Mấy ngày thực tập ở Skype dù khó khăn nhưng bù lại mình học được rất nhiều thứ ở đây: từ những kiến thức chuyên sâu trong công việc đến tác phong, môi trường và trên hết là kinh nghiệm mình thu được ở đây. Mình nhận ra, không chỉ là “làm đẹp CV” mà nó còn làm đẹp chính bản thân mình hơn. Chính vì thế nên khi tập đoàn nhận được lời mời của một trường đại học ở Tallinn đến để trao đổi với sinh viên về kinh nghiệm thực tập cho một tập đoàn lớn, mình cùng với mấy ông thực tập nữa bị lôi đi luôn. Mà còn chơi kiểu lôi đi bất ngờ nữa, hết giờ làm hôm đó mới thông báo sáng hôm sau đi luôn. Bỏ mẹ, đến đấy thì biết nói cái gì giờ? Thôi kệ, đến đâu rồi tính.
Sáng hôm sau 11h bắt đầu buổi hội thảo ở trường thì 10h sáng mình bắt bus đến đó. Chẳng kịp chào hỏi nhau, các bố đã tống mình vào luôn hội trường rồi. Mà từ từ đã, nhìn tên trường này quen lắm. Tallinna Tehnikaülikool.
Đây là trường mà Herta đang theo học.
Nhìn lũ sinh viên đông như kiến ngồi trên hội trường mà mình còn thấy hoa cả mắt, phân biệt được đứa nào đâu nên thôi kệ chuyện kia lại đã. Giờ quan trọng hơn là mình… chẳng biết nói cái gì cả. Không lẽ lên lại cầm mic gáy “ui dời ơi dễ vãi l các em học làm cm gì nghỉ mẹ đi, mấy cái oắt con này tuổi l đ lo, chẳng qua anh không muốn tỏa sáng thôi chứ anh tỏa sáng lúc l nào chả được”, cơ mà thôi, dễ bị đấm tan xác ở đây lắm . Đầu tiên là bà trưởng phòng bên mình giới thiệu về tập đoàn, nói một đống gì đấy bằng tiếng Estonia mà mình không hiểu, 5 thằng thực tập đứng đực mặt ra nhìn nhau. Rồi một phát chuyển sang luôn tiếng Anh vì ở đây họ làm việc bằng tiếng Anh là chính. Bà ý giới thiệu chương trình thực tập, rồi trưng ảnh từng thằng một lên màn chiếu, nhìn không khác gì 5 cái ảnh thờ cả . Thằng nào trong ngành nào thì sẽ lên giới thiệu về ngành đó, lí do tại sao thực tập ở đây, thu được những cái gì và giải đáp câu hỏi của bọn sinh viên nếu có. 3 thằng Ấn bên mảng lập trình, quá dễ để 3 đứa cân nhau. Anh Nga thì hiền khô, à không, phải là nhát, không dám nói gì, luôn muốn đẩy mình ra nói. Mà mình cũng thế mới bỏ mẹ, cãi nhau trong phòng họp công ty còn dễ hơn làm cái này tỉ lần. Sau một hồi 3 anh Ấn làm nhốn nháo cả cái hội trường thì cũng đến lượt mình. Rồi, giờ thì cứ để gió cuốn đi thôi; Trên slide có script gì mình nói cho bằng hết, lôi tất cả từ ngữ chuyên ngành ra để nói để hù bọn kia – mà vì thế nên gây cmn tác dụng ngược: bọn sinh viên đ hiểu mình nói gì cả nên chúng nó hỏi đi hỏi lại mình suốt, đến mức chỉ muốn phi dép phang vỡ mồm bọn nó . Nói thêm chút lí do vì sao mình từ Pháp chạy sang đây, lôi tất cả kiến thức học được ở Pháp ra để nói, bằng cái giọng Pháp nhất có thể, phù, bọn này chắc cũng nản vì mình nói mãi chúng nó vẫn không hiểu nên chúng nó chịu thua không hỏi mình nữa. 15 phút thuyết trình của mình mà dài như 15 thế kỉ vậy, rồi cũng tan chợ và đến giờ ăn. Vào căng tin, đúng là căng tin đại học châu Âu chỗ nào cũng như nhau, nó còn dưới cả đạm bạc nữa, nó gọi là đ có gì để ăn cả . Ăn xong thì được bà phụ trách cùng với ông phó gọi mình ra bàn chuyện.
– Mọi thứ ổn chứ? Thấy lúc thuyết trình nghe em run lắm.
– À mọi thứ cũng ok chị ạ. Tại em cũng chưa lên thuyết trình trước đám đông lớn thế bao giờ, cảm giác cứ như là đi diễn hài độc thoại ấy ạ.
– Haha, em giống ông phó kia thật. Lúc mới về thì ông ý cũng y hệt em. Đến lúc quen rồi thì lại không được lên thuyết trình nữa.
– Này đừng tin những gì bà ý nói nhé . Nhưng đây là cách làm việc bên này, truyền lại những gì mình có được cho sinh viên, là những người đồng nghiệp tương lai của chúng ta đó. Dần dà rồi cũng quen. Ai uống cafe nào?
Rồi ông anh kia chạy đi mua cafe, mình với bà phụ trách đứng nói chuyện với nhau trong khuôn viên trường. Chủ yếu hỏi về chương trình học của mình ở Pháp và định hướng tương lai của mình là gì. Bà ý mời mình điếu thuốc, ok thôi, đã lâu lắm rồi mình không động vào thuốc lá. Bất chợt liếc nhìn thấy bóng dáng ai quen thuộc.
Là Herta.
Con bé đi ngang cách mình một đoạn xa, nhưng vẫn đủ để cả hai nhìn rõ mặt nhau. Herta cứ nhìn chằm chằm vào mình, mình chỉ liếc thấy con bé một chút thôi rồi lại cuốn vào cuộc nói chuyện với bà phụ trách, tay vẫn cầm điếu thuốc đang cháy dở. Con bé có biết mình đến đây không, liệu con bé có nhìn thấy mình lúc đang thuyết trình không, nếu không thì con bé đang nghĩ gì? “Sao thằng cha này lại ở đây?”. Có thể, bởi vì lúc ấy mình để ý ánh mắt con bé toát lên vẻ tò mò và kinh ngạc thật sự, nên những suy nghĩ ấy mới nảy ra trong đầu mình. Cơ mà rồi mình cũng chẳng bận tâm nữa, cuộc nói chuyện đã kéo mình đi xa rồi.
– Cafe về rồi đây!
Rồi chiều đến thì ngồi dự cuộc họp của tập đoàn với trường, cũng chẳng có gì đặc sắc lắm ngoài việc hôm nay không phải đến cơ quan làm và được tan sớm. Đúng là dù có đi làm rồi thì mấy cái ước mong kiểu thời sinh viên này ai cũng có thôi (chỉ khác là bùng làm thì không ez như bùng học được ). Về đến nhà, vẫn chưa thấy con bé đâu cả, có bà chị Alexia da đen đang cặm cụi làm gì đó ở bếp, hiếm khi thấy mặt bà này thật. Hai người chào nhau, rồi bỗng dưng bà ý hỏi mình:
– Em với Herta là một đôi à?
– Ơ hả hả? Đâu có đâu? Bọn em là bạn bình thường thôi mà chị.
– Thấy hai đứa suốt ngày đi với nhau rồi vào phòng nhau mà?
– Nhưng mà có gì đâu mà trời ạ . Em có bạn gái ở Pháp rồi chị.
– Oh thế hả? Tại hồi trước khi mới chuyển đến đây con bé quen một ông nào ý, xong rồi chia tay, từ đấy con bé cứ thỉnh thoảng lại đi lang thang đâu đó, nhiều khi đến đêm muộn mới về. Khổ, yêu quá thành vậy đấy, chị cứ tưởng nó tìm được ai khác bù đắp lại được cho con bé cơ. Thôi, dù sao ít nhất em cũng thân với nó, thình thoảng khuyên nó vài câu cũng được, chứ cứ như vậy khổ nó ra, mà chị nhìn cũng thấy sợ nữa.
– À thế ạ… Trước giờ em không biết chuyện này…
Không phải lần đầu tiên mình biết đến những chuyện này. Herta cũng đã kể cho mình qua về nó rồi. Nhưng mà hình như là con bé mới chia tay chưa lâu? Đấy có phải là tình đầu mà con bé nói với mình? Chi tiết này khiến mình hơi bối rối, bởi vì con bé nói rằng thói quen ra ngoài lang thang của nó đã bắt đầu từ lúc nó chia tay mối tình đầu từ rất lâu rồi. Nếu “từ rất lâu” thì kia không phải “mối tình đầu”, nhưng nếu không phải “mối tình đầu” thì không phải là thói quen đi lang thang “mới hình thành” được. Bỏ mẹ, càng nghĩ càng rối não. Mình cũng chẳng muốn rối não vì chuyện tình của ai đó khác nữa, một mình mình thôi đã là đủ rồi.
Mình chui về phòng, mở máy tính lên lướt qua lướt lại một chút. Chẳng hiểu sao hôm nay không có hứng chơi game, cảm giác lười đến lạ. Từ ngày sang Estonia mình ít khi chơi game hẳn, có lẽ công việc đã cuốn mình xa khỏi những thứ đó rồi, nhưng hình như cuốn đi hơi xa, đến nỗi giờ mình chẳng còn hứng nữa. Giờ mở máy lên chỉ có lướt fb, đọc báo và gọi điện cho Elisa. Em biết mình bận, mình cũng biết em bận, nên những cuộc gọi thường đến vào lúc khuya. Cứ nói chuyện trên trời dưới biển nhưng cũng không muốn thức quá khuya – đây không phải là đi học mà hai đứa được đi muộn nữa.
8h tối, mò ra bếp xem còn gì ăn. Mình không phải thích nấu nướng, nhưng không nấu thì lấy gì mà ăn. Khoai tây với steak và bát súp mãi thì cũng phát ngán, bắt mình ăn thêm nữa chắc nôn cmnl quá. Nhà còn ít thịt ba chỉ với hành tây, nấm, mình đem ra xào làm sốt. Món này mà cho thêm tí gia vị mình mang sang thì có mà mùi cả phòng (mùi thơm nhé các thím ). Chợt thấy hơi lạ, cả ngày hôm nay ngoài lúc ở trường ra thì mình không thấy Herta đâu cả. Nấu rồi ăn trong bếp mãi mà cũng không thấy đâu. Có Alexia cũng ra bếp nhưng chả lẽ lại hỏi bà ý con bé đâu rồi? Thế chẳng khác gì quả bom phát nổ để cho bà ý đẩy láo cả, nên thôi. Ôm đống suy nghĩ ấy vào phòng, lại ngồi lướt máy tính, gọi cho Elisa:
– Hôm nay bọn anh đến một trường đại học ở đây để thuyết trình, mà anh có biết nói gì đâu, toang thật sự.
– Thế à? Nhưng ít nhất anh được thoát ra ngoài. Ở đây ngày nào cũng như ngày nào, em sắp phát điên vì chán mất thôi. Cuộc sống nhạt thếch hơn cả học ở trường.
– Thời sinh viên là lúc ta vui nhất mà em.
– Đúng rồiii. Mà còn chán hơn nữa vì em nhớ anh đến phát điên đấy. Ngày nào cũng chui vào giữa bốn bức tường như này, rồi lại chờ đợi một ngày nhạt thếch nữa đến. Em chỉ có niềm vui khi tối đến được nói chuyện với anh thôi.
– Chà, anh cũng vậy thôi. Được nghe giọng em anh cũng thấy vui. Mà thực ra là được nói tiếng Pháp nữa, ở đây anh chẳng bao giờ dùng tiếng Pháp luôn.
– Cái thứ tiếng khó như vậy thì ai dám học cơ chứ haha. Mà này, em mới xem được cái video giải thích tại sao tiếng Pháp lại khó như vậy đấy. Nghe cũng hợp lí phết.
– Đâu nào? Anh xem với.
Elisa gửi video cho mình. Đại khái ngày xưa tiếng Pháp được coi là thứ tiếng của giới quý tộc, giới bần cố nông thì không biết chữ. Hội quý tộc thì muốn tạo dựng khoảng cách bất bình đẳng đấy lên, nên là bọn chúng tăng độ khó cho game bằng cách ghép tỉ thứ quy tắc hãm chó vào để giới bần cố nông không học được. Và nó phát huy tác dụng thực sự, thậm chí quá đà đến nỗi mà nhiều người trong giới quý tộc cũng nói sai cmnl. Thế là thành ra bây giờ mới có chuyện đôi khi người Pháp vẫn viết sai ngữ pháp và chính tả, và thú vui của bọn Pháp là đi bóc phốt và sửa mấy cái đấy cho nhau. Lắm khi chúng nó còn chữa lợn lành thành lợn què nữa . Nên nếu ai muốn học tiếng Pháp thì đừng ngại chuyện sai này sai kia nhé, đến bọn Pháp còn sai mà, mình nói bọn nó vẫn hiểu thôi.
– Nước Pháp rảnh thật khi không nghĩ ra đủ trò cho cái thứ tiếng này.
– Thì thế mà, đôi khi ta tự hào đất nước mình có một thứ ngôn ngữ khó học. Chẳng hiểu kiểu gì luôn.
– Vậy học tiếng Việt không Elisa? Tiếng Việt dễ lắm anh thề, em cũng biết qua còn gì nữa.
– Có có, nhưng mà đợi qua đợt thực tập này nhé, em oải quá :<.
– Tất nhiên thôi. Lâu lắm rồi anh không chơi game vì nản đấy. Nhiều khi đi làm về chỉ muốn quăng tất cả đi mà ngủ thôi.
– Thế á? Sao anh không chơi đi. Chơi đi cho thoải mái đầu óc. Em cũng muốn tìm cái giải trí lắm mà không có gì làm đây.
– Chủ yếu là do anh lười thôi.
– Thế bật game lên, anh với em chơi.
– Hả?
– Đi, em cũng đang chán.
Thế là lóc cóc đi khởi nghiệp liên minh. Em thì chuyên Malphite support, chỉ việc húc thôi cho dễ chơi, lúc nào mình bảo em húc thì em húc là vừa. Cũng có mấy game tạ, nhưng cũng có mấy game được gánh. Em cứ đòi mình cho lên AD mà mình nhất quyết cản lại, gì chứ em mà AD thì chắc mất cmn đường trong vài phút luôn quá. Đúng thật lâu lắm mới chơi vui như vậy, em bị úp mà cứ hét lên đau cả tai mình. Chơi hết đánh thường rồi sang ARAM, em thích hơn hẳn vì lối đánh của em theo truyền thống VCS, chỉ farm người chứ không farm lính nên tha hồ mà cho em cào phím, trừ khi vào con nào mà khó chơi quá thì em chịu, coi như quăng game. Đêm đấy chơi đến nát người thực sự, nhưng thật vui, vì không phải nghe em than chán mỗi lần mình gọi nữa .
Cũng phải đến 1h đêm. Em muốn đi ngủ vì sợ mai dậy muộn. Mình cũng thế nên thôi. Em còn đòi mình tối nào cũng chơi với em, ok thôi, ít nhất mình tìm lại cảm giác chơi game. Tắt đèn, leo lên giường thì thấy được tin nhắn mới đến của Herta:
– Anh ngủ chưa?
– Anh chưa. Sao thế?
– Em sang phòng anh chút được không?
– Để làm gì? Giờ muộn rồi đấy.
– Em không ngủ được. Em đứng trước cửa phòng anh rồi đấy.
Rồi cánh cửa phòng bật mở, con bé vô tư đi vào phòng mình rồi ngồi xuống kế cái bàn. Cái bóng đèn bật lên bất ngờ khiến mình nheo mắt lại vì chói loá. Mình ngồi dậy một cách uể oải.
– Sao tự dưng muộn thế lại sang đây làm gì?
– Em không được sang hả?
– Ơ? Thì có ai bảo em không được sang đâu? Em ngồi luôn đây rồi còn gì nữa? Anh chỉ hỏi lí do thôi mà.
– Vì cả ngày hôm nay chưa thấy anh lần nào.
– Chỉ thế thôi?
– Ừ.
– Còn anh thì thấy em ở trường rồi.
Con bé bỗng dưng bối rối đến kì lạ.
– À ừ thì… em cũng thấy anh ở trường em. Anh thuyết trình ở hội trường đúng không?
– Em cũng đến à? Anh không thấy em đâu, ở đó nhiều người mà nhốn nháo quá.
– Anh tìm em ở đấy làm gì?
– Điểm danh xem nếu thiếu em thì anh báo giáo viên.
– Thôi đi!
– Ơ thật mà? Anh còn giữ tờ giấy điểm danh này.
Thực ra mình chỉ chụp lại thôi, chụp trang có tên con bé vì cái ảnh thẻ của nó nhìn ngu thật sự, giữ lấy có gì đem ra làm vũ khí. Với cả mình cũng biết hôm nay con bé đến rồi, vì con bé đã kí tên vào đấy.
– Thế hôm nay hiểu gì không?
– Không. Mọi người như nói thứ tiếng gì ý, em chẳng hiểu cái quái gì cả.
– Ờ anh cũng biết trước rồi. Đến anh còn chẳng biết anh nói gì nữa là bọn em.
– Nhưng mà em thực sự ngưỡng mộ anh đấy. Phải hiểu mới có thể nói được chuyên sâu như vậy, cứ như giảng viên vậy.
– Thôi đi cô ạ, tôi chỉ lôi từ chuyên ngành ra để hù thôi chứ có biết cái mẹ gì đâu. Giảng viên mà giảng không ai hiểu thì giảng cái mẹ gì.
– Haha, giống Einstein nhỉ, nói chẳng ai hiểu nhưng ai cũng ngưỡng mộ.
– Einstein cái con khỉ. Einstein là người thường không hiểu nhưng giới tinh hoa người ta hiểu người ta mới ngưỡng mộ. Còn anh á, anh nói thì người thường không hiểu còn người có hiểu biết người ta chửi cho to đầu.
– Ý anh là em không hiểu biết?
– Đấy là em tự nói ra đấy nhá.
– Arhhh.
Herta chực lao ra mà cào cấu cắn xé mình, mình thì sợ con gái làm mấy trò đấy nhất nên phải né mạnh. Rồi bỗng dưng con bé trùng hẳn xuống.
– Anh hút thuốc hả?
– Ừ. Thỉnh thoảng lâu lắm mới hút. Em cũng nhìn thấy lúc đó rồi hả?
– Vâng… anh bỏ thuốc đi, đừng hút nữa, hại lắm. Bỏ hẳn chứ đừng động vào. Em sợ khói thuốc lắm. Ba em bị ung thư bởi vì hút thuốc đấy…
– Ah… anh rất tiếc vì chuyện đó. Anh cũng đang cố bỏ dần đây.
– Hi vọng không phải là nói suông cho qua đêm, bởi vì em thực sự lo lắng cho anh. Lúc nhìn thấy anh, em chỉ thấy lo lắng thôi. Em sợ rằng anh là một con nghiện thuốc lá, rồi sẽ lại giống ba em.
– Ah… anh không đến nỗi thế đâu mà. Elisa cũng muốn anh bỏ, nên anh vì cô ấy mà cố đây.
– Vâng… vì sức khoẻ của anh nữa đấy.
Herta làm mình nhớ lại cái tối hôm ấy, hôm mình và Elisa cùng nhau chill trong làn khói thuốc. Nghĩ lại hôm ấy mình trẻ trâu hơn là ngầu. Nếu mình mời Elisa mà em hút thật, chắc mình sẽ tự giết mình luôn quá. Thật may là lúc ấy, hai đứa vẫn còn chút tỉnh táo.
– Biết chuyện gì không? Alexia bảo anh với em là một cặp đấy.
– Gì cơ? Thật á?
– Ờ, tại thấy hai đứa đi chơi với nhau đêm khuya nhiều quá, cũng thân hơn mọi người trong nhà nữa. Yên tâm, anh quạt bà ý một trận rồi. Alexia đúng là như bà mối, sợ thật sự.
– À vâng… cũng tại em thôi mà…
– Trời ạ cái gì đấy? Thôi thôi bỏ qua chuyện đấy đi.
Rồi cái sự tò mò từ những gì Alexia nói chiều nay lại nổi lên. Không giấu được nữa, mình muốn hỏi con bé, nhìn mặt nó cứ như cái bánh đa ngâm nước từ nãy đến giờ vậy.
– Alexia có kể chuyện tình đầu của em, về lí do mà vì sao em hay đi lang thang. Cái mối tình ấy mới đây thôi à?
– Ơ? À thực ra thì… cũng mới, nhưng với em nó là quá khứ, nó đã trôi qua quá lâu rồi.
– Vậy hả? Hmm… anh không chắc nữa, nhưng chắc hẳn nó sâu đậm lắm nên em mới có thói quen như vậy.
– Cũng không hẳn. Tính em thích bay lượn đây đó, chuyện kia chỉ như một chất xúc tác thôi. Nếu anh hỏi em có thói quen như vậy từ lúc nào, thì đúng là từ lúc em chia tay. Nhưng lí do vì sao có thói quen ấy, thì chắc chắn không phải là vì mối tình kia. Chỉ là do tính cách của em như vậy thôi.
– Chà, hi vọng chỉ như vậy thì không sao. Alexia sợ em bị điên hay sao ấy nên cứ hay nói anh để ý em chuyện kia suốt thôi.
– Haha, kệ đi. Bà ý bị điên mà.
Ánh mắt Herta như trùng xuống, nụ cười con bé nhạt thếch, nếu không phải do khuya quá buồn ngủ thì rõ ràng con bé đang có chuyện trong lòng.
– Cái lí do chia tay của em ấy… nó kì lạ lắm. Anh muốn nghe không?
– Ừ, nếu em muốn kể.
– Một hôm em thấy thằng đấy đứng nói chuyện rất thân mật với bà giáo ở trong trường…
– Ôi đệch . Này này đừng bảo là…
– Anh đoán đúng rồi đấy haha. Nghe kì lạ nhỉ, fuck, em cũng không ngờ được luôn.
Mẹ nó, trước giờ chỉ thấy trên báo thôi mà giờ mới được thấy. Đúng là trên đời cái gì cũng có thể xảy ra mà .
– Này, em vẫn thắc mắc một chuyện.
– Sao?
– Anh bảo em giống Elisa và Sarah?
– À ừ.
– Có nghĩa là có thể em sẽ trở thành Sarah phải không.?…