Những Pháp Sư Tuổi Dậy Thì

Chương: 487

trước
tiếp

Nghĩa khí đồng môn,tình cảm sư đồ đang cuồn cuộn chảy qua từng tế bào trong cơ thể. Tất cả như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh tinh thần quý giá. Nhắm mắt lại,hít thở một hơi thật sâu,trong lòng thầm nguyện bình an cho thầy,sư bá và sư thúc.
– Thảo. Diễm sẵn sàng chưa.
– Tụi mình sẵn sàng rồi. Mọi người vào vị trí đi. Cứ làm theo đúng trình tự,đừng lo cho cả hai mà kìm nén bớt năng lượng.
Tôi với thằng Toàn tiến đến ôm hai nhỏ vào lòng. Một tay vuốt tóc,miệng thì thầm bên tai Thảo.
– Cố lên. Chỉ còn lần này nữa thôi. Thảo sẽ làm được mà.
Khẽ đẩy vai nhỏ ra,nhìn thẳng vào mắt. Gương mặt xinh xắn đã lấm lem bùn đất cả rồi. Hôn phớt lên gò má nũng nịu đó một cái,tôi xoay người,quay về vị trí,chuẩn bị thực hiện pháp thuật.
Phía bên kia,con quỷ sau một hồi quằn quại đã bắt đầu trấn tĩnh trở lại. Lần này nó đang điên tiết thực sự. Gương mặt giống như đang bốc hỏa,âm khí tỏa ra ngùn ngụt. Theo lời sư bá,bọn tôi đã quyết định chơi canh bạc tất tay,sinh tử với lũ quỷ. Thành bại chưa rõ nhưng có lẽ chỉ còn cách này là có thể tiêu diệt được nó thôi. Đầu tiên,cả đám sẽ sử dụng thiên địa đồng nhất,nhằm so kè và cầm chân toàn bộ cả năm con quỷ. Tiếp theo,trong lúc hai bên giằng co,thầy cùng sư bá và sư thúc sẽ tiến đến thay phiên nhau dùng đoản kiếm đâm vào năm chỗ tưởng ứng với lục phủ ngũ tạng mà trước đây đã bị bọn tôi phong ấn. Kế hoạch này sẽ rất có lợi vì dù con quỷ có nhận thấy sự xuất hiện của thầy hay sư bá thì cũng không dám tách ra để đối phó. Nếu nó không hợp nhất được để tiếp tục duy trì ma thuật,ngay lập tức sẽ bị thiên địa đồng nhất của bọn tôi phanh thầy. Tuy nhiên,điểm hạn chế chính là việc dùng đoản kiếm đâm vào lục phủ ngũ tạng,kết quả thu lại có như mong đợi hay không thì vẫn còn rất mơ hồ. Việc sửa sai là gần như không thể. Sức lực của bọn tôi có lẽ chỉ đủ dùng cho lần cuối cùng này nữa thôi. Nếu không thể chiếm được cục diện trong thời gian ngắn,chắc chắn với âm khí và thân thể biến hóa của mình,con quỷ sẽ nắm quyền tự quyết trong tay mất thôi.
Đúng như dự đoán,cú ra tay vô tình của Diễm đã khiến con quỷ bắt đầu có chút dè chừng. Tuy đang điên tiết nhưng nó vẫn chưa dám tiếp cận như lúc nãy. Chỗ ngực nơi Diễm chạy tay,âm khí vẫn đang tiếp tục tỏa ra,không cơ dấu hiệu hồi phục. Dường như con quỷ đang tổn thương thì phải,chốc chốc nó lại cúi đầu nhìn xuống,khẽ đưa tay lên áp vào chỗ bị va chạm. Không để cho nó kịp nghĩ ngợi,lần này bọn tôi chủ động tạo ra thiên địa đồng nhất,đánh phủ đầu nó
– Mọi người vào vị trí đi. Nó đang bị thương,phải ra tay càng nhanh càng tốt. Diễm với Thảo sao khi đủ năng lượng,cứ nhắm đường mà chém thẳng vào vị trí của tụi nó.
– Tụi mình hiểu rồi. Mọi người nhập thiền đi.
Lần này bốn đứa còn lại tách nhau ra làm hai,truyền năng lượng qua cho Diễm và Thảo. Vận dụng đội hình chữ V của chú tiểu Tự Minh để tận dụng triệt để năng lượng của từng đứa. Hi vọng hai luồng khí âm dương trong người Thảo và Diễm sẽ phát huy tối đa năng lượng. Hai thanh đoản kiếm bắt đầu phát sáng. Dương khí đã tỏa ra ở đầu mũi.
Phía bên kia,lũ quỷ liền cảnh giác khi thấy bọn tôi dàn trận. Ngay lập tức,bọn chúng quay về tư thế cũ,hai thanh đao đã được trưng ra phía trước. Lần này bốn con quỷ nhân bản không chuyển màu sắc mà giữ nguyên màu tương ứng với từng căn mạng trong ngũ hành. Rất có thể con quỷ bị phong ấn đang dồn hết mọi âm khí cho trận chiến cuối cùng. Lằn ranh sinh tử đã được vẽ ra,ai sẽ bước qua trước đây.
Năng lượng truyền qua đã đạt mức tối đa,thanh đoản kiếm phát sáng dữ dội,tôi liên ra hiệu cho Thảo và Diễm.
– Phát kình
Hai luồng ánh sáng tỏa ra từ hai thanh đoàn kiếm,sáng chói cả một góc trời. Từ bên kia,hai thanh đao của con quỷ cũng bắt đầu được chém vào không trung.
– Xoẹt.
Bốn luồng sáng va chạm vào nhau và dừng lại,lơ lửng giữa không trung. Lần này dường như vì phân bổ năng lượng ra làm hai,bọn tôi đang thấy tay chân và lồng ngực nóng hơn mọi khi rất nhiều. Không biết có phải vì do dùng quá nhiều dương khí hay không.
Thầy cúng sư bá và sư thúc lấy ba thanh đoản kiếm của bọn tôi,tiến từng bước thận trọng đến chỗ lũ quỷ đang đứng. Lúc này,cả năm con vẫn đang hợp sức với nhau,cố gắng đẩy lùi nguồn năng lượng của bọn tôi. Ví trí đứng theo cảm quan có lẽ đang cách nhau hơn mười mét. Thầy cùng mọi người đã đi được nửa chặng đường rồi. Con quỷ có vẻ đã phát giác ra ý đó,sự dè chừng đang hiện rõ lên gương mặt. Hai tay đang giữ hai thanh đao,nhưng mắt không còn hướng về phía trước nữa. Thầy đang tiến đến mỗi lúc một gần hơn. Chỉ còn khoảng một mét nữa là mặt đối mặt rồi. Cả ba bắt đầu tách nhau ra làm ba hướng,di chuyển hết sức thận trọng,thăm dò nhất cử nhất động của cả năm con quỷ. Bỗng dưng tôi cảm nhận thấy đôi tay mình lạnh ngắt,ngước mắt nhìn lên,luồng dương khí đang có vẻ thắng thể luồng âm khí của lũ quỷ. Chưa kịp đắc thắng,bỗng dưng bốn con đứng đằng,vung cánh tay còn lại ra,tạo vô số luồng sáng nhắm về chỗ thầy với sư bá và sư thúc. Sư bá đã lớn tuổi nên phản ứng không còn nhanh nhẹn nữa,may mà sư thúc đã mau chóng dùng đoản kiếm để cắt ngang luồng âm khí đó. Cả ba vội vã lùi lại,cố gắng dùng đoản kiếm phá tan ma trận âm khí. Thì ra,luồng dương khí của bọn tôi đang thắng thế là vì bọn quỷ đã rút bớt âm khí lại,nhằm tấn công về phía thầy. Tuy nhiên,luồng âm khí sót lại vẫn còn quá mạnh,bọn tôi dù chiếm lợi thế vẫn không tài nào chiếm hẳn cục diện,cắt ngang luồng âm khí đó được. Cánh tay bắt đầu nóng trở lại,lồng ngực có gì đó vừa nhói lên.
– Ngực tao đau quá.
– Tụi tao cũng vậy. Cố gắng lên. Đừng bỏ cuộc. Sắp được rồi. Cố lên.
Diễm với Thảo sau một hồi đứng yên tiếp nhận năng lượng,bây giờ chân cũng sắp không trụ vững được nữa. Luồng dương khí có vẻ hơi loạng choạng một chút rồi. Chưa kịp phản ứng gì thì bỗng dưng chú tiểu Tự Minh,nãy giờ đang đứng cạnh bọn tôi,chạy thật nhanh xuống phía dưới.
– Tự Minh. Không được đâu. Nguy hiểm lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.