Những Pháp Sư Tuổi Dậy Thì

Chương: 496

trước
tiếp

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngỡ ngàng trước hành động của anh ấy. Tuy nhiên tôi vẫn không có chủ ý tránh né. Thật ra lúc vung gậy lên,không hề cảm nhận được âm khí đang tỏa ra,cho dù có đánh trúng cũng chỉ làm lạnh tức thời vùng da bị chạm vào. Tôi đứng nguyên tại chỗ,đưa lòng bàn tay phải ra. Vong hồn lập tức rút gậy lại rồi bật cười khoái chí.
– Sau bao nhiêu lâu không gặp,các cậu vẫn như ngày nào. Vẫn bản lĩnh vẫn lì lợm như vậy.
– Haha. Anh đánh giá quá cao rồi. Thật ra là khi đối mặt với những người không mang dã tâm thì tránh né làm gì cho tốn sức. Mọi người công nhận không. Haha.
– Haha. Đứa bé này,càng lớn càng nói chuyện ý tứ. Khà khà.
– Ông bà. Mọi người đã hồi phục hết chưa.
– Hai thân già ta có gì để mất đâu. May phước lớn mạng lớn,mấy đứa không sao là được rồi.
– Sao ông bà lại nói vậy. Thiệt tình không có mọi người,là tụi con bỏ mạng rồi. Lũ quỷ đó ma thuật biến hóa khôn lường. Cũng một phần là do tụi con không lường trước nữa. Mà lần sau mọi người có đi đâu hay làm gì cũng phải nói một tiếng chứ. Biết đâu sự việc nó khủng khiếp hơn sao. Lỡ có mệnh hệ gì thì sao.
– Khà khà. Nói ra thì chuyện dài dòng. Các con lại ngăn cản không cho theo thì sao. Phải lén lút tương trợ chứ. Để còn có người thỉnh thoảng đến mà cho ta hưởng lộc. Khà khà.
– Chuyện đó là lẽ thường tình mà bà ơi. Hôm đó đến cầu,không thấy mọi người đâu,tự dưng con bất an vô cùng. Sau rồi nhờ chuỗi tràng hạt mà Tự Minh để lại,tuy vẫn có chút nghi ngờ nhưng dù sao cũng yên tâm hơn. Cái hôm bắt gặp mọi người trước sân chùa,tụi con mới thở phào đó.
– Khà khà đó là chủ ý của sư trụ trì. Thầy bảo bọn ta cố tình lộ diện,để các con nhìn thấy mà khỏi bận tâm nữa. Mang nhiều nỗi bất an trong lòng sẽ không tốt. Hiểm nguy ngày nào cũng sẽ chực chờ bủa vây,nhưng công đức của con người nhiều đến đâu,tự khắc nó sẽ sinh ra khắc chế,tâm an thì đời an. Muôn đời vẫn vậy. Việc mọi người ở đây cứu giúp các con,không phải là vì chủ ý của ai cả. Đó là quy luật cao cả của cuộc sống này. Những làn khói nhang,những chiếc bánh chiếc kẹo,tuy nó là vật chất hữu hình nhưng ẩn sâu bên trong lại là lòng bao dung chất chứa. Chỉ nhiêu đó sự trắc ẩn thôi đủ để sống chết vì nhau.
– Dạ. Con cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều. Hôm nay thấy mọi người vẫn bình an là con yên tâm lắm rồi. Con nghe Tự Minh nói sẽ giúp mọi người tu luyện,chờ ngày thành chính quả đầu thai siêu thoát. Coi như duyên tương ngộ rồi.
– Khà khà. Cuộc sống vất vưởng bấy lâu nay nó cứ gắn chặt trong tâm tưởng. Đi đâu rồi cũng phải về. Nhưng mà ở trong tự được một khoảng thời gian,hằng ngày nghe tụng kinh niệm Phật,tất cả bọn ta đã giác ngộ ra rất nhiều điều. Tuy không mang dã tâm,lại chẳng có ý làm việc thất đức bao giờ nhưng cứ vất vương qua ngày đoạn tháng,rồi có ngày biến cố ập đến,không ai nói trước điều gì. Tâm tính tuy phẳng như nước,nhưng có ngày lộng gió,bỗng gợn sóng lên thì có lúc sẽ đủ sức nhấn chìm cả một con thuyền. Tất cả đã quyết định nương nhờ cửa Phật,theo sư trụ trì ngày đêm tụng kinh,niệm Phật,tích cóp công đức,không mong ngày đầu thai,chỉ mong cuộc sống thanh thản và hoan hỉ.
– Dạ. Nếu mọi người đã có suy nghĩ như vậy thì bọn con cũng hoan hỉ cùng. Sư trụ trị là người đức độ,tư tưởng lại tinh thông,chắc chắn mọi người sẽ mau đạt thành chính quả thôi.
Bọn tôi tiến đến chỗ ba vong hồn năm xưa đã trợ giúp trong vụ án của cô giáo. Trên người họ đã bắt đầu hồi phục những ánh sáng phản quanh xung quanh. Nhớ lại lời Tự Minh,dường như họ đã khước từ việc siêu thoát để trợ giúp cho bọn tôi lần này. Thật sự là quá thiệt thòi và nguy hiểm cho họ.
– Các anh vừa đến ngưỡng đầu thai siêu thoát nhưng sao lại từ chối.
– Kiếp này được gặp các cậu. Có duyên bái kiến sư trụ trì,bọn tôi đã cô đã là hoan hỉ,là chuyển sinh một lần rồi.
– Không. Các anh đừng nói vậy. Trước đây đã một lần. Sau này lại một lần. Tất cả đều nguy hiểm đến tính mạng và thiệt thòi cho bản thân.
– Trước đây,khi chưa gặp được cậu,bọn tôi cũng hay nghĩ đến những điều như vậy. Số phận nó giăng ra những thách thức rồi tất cả đồng loạt thất bại,sau cùng cứ trách cứ mãi sao đời lại khốn nạn vô cùng. Nhưng khi bắt gặp các cậu đang hương khói,rủ lòng mang lộc đến,bọn tôi như thấy được tái sinh vậy. Bọn tôi mới nghiệm ra rằng,hóa ra số phận là có thật,nhưng khi phát tâm,người ta không hề nghĩ đến những thứ đó. Điểu sau cùng đáng trân trọng nhất,đó chính là cậu nghĩ trong đầu rằng nhang đèn,bánh lộc sẽ giúp ích được cho bọn tôi. Phải không.
– Đúng vậy. Bọn tôi chưa hề có hàm ý gì khác. Chỉ thấy mọi người vất vưởng nên tự phát tâm như vậy thôi.
– Việc làm của bọn tôi ngày hôm nay,cũng là vì vậy. Bọn tôi nghĩ rằng những chuyện đó sẽ giúp ích cho cậu,thì bọn tôi sẽ làm. Hoàn toàn chỉ có vậy. Không hơn không kém. Những thứ như hiểm nguy,trở ngại,vất vả,hay lí do vì sao các cậu lại gặp đại họa như vậy,bọn tôi không để tâm lắm,thậm chí còn chẳng hỏi rõ rằng rút cuộc biến cố đó lớn đến đâu,có nguy hiểm cho tính mạng của những người có mặt ở đây không. Bọn tôi chỉ biết đó là các cậu. Chỉ thế thôi. Đó chính là toàn bộ những điều mà mọi người ở đây đã giác ngộ từ sư trụ trì.
Lời nói của các vong hồn quả thật rất sâu sắc và chạm thẳng đến tâm can của tôi. Thật đúng như vậy,chỉ cần ta phát tâm,tiềm thức luôn hướng về thiện nguyện,thì đối phương có là ai,trước đây từng phạm sai lầm hay công đức cao đến đâu cũng chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ cần biết đó là người ta có thể giúp,ta muốn giúp thì sẽ sẵn sàng tương trợ. Đó mới chính là cảnh giới cao nhất của sự phát tâm.
– Tôi hiểu rồi. Thật may là hôm nay tôi được nhìn thấy tất cả mọi người đều bình an vô sự. Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều. Cảm ơn ông bà không ngại vất vả,cảm ơn mọi người đã không ngại nguy hiểm để đến tương trợ.
Bọn tôi đứng trước mặt,cúi gập đầu cảm ơn họ thêm một lần nữa. Hi vọng rằng,quãng thời gian sẽ tốt đẹp và viên mãn. Nương nhờ cửa Phật,bén duyên với sư trụ trì coi như là phúc lớn cho tất cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.