đã nói hết mọi chuyện của anh với cô ấy rồi.
 – mình ôm Maëlle vào lòng – Và em này…
– Sao vậy anh…
– Anh sẽ không làm ai khổ thêm nữa, em hãy là người con gái cuối cùng của anh nhé…
– Em đồng ý… Như anh nói rồi… Mãi là thiên thần của anh…

Năm mới, con người mới, và một cuộc sống mới…

– Được rồi, và còn nữa này Maëlle…
– Sao vậy anh?
– Anh đồng ý… Chúng ta sẽ cùng đến Tel Aviv…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.