Được rồi! Anh sẽ chấp nhận lời yêu cầu của em. Nhưng em phải hứa, sau hôm này, em phải hoàn toàn quên anh!
– Em hứa!
– Được! Bây giờ em hãy đếm đến ba, và sau tiếng đếm đó, anh sẽ không phải là Khanh nữa. Anh sẽ trở thành một diễn viên, và anh sẽ đóng vai người yêu của em hết ngày hôm nay. Em hãy nhớ rõ đó! Những gì anh làm cho em hôm nay, chỉ là sự giả tạo mà thôi.
– Dạ! _ Em gật gật đầu nhìn tôi.
Rồi em đếm từ một đến ba, và vở diễn bắt đầu, tôi sẽ trở thành người yêu em hôm nay. Tôi nhìn thẳng vào em, mắt tôi bắt đầu cay xè, rồi những giọt nước mắt của tôi rơi. Tôi ôm em thật chặt vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn bất tận mà không hề muốn dứt ra khỏi.
………………………………………..
………………………………………..
………………………………………..
– Anh….! _ Em lấy tay xoa nhè nhẹ gò má của tôi.
– Sao em?
– Anh có biết vì sao em ghét mưa đến vậy không?
– Tại sao? _ Tôi ngồi dậy và hỏi em. Em cũng ngồi dậy và sít lại gần tôi.
– Vì mỗi lúc trời mưa, anh thường cay mắt lắm. _ Em đặt ngón tay lên mí mắt của tôi và nói.
– Cứ mỗi lần cùng anh dưới mưa, anh đều cay mắt vì những lý do khác nhau. Vì vậy nên em rất ghét mưa, em hy vọng khi anh đi đến chân trời xa xôi ấy, có chị Linh bên cạnh, anh sẽ không bao giờ phải cay mắt vì những cơn mưa bất chợt nơi đây nữa.
…………………………………………….
……………………………………………
……………………………………………
– Trinh! _ Tôi kéo tay em lại, siết em thật chặt và hôn em một lần sau cuối. Em nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
– Vẫn chưa hết ngày phải không? Anh chỉ muốn diễn vợ kịch này cho xong thôi, ngày mai sẽ quên hết tất cả! _ Tôi xoa hai gò má trắng hồng của em.
– Quên anh đi nhe Trinh! Rồi em sẽ tìm được hạnh phúc thật sự! _ Môi em mím chặt lại và nhìn về một hướng khác.
– Em biết rồi! Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, vì tất cả những gì anh đã làm cho em! Tạm biệt anh!
Em lấy tay che miệng, khóc nấc nghẹn rồi chạy thật nhanh vào trong sân bay. Không một lần nào quay lại nhìn tôi nữa. Em như con mèo bé nhỏ lạc lõng giữa đêm mưa, đang kiếm tìm một mái hiên, một ngôi nhà để được che chỡ. Nhưng cái mái hiên em tin tưởng nhất lại không chấp nhận em.
Lại một lần nữa, tôi nhìn người ta bước đi từ phía sau. Lại một lần nữa tôi chúc phúc cho người ta sẽ tìm được hạnh phúc thật sự. Hy vọng lần này, sẽ không ai phải chờ đợi ai nữa. Hy vọng em giữ lời hứa của em, phải hoàn toàn quên tôi đi. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, tôi cất cẩn thận món quà của em, rồi chạy về lại quê trên đường quốc lộ 22. Áo mưa? Nó có còn quan trọng không khi con người ta đã trở nên chai sạn? Không cay mắt? “Xin lỗi em! Anh vẫn phải cay mắt khi mưa một lần nữa rồi.”
………………
Quốc lộ 22……. bạn đã từng….?
Bạn đã từng đi trên còn đường này?
Bạn đã từng có những kỷ niệm vui buồn nơi đây?
Bạn đã từng dầm mưa cùng ai đó?
Bạn đã từng chở một người nào đó mà bạn xem họ là cả một thế giới của bạn?
Bạn đã từng được một người nào đó viết những lời yêu thương trên lưng?
….và rất nhiều câu hỏi bạn đã từng khác nữa, mỗi câu hỏi là mỗi một kỷ niệm vui buồn mà bạn đã từng có cũng một người đặc biệt nào đó……..
Quốc lộ 22……..tôi đã từng ….bạn à!………..
……………………….
……………………….
……………………….
Ngày….tháng….năm
Đây là ngày tôi bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên vào quyển tập này. Quyển tập khá dầy, còn rất nhiều trang giấy trắng. Nếu chỉ dùng để viết bệnh án thì phí thật. Dù sao cuộc đời tôi cũng có nhiều thứ để viết, thôi thì ráng viết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Để đến một ngày không còn viết được nữa lại hối tiếc……
Ngày….tháng….năm
Đã là lần thứ 3 phải phẫu thuật khối u ở tuyến yên. Cứ mỗi lần phẫu thuật, ánh sáng lại quay trở lại với tôi, lại cho tôi thêm nhiều hy vọng. Nhưng sau đó thì khối u lại tiếp tục to dần và to dần, màn đêm lại cứ quấn lấy tôi không buông, và từ từ dập tắt đi mọi hy vọng đó……
Ngày….tháng….năm
“Ba mẹ ơi! Hôm nay con gặp một giấc mơ đáng sợ lắm! Một ngày đẹp trời, bỗng nhiên con mở mắt và chỉ một màu đen bao trùm. Con sợ lắm ba mẹ à! Xin lỗi ba mẹ vì con đã mua vé máy bay về Việt Nam mà không báo cho ba mẹ biết! Con hiểu được tình trạng hiện giờ của con, con phải về quê viếng mộ mẹ, phải về gặp lại những người thân yêu của con khi còn có cơ hội!”
Ngày….tháng….năm
Hôm nay vui thật! Tự nhiên lại gặp một cô tiểu thư xinh đẹp, kiều kì ở quán hủ tiếu nhỏ. Cô ấy làm quen với tôi bằng một cách khá hài hước. Mà sao nhìn cô ấy giống bé ú của tôi ngày nào quá…..
Ngày….tháng….năm
“Hôm nay thấy em bị bầm tím ở tay, không hiểu sao lòng anh đau lắm Miu à! Phải nói rằng biển đêm hôm nay rất đẹp, cảm giác rất bình yên khi được ngồi cùng em ngắm biển. Nhưng khi anh nhìn về phía màn đêm nơi chân trời, anh lại sợ mình không có khả năng mang lại hạnh phúc cho em. Có lẽ anh và em nên có một khoảng cách sẽ tốt hơn?”
Ngày….tháng….năm
“Hôm nay cuối cùng con cũng được viếng mộ mẹ. mẹ thấy người con gái ấy thế nào? Có thể làm dâu của mẹ được không? Cô ấy cứ thế, cứ xuất hiện bất ngờ. Ở cạnh cô ấy, con cảm thấy vui lắm mẹ à!”
Ngày….tháng….năm
“Ngồi trên cầu Thủ Thiêm, nhìn gương mặt thiên thần của em ngủ mà lòng thấy hạnh phúc biết bao. Không lẽ anh đã có tình cảm với em rồi sao Miu?”
Ngày….tháng….năm
“Không biết em đi đâu biệt tăm, từ buổi sáng trời mưa cho đến giờ. Ngày nào anh cũng ngồi ở nhà chờ đợi em xuất hiện. Sao em không trả lời điện thoại? Có biết anh lo cho em lắm không?”
Ngày….tháng….năm
“Hôm nay em vừa khóc vừa băng vết thương cho anh, tự nhiên nhìn những giọt nước mắt ấy, anh không còn cảm thấy đau tí nào nữa.”
Ngày….tháng….năm
“Cuối cùng anh đã gặp lại con bé ú của anh. Hôm nay anh đã hôn em, anh không ngờ lại có ngày anh hôn em Trinh à! Nhưng không hiểu sao nụ hôn ấy nó ngọt ngào lạ thường. Như anh được gặp một nửa kia thật sự của cuộc đời mình. Anh đã thật sự yêu Miu rồi, và khi biết được Miu lại chính là bé ú ngày nào vẫn luôn chờ đợi anh, cảm xúc của anh càng vỡ òa.”
Ngày….tháng….năm
Nhận được cuộc điện thoại từ Mỹ của mẹ Hai, tôi như bừng tỉnh từ một giấc mơ đẹp. Tôi đã quá sa đà vào giấc mơ này rồi. Có lẽ nên kết thúc tại đây, để mọi chuyện không thể lún sâu hơn nữa.
Ngày….tháng….năm
“Trinh à! Em có biết những gì anh làm cho em ngày hôm nay, hoàn toàn là những điều thật lòng nhất. Đó không phải là một vở diễn, anh không phải là một diễn viên đâu. Anh thật sự yêu em lắm! Hơn cả bản thân của anh nữa! Vì vậy anh phải xa em thôi Trinh à!”
…………………….
………………………..
……………………………
Ngày….tháng….năm
Đã lâu rồi tôi chưa viết nhật ký, chính xác là tôi không còn đủ anh sáng để viết nữa. Đây chỉ là những dòng sau cuối, những dòng nguyệt ngoạc, viết vội cuối cùng để kết thúc quyển nhật ký cuộc đời tôi. Cũng không nhớ rõ từ bao giờ, anh sáng đã hoàn toàn tắt hẳn trước mắt tôi. Mọi thứ bây giờ đối với tôi chỉ là một màu đen đáng sợ.
Hôm nay, tôi nhận được tin em sắp cưới. Tôi thật sự vui sướng và hạnh phúc lắm! Vì người con gái tôi yêu, cuối cùng cũng tìm được bến bờ cuộc đời. Nó như một ánh sáng rực rỡ, soi rọi màn đêm âm u bao trùm lấy tôi suốt một thời gian dài.
“Trinh à! Hôm nay anh lại được nghe giọng nói của em. Nỗi nhớ em lại dâng trào trong anh. Anh nhớ em nhiều lắm! Nhớ nhất là cái hình ảnh con bé béo ú của anh ngày xưa. Những ngày tháng chúng ta cùng ăn kem, cùng cắt bánh sinh nhật. Và anh biết một điều, rời xa em là một lựa chọn hoàn toàn đúng đắn của anh. Nếu ngày xưa anh không dứt khoát, có lẽ bây giờ em sẽ khổ vì anh nhiều lắm!
…………
………………………..
…………………….
Em có biết không?
Hình ảnh của em trong anh, luôn là một người con gái tuyệt vời nhất.
Tuy khái niệm màu sắc đã không còn tồn tại trong anh từ lâu.
Nhưng anh vẫn luốn nhớ đến em bằng một màu sắc đặc biệt.
Anh sẽ Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ.”
……………….
………………..
…………………
…………………
…………………
………………….
“Chỉ một câu hỏi cuối cùng…. Anh chưa bao giờ yêu em phải không?”
……….
“Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là…. từng giây từng phút, hình ảnh em luôn trong tâm trí anh.
Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là…. anh luôn nghĩ về em dù vui hay buồn.
Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là…. mỗi khi ở cạnh em, anh như được sống thật với con người mình. Anh cảm nhận được hạnh phúc và bình yên thật sự.
Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là…. anh có thể đánh đổi tất cả để em được hạnh phúc.
Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là….. anh sẽ không bao giờ đánh bạc với số phận, dù có 1% anh bị mù lòa, 99% anh sẽ chữa lành căn bệnh này. Anh vẫn không muốn đánh bạc tình yêu của em dù chỉ một lần.”



.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chapter ngoại truyện 1: Ngày Hội Ngộ
19 Tháng 7 2013 lúc 21:14
Lần đầu tiên truyện sẽ không còn được dẫn dắt bởi nhân vật Khanh trước đây nữa. “Tôi” bây giờ sẽ do chính tác giả vào vai, nên suy nghĩ nội tâm sẽ thay đổi nhiều so với “Tôi” trước kia. Có thể là một chút trẻ trâu hơn…..^^
===========
Gác chân lên bàn, hai tay chấp sau gáy và ngã ghế ra sau, tôi đang ngồi một cách phè phỡn trong một nhà hàng thức ăn nhanh của một thành phố buồn tẻ tại Hoa Kỳ. Tất nhiên tôi không phải là một thực khách, chả có thực khách nào lại vào nhà hàng và ngồi cái kiểu bố đời thế này cả. Bất cứ ai hỏi rằng tôi là gì trong cái nhà hàng này, tôi đều trả lời tôi là “quản lý” ở đây. Quản lý của một nhà hàng trong suy nghĩ của mọi người có lẽ rất oách, nhưng đối với tôi thì chẳng khác nào thằng osin.Tôi là một thằng quản lý rất đa năng, làm hầu như tất cả mọi công việc, cắt gọt rau củ, nướng bánh, phục vụ khách hàng, thu ngân, khuân vác, lau nhà, rửa chén…v .v…lắm lúc còn chùi luôn cả toilet, những công việc mà tôi chưa bao giờ đụng tay tới khi còn ở thiên đường.
Bạn thắc mắc thiên đường là ở đâu à? Bất cứ một tự truyện nào của một đứa du học sinh đều xuất hiện một câu hỏi quen thuộc “Bạn có nghĩ Mỹ là thiên đường?”. Tôi cũng xin được nhắc lại câu hỏi ấy và trả lời luôn là không. Thực ra tôi đã có câu trả lời từ những ngày chưa đặt chân đến đây, chưa biết gì về đất nước này. Bởi vì đối với tôi, chỉ có một thiên đường duy nhất, đó là nhà tôi khi được ở cạnh những người thân trong gia đình.
Tâm trạng của tôi và bà chủ nhà hàng thì luôn luôn trái ngược nhau, cứ mỗi lúc tôi vui thì bả lại buồn và ngược lại. Tôi luôn vui khi nhà hàng vắng khách, cứ mỗi lúc vắng là tôi lại ngồi phè phỡn như thế này để hưởng lương. Việc buôn bán của nhà hàng có đắt hay không thì tôi chả bao giờ quan tâm, vì doanh thu có cao thế nào thì những gì tôi nhận được cũng thế thôi.
Thời gian thấm thoát qua đi, tôi cũng trụ lại ở cái nhà hàng này được 2 năm, vừa học và vừa làm như bao đứa du học sinh khác.2 năm không phải là quá dài, nhưng cũng đủ để lại trong tôi không biết bao nhiêu kỷ niệm dở khóc dở cười, một trong những chuyện làm tôi nhớ nhất sẽ được tôi kể ra sau đây.
12 giờ đêm của một ngày không trăng, sau khi dọn dẹp xong thì tôi đóng cửa nhà hàng như mọi ngày.Vừa bước ra khỏi cửa thì trong màn đêm xa xa lóe lên một ánh sáng trắng chói lòa, nhìn kỹ hơn thì đó là một cái miệng đang nhe rằng cười của một con mụ da đen. Đừng cho tôi là mất lịch sự khi gọi bà ta là con mụ, tôi chả có thành kiến gì với người da đen cả, chỉ là những việc tiếp theo sau đây khiến tôi không thể dùng mỹ từ nào tốt hơn được.
– Muốn thổi không anh? _ Đó là câu đâu tiên phát ra từ cửa miệng của con mụ đó khi tiến gần đến tôi.
– Thổi ….thổi gì? _Tôi tròn mắt hỏi mụ ta. Mụ ta thần kinh à? 12 giờ đêm còn ở ngoài đường và hỏi tôi một câu hỏi khó hiểu.
– Thổi thế này nè? _ Mụ cười nham nhỡ, rồi dùng tay đưa ra đưa vào trước miệng của mụ.
Nhìn hành động của mụ thì tôi cũng dần dần hiểu ra chuyện.Trong đầu thì liên tiếp là những câu “Cái địa ngục gì vậy?. Cái quái gì thế?”. Tôi nhìn xung quanh thì đường vắng tanh, cảnh sát chắc cũng ngủ từ bao giờ, đen đường mờ ảo, nhà hàng tôi làm luôn luôn đóng cửa khuya nhất trong khu vực này. Mụ ta thì thấp hơn tôi, nhưng về chiều ngang thì lại gấp mấy lấn, như một con gấu mẹ vĩ đại. Nếu bây giờ mụ ta làm liều, đè tôi xuống hấp thì kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
– Cần gì nói thẳng đi? _ Tối lấy hết bình tĩnh để hỏi mụ ta.
– Thật ra em đói quá, anh cho em ăn, rồi anh muốn gì cũng được.
– Được rồi, tôi làm cho bà một ổ bánh mì. _ Thở phào nhẹ nhõm, có vậy thôi đó.Trong đầu thì nghĩ “Lạy mẹ, ăn hết cái nhà hàng này cũng được, tha cho con là được rồi.”.
Tôi đứng làm thức ăn cho mụ, lâu lâu lại liếc nhìn xem mụ có động tĩnh gì không. Mỗi lần liếc nhìn là mụ lại nỡ một nụ cười nham nhỡ với hàm trắng tát.Nhìn thấy nụ cười ấy thì tôi lại giật mình và quay lại với công việc, tôi bán bánh mì chứ không bán thân mụ à >.<.></.>
– Đây, đồ ăn của bà đây. _ Tôi đưa thức ăn vừa làm xong cho mụ.
– Anh có bạn gái chưa? _ Mụ hỏi tôi.
– Chưa. _ Tôi trả lời.
– Anh không thích cái đó hả?
– Thôi được rồi, cầm tiền rồi về đi, tôi không cần gì đâu. _ Tôi móc ví đưa mụ thêm $10, đi lẹ dùm con má ơi.
Tôi hôm đó, đi về nhà trên con đường vắng.Nghĩ lại những gì đã diễn ra thì lại toát mồ hôi lạnh.
Đó là câu chuyện xảy ra cũng đã khá lâu, hôm nay tôi làm ca sáng, ngồi rảnh rỗi vì vắng khách. Đến giờ thay ca thì tôi được về, chiều nay tôi có một chuyến hành trình khá dài đến bang Y với mục đích du lịch giải khuây sau tháng ngày học tập làm việc mệt nhọc.Thực ra tôi cũng có ý định chuyển đến đây sống nên sẵn tiện đi để xem tình hình thế nào luôn.
Tôi ở nhà của chú tôi trong những ngày lưu lại tại bang Y này, vào một buổi chiều khi cùng đi siêu thị mua sắm với chú, tôi đã bất ngờ gặp lại một người, tôi không thể tin được là tôi có thể gặp anh ở đây. Bước tới gần hơn và quan sát thật kỹ để tránh nhầm lẫn một lần nữa.
Đúng là anh Khanh rồi, vẫn dáng người cao ráo, lịch lãm ấy, anh đang ngồi trên một chiếc ghếphía trước siêu thị.Tôi đi từ từ về phía anh với sự vui mừng không thể tả nỗi, bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa lại ùa về.
– Anh Khanh! _ Tôi vỗ vào vai anh và ngồi xuống bên cạnh.
– Ai vậy? _ Anh quay sang và hỏi.
– Em X nè, cái ông này mau quên vậy?
– X nào?
– Thằng X đệ tử học đàn của anh đây.
– Trời! X, sao chú mày lại ở đây? _ Anh mừng rỡ và khoác vai tôi.
– Chuyện dài lắm anh à. _ Tôi nói rồi nhìn anh, nhưng dường như có gì đó khác thường. Tại sao anh không nhìn tôi?
– Anh….anh…._ Tôi nói ấp úng rồi lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt anh.
– Ừ! Chuyện của anh cũng dài lắm chú mày à! _ Anh nói và cười nhẹ, một nụ cười đượm buồn.
Cảm xúc của tôi đã thay đổi 180 độ.Từ vui mừng trở thành hụt hẫng, khó chịu, buồn bực cực độ khi thấy những gì xảy đến với anh.
– Anh bị sao vậy? _ Tôi hỏi nấc nghẹn, không hiểu sao mắt bắt đầu hơi cay. Anh lắc đầu, mỉm cười và vỗ vào vai tôi.
– Ai vậy con? _ Một người phụ nữ lớn tuổi đi lại hỏi anh.
– Dạ! Thằng em con ở quê mẹ à, hôm nay may mắn gặp lại.
– Dạ! Con chào bác. _ Tôi đứng dậy và chào bác ấy.
– Ừ, vậy thì vui quá! Con về nhà bác chơi nhe. _ Không cần phải đợi bác mời, chắc chắn tôi sẽ đến nhà anh chơi để tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra với anh.
– Dạ! Bác cho con địa chỉ nhà, còn về xin phép chú rồi con sẽ ghé sau ạ.
Vậy là tôi tạm biệt anh trong buổi chiều hôm đó, một buổi chiều với bao nhiêu thắc mắc, hụt hẫng, buồn bực. Chỉ mong sang ngày maithật nhanh để gặp lại anh.
Sáng hôm sau, bước ra khỏi xe của chú với một cái balo to trên lưng, tôi mang đủ đồ dùng cho vài hôm ở lại nhà anh. Bấm chuông thì người phụ nữ hôm qua mở cửa.
– Đến rồi hả con, vào nhà đi!
– Dạ!
– Anh Khanh ở đâu vậy bác? _ Bước vào phòng khách thì tôi hỏi ngay.
– Nó ở phòng đó, con gỏ cưa xem nó dậy chưa.
– Dạ! _ Tôi tiến đến trước cửa và gỏ.
– Cửa không khóa, vào đi! _ Tiếng anh vọng ra từ bên trong.
– Anh dậy rồi à? _ Bước vào phòng thì thấy anh đang ngồi trên bàn làm việc.
– Ủa? Chú mày đến sớm thế?
– Dạ! Tại em mong quá! _ Tôi tiến đến ngồi cạnh anh.
– Sao? Giờ thì anh có thể kể hết mọi chuyện chưa? _ Tôi tỏ vẻ nghiêm túc.
– Chuyện gì?
– Thì về mắt anh.
– Thì anh bệnh, rồi vậy thôi, có gì đâu mà kể. _ Anh mỉm cười.
– Em nghiêm túc đó, còn chị Linh thì sao? Con Miu nữa?
– Anh bắt đầu trầm người lại, nhìn vô định.
Tôi để ý trên bàn làm việc anh là một cuốn sách dày và khá cũ, có tựa đề hồi ký. Trên cuốn sách là một sợi dây chuyền cỏ 4 lá khá đẹp. Bên cạnh là rất nhiều que kem, lại chợt thắc mắc không biết ông nội này sưu tập que kem làm cái giống gì nữa. Tôi khẽ kéo quyển sách lại gần, rón rén lật từng trang một cách nhẹ nhàng như không cho anh nghe thấy.
– Cứ từ từ nghiên cứu nhe. _ Anh đứng dậy, vỗ vai tôi và cầm một cây gậy đi từ từ về giường.
– Có cần em giúp không? _ Hix, cái ông này sao thính thế, vậy mà cũng biết mình xem lén cuốn sách.
– Thôi được rồi, chuyện hằng ngày mà. _ Anh lại cười.
Vậy là tôi từ từ thả mình vào cuốn hồi ký, có những đoạn không hiểu thì tôi lại hỏi anh. Đọc say mê mấy giờ liền mà quên cả thời gian.
– Mày khóc đó hả X? _ Anh hỏi tôi.
– Không có. Trời mưa nên cay mắt thôi >.<._ c=”” l=”” nghe=”” ti=”” s=”” t=””></._>
– Tao biết vì sao mày buồn mà, xin lỗi vì đôi tông trắng của mày. _ Ổng cười và nói.
Ổng không nói thì tôi cũng mém quên chi tiết đó, thế hóa ra bao nhiêu năm đau khổ và dằn vặt vì đôi tông trắng ngày nào nay cũng được làm sáng tỏ. Tôi lại tiếp tục vùi đầu đọc.
– X! Ra ăn cơm đi mày, làm gì mà ngồi đọc hoài vậy? _ Tôi cứ mãi mê xem, đến chiều tối lúc nào không hay.
– Dạ! Em ra ngày.
Lúc tôi ra thì mọi người trong nhà đều đã ăn xong, trên bàn có chừa lại phần cơm cho tôi. Tôi ngồi vào bàn và ăn một mình, vừa ăn tôi vừa nhìn anh chơi những bài guitar thương hiệu quen thuộc ngoài vườn. Có một con bé khá xinh xắn ngồi nghe và nhìn anh say mê, cứ mỗi lần hát xong một bài thì nó lại vỗ taytắm tắt khen hay, nhưng hình như con nhỏ nói tiếng Việt không được chuẩn cho lắm, chắc là sinh ra ở đây. Mỗi lần nghe nhỏ nói bập bẹ vài câu thì tôi lại buồn cười sặc cơm.
Ăn xong, tôi mang hai ly nước ra sân vườn ngồi cạnh anh. Con nhỏ lúc nãy đã không còn ở đây nữa.
– Con nhỏ xinh xắn ấy là ai vậy anh?
– Cô bé hàng xóm cạnh nhà thôi.
– Có vẻ nó khoái anh lắm đó.
– Hì……_ Anh cười rồi lắc đầu.
– Anh nè, em đã suy nghĩ nhiều và quyết định rồi, em sẽ chuyển thể quyển hồi ký của anh thành một tập truyện.
– Ha ha…._ Anh cười to.
– Tui không đùa đâu. _ Tôi nói giọng nghiêm túc, anh cũng ngừng cười.
– Một vài dòng tự truyện thế này thì có gì hay ho để viết. _ Anh nói.
– Nó không hay nhưng lại đầy cảm xúc anh à, chỉ cần thêm dẫn truyện, kết nói sự kiện logic, đưa cảm xúc nội tâm vào thì sẽ rất hay đó chứ.
– Vậy anh hỏi mày có từng đọc hết một cuốn truyện nào chưa?
– Chưa.
– Có từng mua một cuốn truyện nào chưa?
– Chưa.
– Điểm Văn lớp 12 mày bao nhiêu?
– 6.3….ý nhầm…6.4 _ Nói ra hơi bị nhục.
– Rồi, vậy mày tự hiểu rồi hé. _ Ổng cười và đi từ từ vào nhà.
– Ê…chưa nói xong mà. _ Coi thường tôi hả? Để rồi coi ông anh.
Sáng hôm sau.
– Mày đó hả X?
– Dạ!
– Mày làm gì mà sáng sớm lục đục rồi?
– Em đang chụp hình cuốn hồi ký của anh.
– Để làm gì?
– Em không đùa đâu.
Ổng bước ra khỏi giường, đi từ từ về phía tôi và ngồi xuống.Ổng thở một hơi dài và hỏi.
– Có bao giờ mày nghĩ truyện mày viết sẽ được xuất bản không?
– Hì…… sống thì cứ mơ ước thôi anh. _ Nói cho vui chứ chưa viết chữ nào đã nghĩ đến việc xuất bản mới ghê.
– Ờ, nếu thật sự có ngày đó, mày hứa làm cho anh một chuyện, anh sẽ cho phép mày dùng nội dung cuốn hồi ký này để viết.
– Chuyện gì anh?
– Mày phải trích một phần tiền trên mỗi quyển sách bán được để ủng hộ cho hội từ thiện trẻ em khiếm thị.
– Ha.ha…_ Tôi cười to.
– Tao không đùa đâu. _ Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông thì tôi cũng lặng dần.
– Dạ em biết rồi. _ Chưa viết một chữ đã nghĩ đến chuyện trích tiền làm từ thiện.
Kết thúc cuộc nói chuyện, tôi lại quay lại tiếp tục ghi chép và chụp ảnh.Cố gắng làm việc cho thật nhanh vì chiều này tôi phải về rồi.
Đến chiều thì chú cũng qua đón, may là tôi cũng đã ghi chép đầy đủ tất cả thông tin. Vác balo bước ra khỏi cửa nhà, quay lại nhìn thì thấy anh đang đứng trước cửa.
– Thôi anh ở lại giữ gìn sức khỏe nhe!
– X! _ Anh gọi tôi lại và chìa quyển hồi ký ra trước mặt tôi.
– Anh…anh…_ Tôi hơi ngạc nhiên.
– Em cất cẩn thận nhe, cố học tốt và sống tốt ở cái đất Mỹ này đó! _ Anh vỗ vai tôi và nói. Tôi một chút khó hiểu, một phần vui mừng vì được tặng quyển hồi ký.
Có nhiều thứ cảm xúc muốn thể hiện ra, nhưng không biết phải làm gì, phải nói gì. Dù sao cũng là hai người đàn ông, tôi không quen thể hiện quá nhiều, đành im lặng mà bước đi.
– X, nhớ lời hứa đó! _ Anh nói to từ xa.
– Em biết rồi! Giữ gìn sức khỏe, chờ tin em! _ Tôi quay lại và cũng nói thật to.
Chiếc xe dần lăn bánh, tôi vẫn nhìn anh qua ô cửa kính, tự nhiên lại hơi cay cay ở khóe mắt vì người đàn ông tội nghiệp này, thấy đâu đó có một chút niềm tin và hy vọng anh đặt vào tôi.
“Màu nỗi nhớ của anh là một màu sắc ý nghĩa và đặc biệt nhất mà em từng biết.
Em sẽ dùng hết khả năng của em, làm mọi thứ để đưa được quyển hồi ký của anh nằm ngay ngắn trên kệ của tất cả các nhà sách lớn.
Một ngày không xa, màu nỗi nhớ của anh sẽ phủ khắp cái mảnh đất hình chữ S ấy, tính cảm của anh sẽ đên được tay của những người mà nó cần đến.
Hy vọng anh luôn khỏe mạnh và hạnh phúc!
Hãy chờ tin của em anh nhé!”
—Kết thúc chapter ngoại truyện 1—
.
.
.
.
.
.
.
.
“– Alo! Anh nghe nè em.
– Giờ anh qua được không?
– Ừ! Một tiếng nữa anh qua nhe.
Tôi nhìn Miu hơi ngại ngùng và muốn nói về ngày sinh nhật của Linh.
– À..ờ..Miu nè…anh đi….
– Không! Ở nhà! Không đi đâu hết. _ Nhỏ chóng nạnh ra vẻ bực tức.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết, hôm này tui mang đô ăn quá nấu. Ở nhà ăn cơm!
– Em trẻ con quá đó, hôm này là sinh nhật Linh. Anh không ở nhà được đâu!
– Tui bảo anh phải ở nhà có nghe không? _ Nhỏ tỏ ra nghiêm trọng thật sự, không phải kiểu giận hờn trẻ con nữa.
– Em trẻ con quá! Anh đi đây! _ Tôi cũng cảm thấy hơi bực tức vì tính trẻ con của nhỏ, không quan tâm tôi bỏ vào phòng thay đồ.
Thay đồ xong, tôi định đi thì nhỏ kéo áo tôi lại.
– Anh không được đi! _ Mắt nhỏ bắt đầu rưng rưng nước mắt.
– Em sao vậy? Em kỳ lạ vừa thôi Miu à? Em mất tích đâu đó rồi bây giờ xuất hiện, làm những việc kỷ lạ mà anh không thể hiểu được! _ Tôi không kiềm chế được cảm xúc và quát to. Tôi kéo tay nhỏ ra khỏi áo tôi rồi quay lưng bỏ đi.
– Anh đứng lại đó cho tôi! Đồ Khanh heo!
Như có một luồng điện giật chạy qua người khi nghe cái cách mà nhỏ gọi tôi. Nhỏ gọi tôi là Khanh heo, cái kiểu gọi này chỉ có duy nhất một người mà thôi.
– Cái gì? Em vừa gọi anh gì đó? _ Tôi quay người lại hỏi thì thấy nhỏ đã ngồi khụy ra đất, nước mắt thì chảy ướt cả hai gò má.
– Đồ Khanh heo đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! _ Nhỏ nói và cầm một vật ném về phía tôi.
Vật đó bay chạm vào người tôi rồi rơi xuống đất. Nhìn xuống thì đó là một sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá. Tôi từ từ ngồi xuống nhặt nó lên, tay chân bắt đầu bũn rũn. Lật phía sau của mặt dây chuyền thì không khỏi bàng hoàng khi thấy có khắc chữ L…
Tôi nhặt sợi dây chuyền lên, bước loạng choạng tới gần nhỏ và ngồi xuống.
– Sợi…sợi..dây chuyền này.._ Giọng tôi hơi ấp úng.
– Phải! Chính là nó đó đồ Khanh heo đáng ghét! Bây giờ anh biết hết rồi đó, anh hài lòng chưa? _ Nhỏ quát to, khóc trong nấc nghẹn….”
.
.
.
.
.
.
.
Tạm gọi là ngoại truyện 2 nhé (_ _”)
Đây là phần mà các bản “Ngoại truyện Vẽ em bằng màu nước mắt” trên mạng còn thiếu…
Mình xin được mạn phép post lên đây cho những ai chưa đọc về nó. ” Khanh và Trinh gặp nhau trên đất Mỹ” chẳng cần rõ ràng cũng đủ hiểu đây một cái kết đầy tình người cho câu chuyện đẫm nước mắt này…
“Em có một chuyện vô cùng tắc mắc muốn hỏi anh – Tôi nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.
– Thì cứ hỏi đi, làm gì mà nghiêm túc vậy?
– Từ ngày đó đến nay, anh đã gặp lại Miu chưa?
Anh trầm ngâm im lặng một lúc, rồi bắt đầu ngược dòng ký ức một lần nữa để kể tôi nghe lần gặp lại người con gái anh yêu ngay trên đất Mỹ này.
….
Một buổi sáng nắng ấm tại tiểu bang Philadelphia, mùa xuân vừa chớm nở trên vùng đất lạnh lẽo này. Tiếng chuông cửa vang lên, hôm nay nhà có hai vị khách trẻ tuổi đến thăm, nhìn họ có vẻ như một cặp vợ chồng son.
– Dạ cháu chào bác ạ. – Mẹ Hai vừa mở cửa thì người con gái liền lễ phép chào ngay.
– Tụi con là…? – Mẹ thắc mắc.
– Dạ, đây có phải là nhà của anh Khanh không bác? – Người con gái hỏi.
– Đúng rồi, bác là mẹ của Khanh.
– Dạ, con là Trinh, em gái anh Khanh ở Việt Nam qua thăm. Đây là Mạnh, chồng của con, tụi con có thể gặp anh ấy được không bác?
Mạnh cũng cúi đầu lễ phép chào mẹ.
– Con là Trinh sao? – Mẹ bất ngờ nhìn chăm chăm vào Trinh vì biết cô gái này là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời con trai.
– Ừ, tụi con vào nhà chơi, nó đang ở nhà đó. – Mẹ chợt định thần lại và niềm nở mời khách. Tuy nhiên, trên khuôn mặt mẹ vẫn lộ rõ e ngại.
– Phòng của nó đằng kia, để bác gọi nó ra. – Mẹ chỉ tay về căn phòng phía xa.
– Khanh ơi. – Mẹ gõ cửa phòng và gọi.
– Mẹ vào đi, cửa không khoá. – Có tiếng nói vọng ra.
– Có… – Mẹ vừa định đẩy cửa vào, chưa kịp nói gì thì tay Trinh đã nắm lấy tay mẹ.
– Bác để con nhé bác. – Trinh nói nhỏ. Mẹ không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo.
Trinh tiến đến sát cửa, tay khẽ run lên như đang chờ đợi điều gì đó, nhiều lúc định đẩy cửa vào nhưng lại ngập ngừng. Mạnh đứng phía sau đặt tay lên vai cô xoa nhẹ như để trấn an.
Rồi cánh cửa dần dần được mở ra, Trinh từ từ tiến vào phòng. Phía xa, Khanh đang ngồi chăm chú bên bàn, tay chạm vào những trang sách trước mặt. Cô gái đứng lặng nhìn anh từ phía sau và mắt bắt đầu hoe đỏ. Mẹ Hai đứng ngoài cửa dùng tay che miệng, để những tiếng nấc nghẹn không thể phát ra rồi quay mặt bỏ đi. Mạnh cúi mặt buồn bã và khép nhẹ cửa, dành không gian riêng cho hai người. Mạnh hiểu rằng Trinh sẽ có rất nhiều chuyện để nói với Khanh.
– Chuyện gì vậy mẹ? – Khanh hỏi.
Trinh vẫn không nói gì, bước từ từ đến cạnh anh rồi nhìn thấy sợi dây chuyền cỏ bốn lá và những que kem trên bàn. Không thể kìm nén được cảm xúc hơn nữa, cô bắt đầu dùng tay che miệng, nấc nghẹn từng tiếng, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
– Mẹ sao vậy? Mẹ khóc à? – Khanh đứng dậy, bước ra khỏi bàn và quay người lại.
Trinh đã thật sự nhìn thấy tình yêu ngày xưa của mình sau bao nhiêu năm xa cách, mặt đối mặt. Tiếng nấc nghẹn càng to và đều dần khi thấy mi mắt của Khanh đã sụp.
– Ai vậy? Không phải là mẹ? – Khanh tỏ ra lo sợ, vì đã nhận ra tiếng khóc ấy. Không phải là mẹ, mà là của một người anh từng quen. Một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời anh.
Trinh tiến lại gần, đặt nhẹ tay lên mặt anh, khẽ chạm vào mắt, rồi đến mũi và môi anh.
– Em…- Khanh ấp úng, lùi về phía sau. Rồi những giọt nước mắt cũng dần chảy ra từ đôi mắt không còn ánh sáng ấy.
– Anh đáng ghét lắm, đồ Khanh heo đáng ghét…Hic…Hic… – Cuối cùng cũng lên tiếng, cô ôm lấy Khanh khóc nức nở và đấm thình thịch vào ngực anh.
Anh ôm chầm lấy người con gái bé nhỏ ấy sau bao tháng ngày thương nhớ và xa cách.
….
– Ủa, sao không kể tiếp? – Trở về thực tại, tôi thấy anh im lặng một hồi lâu và không nói gì nữa.
– Em xin lỗi, em làm anh buồn hả? – Tôi nhìn qua và thấy anh đang rơm rớm nước mắt.
– Không có gì đâu. – Anh mìm cười rồi dùng tay lau đi những giọt nước mắt ấy.
– Đó là lần gặp cuối cùng của anh và Trinh. Trinh có vẻ như khó chấp nhận mọi thứ nhưng rồi đâu cũng vào đó. Phải quay trở lại cuộc sống cũ vì tất cả chỉ là chuyện của quá khứ. Tình cảm của Trinh dành cho anh tuy vẫn còn, nhưng anh và Trinh đều hiểu được đó không còn là tình cảm yêu thương của ngày xưa nữa. Mạnh đã ở cạnh Trinh những lúc cô ấy khó khăn nhất, đó mới chính là tình yêu thật sự của Trinh sau này. Tất cả về anh, chỉ còn là những hoài niệm mà thôi. – Anh nói và nở một nụ cười hạnh phúc, mọi chuyện đã diễn ra theo đúng ý anh.”
.
.
.
.
.
.
.
Hôm nay sẽ dành cho những dòng cảm xúc bất chợt của cá nhân tôi…về người con gái đầu tiên tôi đã yêu…Người con gái đã ra đi để lại tôi vô định phía sau 2 năm về trước…
.
.
.
.
…Thì quá khứ…
Tôi gặp lại em sau khi mỗi đã không còn chung lối…em thì đi tìm hạnh phúc cho riêng mình…còn tôi…vẫn lặng lẽ theo dõi em suốt thời gian qua…để chắc rằng em vẫn ổn…Chỉ là những kỉ niệm…không còn cái cảm giác hờn ghen bất chợt…không còn những day dứt bỏ ngỏ…giờ đây…có lẽ với em…tôi…nên gọi sao nhỉ…chỉ là chút dư âm của quá khứ còn vương lại nơi góc nhỏ trái tim thôi!!!
Ngày hôm đó…tôi đã đứng trước mặt em, con người mà em đã quyết định không đi chung một con đường lại một lần nữa xuất hiện trước mặt em.
Tại sao vậy em? Tại sao em đã lựa chon con đường riêng của mình nhưng em vẫn không hạnh phúc? Suốt thời gian qua, tôi đã hy vọng em hạnh phúc, và tôi đã thật sự nghĩ rằng em phải hanh phúc. Tại sao bây giờ, trước mặt tôi, ngưới con gái vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng lại có một đôi mắt đượm buồn thiếu sức sống đến vậy. Tôi không biết tôi lại có tình cảm với em một lần nữa hay không? Không biết có thể bỏ qua quá khứ và lại yêu em như ngày xưa nữa hay không? Nhưng lúc này tôi đang đau lắm, đang đau vì biết người mà tôi từng giành trọn tình cảm yêu thương vẫn sống không hạnh phúc như bây giờ…
…Em muốn quay lại ư….không em à….chúng ta đã không còn như ngày xưa…không còn là một đôi mà mọi người ngưỡng mộ…em đã chon cho mình một lối đi riêng…và người đi cùng em trên con đường ấy…không phải là anh…
…Ngày em đi…anh cũng đau khổ, cũng chật vật…anh cô độc đi tìm một lý do…một lý do mà chính bản thân anh cũng chưa từng được nghe…em cứ vậy mà ra đi…chẳng thèm bận tâm anh sẽ ra sao…
Vậy mà bây giờ em quay lại…em nói xin lỗi…em nói muốn quay lại với anh…
Từ ngày em ra đi, anh đã bỏ lại mọi thứ sau lưng. Anh đã tha lỗi cho em từ lâu lắm rồi, từ lúc mà anh buông xuôi tất cả. Thời gian qua là một khoảng thời gian dài đủ để xoa dịu những vết thương.
…Nước mắt em lăn dài…và anh vẫn như vậy…vẫn chẳng thể mạnh mẽ trước những giọt nước mắt…khẽ lau giọt nước mắt vương trên đôi má…
…Chúng ta…đâu còn là gì của nhau…Xin em hãy để cho quá khứ được ngủ yên…hãy để chỉ mình anh hoài niệm về cái thời yêu thương vụng dại….em nhé!!!
.
.
.
.
.
.
Lạnh….
…Tự thấy mình thật dở hơi…nhưng…chỉ là để chắc rằng “người” sẽ ổn!
Mặc cho con gió mùa đông đang nhẹ nhàng than thở…mặc cho những ánh mắt tò mò như muốn nói …”Bố cái thằng dở hơi”…mặc cho những tiếng rú ga ing ỏi…và mặc cho…ông lão nhậu say…”cua con bố mày à?”…
..Nó vẫn chậm dãi…nhìn đồng hồ nhích lên từng phút…không gian như ngừng lại…đôi tay trần bắt đầu tê buốt…khẽ kéo ga chầm chậm…đưa mắt nhìn đâu đó…kiếm tìm một hình bóng quen thuộc…nhưng không…”người” bước cứ bước…”người” đi cứ đi…vẫn chỉ còn lại nó cô đơn…
Đêm…mang lại cho con người ta một cảm giác lạ thường, nó không mang nhiều hy vọng như ánh bình mình, càng không bình yên như những buổi chiều hoàng hôn. Nó mang lại cho tôi sự cô đơn quen thuộc…
…Ai lại thích sự cô đơn? Nhưng không hiểu sao tôi lại thích sự cô đơn của đêm nay, có lẽ nó đã trở thành một thói quen…
.
.
.
.
.
.
Và đây…là cảm xúc của một cô gái không tên…
Khi em đứng đây nhìn xuống thành phố xa lạ này, bên tai đều là thứ ngôn ngữ hoàn toàn nghe không hiểu. Em bỗng dưng nhớ đến một người đàn ông từng nói với mình: “Đời này kiếp này, chỉ yêu mình em!” Em những tưởng anh sẽ yêu em mãi mãi, nhưng tình yêu của anh không lâu bền như anh đã hứa …
Mấy năm trôi qua, bao nhiêu khổ ải em đều vượt qua, bao nhiêu đau đớn em đều chấp hết… từ lâu em đã không còn cần một câu “Xin lỗi” của anh nữa rồi!
Rồi đây e sắp chọn cho mình một đất nước xa lạ để chạy trốn khỏi anh,..chạy trốn khỏi những yêu thương không danh phận nhưng xé tan trong em bao tin yêu tuổi trẻ…
…A cần một gia đình.E cần một tương lai.Chúng ta,chẳng ai còn cần ai anh nhỉ?!!
…Năm đó Anh ấy hay dùng từ MY cho tôi… tôi nghĩ nó có nghĩa “Mãi yêu, người duy nhất”… nhưng cho đến tận hôm qua mới biết “MY-nhớ bạn, người tốt nhất”… đúng là lừa mình dối người… thật ra trong từ điển “miss” còn có nghĩa là quên…!!!
.
.
.
.
.
.
Vậy là cũng 15 cái mùa mưa trôi qua, kể từ ngày phải rời xa người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất cũng vào một buổi chiều mưa, mẹ của tôi. Tôi trở về quê để cùng dì tôi làm đám giỗ cho mẹ, buổi chiều hôm đó tôi đã đi viếng mộ mẹ. Tôi mang tất cả những loại trái cây mà mẹ thích ăn nhất. Lặng lẽ một mình bước trên những con đường làng, đi qua từng con kênh để về với mẹ. Vẫn là những con đường quanh co, khúc khuỷu ngày nào, cái ngày mà tôi chỉ là một thằng nhóc tuổi ăn, tuổi học đi đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Cánh đồng mà tôi đang đi qua có biết bao kỷ niệm về mẹ. Hai mẹ con ngày xưa đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ thường đi qua đây. Cứ mọi lần qua đây, mẹ con tôi lại ngồi dưới gốc cây hóng mát.
– Mẹ ơi! Mẹ thích gì? Sau này con lớn lên, con làm có tiền sẽ mua cho mẹ.
– Mẹ không muôn gì hết Khanh à! Mẹ chỉ hy vọng con trưởng thành và nên người. Con có thế bay cao như những đàn chim kia. _ Mẹ tôi chỉ về đàn chim bay lượn trên bầu trời. Tôi vẫn không hiểu gì hết, tôi chui vào lòng và ôm mẹ.
Mẹ tôi là một phụ nữ rất xinh đẹp, ngày xưa mẹ hay cười lắm. Mẹ bảo tôi cũng phải thường cười hơn, cười thật nhiều dù cuộc sống này có khó khăn, sóng gió đến đâu. Tôi thích đôi tay của mẹ, nó không được mịn màng nhưng nó rất ấm áp. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác ấm áp từ đôi tay mẹ khi mẹ đặt nó lên gò má của tôi mỗi khi đi làm về.
Có lần tôi ham chơi, tắm mưa với lũ bạn trong xóm và bị ngất xĩu. Mẹ tôi ngồi bên giường bệnh khóc nhiều lắm, lúc đó tôi thật vô tâm, có hiểu vì sao mẹ lại khóc. Ngày xưa gia đình tôi rất khó khăn, mẹ luôn cố gắng tiết kiệm, chả bao giờ mua cho mình được thứ gì cả. Chỉ toàn lo cho cha con tôi, cơm nhà lúc nào cũng đầy đủ thịt cá cho hai cha con, nhiều lúc mẹ phải nhịn ăn mà tôi nào biết.
Ngồi bên mộ mẹ, tôi khẽ chạm vào di ảnh của mẹ. Người đàn bà tảo tầng nuôi nấng tôi ngày nào vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất đối với tôi. Tôi bày hoa quả ra cho mẹ. Tôi nhớ ngày xưa mẹ thích ăn cam lắm, mẹ nói mẹ hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể mang cam về cho mẹ. Tôi còn quá nhỏ,đâu có hiểu được những lời nói của mẹ. Vậy là vào một hôm, tôi đi đến vườn của người ta, hái trộm thật nhiều cam cho mẹ. Tôi bị người ta bắt, người ta dẫn tôi về và chửi mẹ tôi rằng mẹ không biết dạy con.
– Khanh! Tại sao con lại đi ăn trộm cam nha người ta? _ Mẹ vừa nói vừa cầm rôi đanh tôi đau lắm. Tôi chỉ biết lặng thinh mà khóc.
– Tại sao ha? Trả lời đi? _ Mẹ tôi đánh tôi nhưng nước mắt mẹ lại chảy, tôi cũng không hiểu vì sao nước mắt mẹ lại chảy? Người bị đau mới chính là tôi mà.
– Tại vì mẹ thích ăn cam, con chỉ muốn mang cam về cho mẹ ăn thôi ma! _ Tôi chịu hết nỗi và nói thật to. Mẹ tôi khụy xuống, ôm lấy tôi khóc nức nở.
– Con khờ lắm! Con khờ lắm Khanh à! _ Mẹ tôi ôm tôi và khóc, tôi nào có hiểu được ý nghĩa của những câu nói ấy.
– Mẹ chỉ muốn một ngày con mang cam về cho mẹ bằng chính những đồng tiền con làm ra thôi Khanh à!
– Con biết rồi! Con sai rồi mẹ à! Mẹ đừng ghét con nhe mẹ! Mẹ đừng bỏ con nhe mẹ! _ Tôi nép vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt.
– Làm sao mà mẹ bỏ con trai mẹ được? Mẹ phải sống với con trai để chờ ăn cam chứ! _ Mẹ xoa đầu tôi và nói.
Rồi đến cái thời khắc hấp hối bên giường bệnh, tôi chỉ là một thằng nhóc khờ khạo chã biết gì. Cứ nghĩ mẹ chỉ hơi mệt, mẹ chỉ nằm ngủ chút thôi. Nhưng nào ngờ, đó là một giấc ngủ mãi mãi. Tôi cố gọi mẹ hoài nhưng mẹ vẫn không mở mắt ra. Tôi chạy khắp phòng hỏi mọi người, tại sao mẹ tôi không thức dậy? Không ai nói một lời nào, họ chỉ đứng lặng thinh. Dì tôi ôm tôi và khóc.
– Tại sao dì lại khóc? Mẹ con chỉ ngủ một tí thôi phải không dì?
– Khanh ơi! Dì xin lỗi! Dì xin lỗi con! _ Dì tôi ôm tôi vào lòng, tôi vẫn không hiểu gì cả.
– Mẹ con mất rồi Khanh ơi! _ Ba tôi đổ quỵ ra đất. Người đàn ông trụ cột của gia đình ấy cũng không thể đứng vững trước mất mát này.
Thật tuyệt vời cho nhưng ai vẫn còn mẹ bên cạnh, đó là niềm ao ước lớn lao của tôi suốt 15 năm qua. Tôi chỉ hy vọng có thể gặp lại mẹ tôi, dù chỉ là vài giây ít ỏi để cho mẹ biết, con trai mẹ đã trưởng thành. Tôi vẫn chưa quên được cái khoảnh khắc khi nhìn thấy mẹ tôi từ từ được hạ sâu xuống cái lòng đất tối tâm mờ mìt ấy. Có lẽ mẹ sẽ rất lạnh phải không? Tôi đã òa khóc nức nở, tôi đã cô gắng ngăn mọi người lại, tôi muốn giữ lấy mẹ tôi lâu hơn nữa. Nhưng một thằng nhóc thì có thể làm được gì chứ? Tôi chỉ biết ôm ba tôi mà khóc, tôi van xin ba hãy mang mẹ tôi trở lại.
Giờ đây, đứng trước mộ mẹ là một thằng con trai đã nên người, trên tay những trái cam nó mua được bằng chính những đồng tiền nó làm ra. Những có lẽ đã quá muôn, mẹ tôi bây giờ không còn cơ hội để ăn những quả cam này nữa rồi.
– Mẹ ơi! Khanh của mẹ đã về rồi đây.
– Mẹ biết không? Bây giờ con trai mẹ đã trưởng thành rồi, con trai mẹ đã là một kỹ sư rồi mẹ à!
– Đây là cam mẹ rất thích ăn, con mua nó bằng chính đồng tiền con làm ra. _ Tôi nói chuyện với mẹ tôi, tôi hy vọng mẹ vẫn ở quanh đây, có thể nhìn thấy và nghe được tôi nói.
– Con có lỗi với mẹ quá! Con đi biền biệt 6 năm trời, giờ mới về thăm mẹ được.
Nước mắt của tôi bắt đầu chảy dài, một cảm giác lo sợ ùa đến với tôi. Tôi sợ rằng sẽ không còn cơ hội quay lại viếng mộ mẹ nữa. Những hạt mưa bắt đầu rơi, như trời thấu hiểu được nỗi lòng của tôi. Hoặc đó là những giọt nước mắt của mẹ, những giọt nước mắt hạnh phúc khi thấy con trai mẹ đã khôn lớn.Mặc cho trời mưa ngày càng to hơn, tôi vẫn ngồi đó bên cạnh mẹ. Nước mắt tôi bây giờ có lẽ đang hòa cùng nước mắt của mẹ.
.
.
.
.
.
.
.
.
“– Ngồi xuống đây cho tui! _ Nhỏ đứng dậy, chỉ xuống ghế sofa. Tôi ngồi xuống theo ý nhỏ và cảm thấy hơi bối rối.
Nhỏ đi vào trong, lục lội cái gì đó. Được một hồi thì mang nguyên cả hộp y tế cá nhân ra.
– Đưa cái tay đây! _ Nhỏ chỉ cái tay đang băng của tôi.
– À…ờ…! _ Tôi đưa tay ra, hơi run một chút.
Nhỏ từ từ tháo băng ra khỏi tay tôi, có lẽ nhỏ đang muốn thay băng mới giúp tôi. Miếng băng từ từ được tháo ra, để lộ những vết cắt khá sâu. Vài vết đứt đã lành, một vài thì còn hơi rỉ máu. Nhỏ nhìn những vết đứt trên tay tôi không chớp mắt, rồi chăm chăm nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên không hiểu gì. Rồi mắt nhỏ từ từ đỏ hoe, những giọt nước mắt nối đuôi nhau chảy xuống gò má trắng hồng của nhỏ. Nhỏ vẫn nhìn tôi không rời mắt. Đôi mắt nhỏ không còn lạnh lùng nữa, nó đã trở lại là đôi mắt của người con gái nấu đồ ăn sáng cho tôi mỗi sớm thức dậy.
Nước mắt nhỏ ngày càng nhiều hơn, nhiễu từng giọt xuống ghế. Nhỏ đang sức thuốc và thay băng mới cho tôi, lâu lâu lại nấc lên vài tiếng. Nhìn khuôn mặt xinh xắn của nhỏ đang khóc khiến tôi không khỏi xúc động. Tôi dùng tay khẽ đưa lên má của nhỏ để lau nước mắt thì bị nhỏ gạt phắt tay ra. Vừa khóc vừa băng cho tôi, được một lúc thì cũng xong. Vết băng của nhỏ khéo lắm, nhìn gọn gàng và sạch sẽ hơn tôi làm nhiều.
– Tui về đây! _ Nhỏ lau vội nước mắt rồi dứng dậy bước đi.
– Sao vậy em? Có chuyện gì vậy? _ Tôi nếu tay nhỏ lại và hỏi.
– Không có gì hết!
– Sao hôm đó em đi đâu rồi biệt tâm cho đến giờ? Thái độ em hôm này khác lắm?
– Anh quan tâm tôi làm gì?
– Em nói vậy là sao?
– Anh có người bên cạnh, ôm ấp hạnh phúc rồi thì quan tâm tôi làm gì? _ Nhỏ nói rồi bước đi thật nhanh ra cửa…”
.
.
.
.
.
.
.
.
Trích : Chap 19.
Chạy trên đường phố Sài Gòn, nuốt từng giọt đắng vào tim. Tôi vô hồn và không biết phải đi về đâu nữa, đột nhiên cái thành phố này lại xa lạ một cách đáng sợ. Mọi con đường đều trở nên dài vô tận và không có bến bờ, bến bờ của hạnh phúc.Tôi cảm thấy lạ, vì sao tôi lại không thể khóc dù rất muốn. Nếu có thể khóc, có lẽ tôi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hay là tôi đang sợ mọi người xung quanh xem thường mình, thằng đàn ông thì không được khóc, phải không?
Gió ùa về, mây đen kéo đến. Đường phố thưa dần, mọi người đều tìm một nơi nào đó để tránh mưa. Chỉ có một con người vô hồn cứ chạy mãi chạy mãi. Rồi từng hạt mưa rơi xuống, ngày càng nặng trĩu, chúng không biết chúng đang phủ đè lên một con người đã chịu đựng đủ sức nặng của sự đau thương. Bỗng nhiên, từng tiếng nấc nghẹn bắt đầu phát ra, nó liên tục và to dần. Có lẽ cũng đã đến giới hạn của nó, nước mắt không thể chứa quá nhiều trong cơ thế, khi những hạt mưa đâm xuyên qua lớp vỏ bọc thì nước mắt đã trào ra như tìm được một lối thoát. Và tôi đã thật sự khóc như một đứa trẻ, một thằng con trai mười chín đôi mười lần đầu tiên nếm trải cái gọi là sự phản bội và mất lòng tin. Tôi chạy thẳng một mạch 30 cây số trong đêm mưa Sài Gòn để về quê, tôi cần tìm một người nào đó để tựa vào, hoặc đơn giản một thứ gì đó để tôi bám vào. Tôi muốn chạy xa khỏi con người đó, càng xa càng tốt. Muốn được nằm xuống ngủ một giấc, thức dậy sẽ quên hết tất cả, và hy vọng trời lại sáng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ở đâu đó trên thế giới này…vẫn có những con người đang dũng cảm chống lại 2 từ “Số phận”!
Nhật ký yêu đời của cô gái mắc bệnh ung thư
Khi Florence Kleiner bị chẩn đoán mắc ung thư vào tháng 8, cô bắt đầu tự chụp ảnh mình mỗi ngày và viết blog về cuộc chiến chống lại căn bệnh. Cô gái trẻ dũng cảm này đã qua đời tuần trước.
Entry cuối cùng được đăng trên blog của Florence Kleiner là vào ngày 23/10/2014, chỉ vài ngày sau sinh nhật thứ 19 của cô. Cô đã được phép về nhà sau nhiều tuần bị cách ly để điều trị.
Đoạn băng video quay cảnh cô vừa nhảy quanh căn phòng trong bệnh viện theo bài hát Shake It Off của Taylor Swift, vừa tự chụp những bức ảnh rất xì tin, vừa cám ơn các nhân viên y tế đã chăm sóc cô và hứa sẽ mang bánh về cho họ.
Florence qua đời vì chứng bạch cầu nguyên bào tủy cấp tính (AML) tại Bệnh viện trường Đại học College ở London (Anh, trong vòng tay của cha mẹ và các anh chị em.
Florence – còn gọi là Flo, Flossie (cùng nhiều biệt danh khác được đặt bởi bạn bè, người thân và những người đọc trực tuyến – đã khiến hàng ngàn người xúc động. Trong vòng một vài tuần lễ ngắn ngủi sau khi bị chẩn đoán mắc bệnh, blog của cô viết đã thu hút hàng ngàn người theo dõi.
Bằng những lời văn trong sáng của mình, không thương thân trách phận, tràn đầy lòng biết ơn đến các y tá và bác sĩ điều trị cũng như diễn đạt niềm tin hoàn toàn vào tương lai, đó chính là yếu tố khiến blog của Florence hấp dẫn người đọc.
Cô đã viết ở phần mở đầu cuốn nhật kí trực tuyến như sau: “Tôi đang trải qua đợt hóa trị để loại bỏ bệnh ung thư. Tôi đã sẵn sàng một lần nữa để bắt đầu thực sự sống cuộc đời mới. Tôi không chán ghét bất kì điều gì xung quanh mình. Tôi muốn tất cả chúng. Tôi có thể hy sinh cho sự nghiệp làm phim của mình… “.
.
Ngay cả nhan đề của blog “Mỗi bức ảnh tự chụp đẩy lùi bệnh ung thư” cũng đã tổng kết được niềm ham thích của Florence đối với phương tiện truyền thông xã hội cũng như sự hài hước khi phải đối mặt với sự đau đớn và cái chết.
Florence sinh ngày 5/10/1995, là con út trong gia đình có 3 anh em. Là một học sinh thông minh và sáng tạo, cô thi đậu vào trường nữ sinh St. Paul và có thành tích tốt trong suốt thời gian theo học, đặc biệt với các môn học điện ảnh và nghệ thuật. Hè năm ngoái, cô được nhận vào học chuyên ngành điện ảnh ưa thích tại Đại học York, và khi đang chờ nhận được kết quả học tập loại A, cô bắt đầu cảm thấy không khỏe.
Cô đã viết trên blog của mình: “Vào tháng tư, tôi bị phát hiện có một khối u, giờ tôi sẽ không nói nó nằm ở đâu vì xấu hổ và bối rối, nhưng kết quả là có, tôi có một khối u,”. Cô đến khám tại một bệnh viện ở địa phương, và mô tả lại một cách hài hước: “Tôi mở cửa và ngạc nhiên thấy một bác sĩ nam ngồi sau bàn, trái ngược với suy nghĩ ban đầu rằng sẽ gặp một nữ bác sĩ. Lập tức tôi thấy xấu hổ đỏ hết cả mặt và chuẩn bị cho thời khắc xấu hổ nhất từ trước đến nay của mình.”
Florence được biết chính xác mình mắc bệnh AML vào ngày 8/8 – cô đã viết, “Hôm nay sẽ được ghi nhận là một trong những ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời ngắn ngủi và bình thường của tôi” – cô phải nhập viện.
Cô vẫn tỏ ra lạc quan: “Ung thư không phải là một bản án tử hình, chắc chắn không phải đối với bản thân tôi. Vì vậy, không cần sợ hãi, hỡi bạn bè và người thân trong thế giới của tôi. Ít nhất thì tôi sẽ có thể nhìn thấy hình dáng hộp sọ của mình trông thế nào (trông tôi sẽ đáng yêu với kiểu đầu hói) và trở nên quan trọng hơn bao giờ hết (lợi ích mang lại khi bị bệnh hiểm nghèo vì nhận được nhiều văn bản/bệnh án mỗi ngày).
Bốn ngày sau, cô nhận được kết quả A thành tích học tập với 2 điểm A+. Nằm trên giường bệnh, Florence đã viết đơn xin trường Đại học York cho cô bảo lưu việc học 1 năm. Khi các bạn bắt đầu nhập học, cũng là lúc Florence bắt đầu đợt hóa trị.
Gia đình của cô cho rằng viết blog đã trở thành một lối thoát cho Florence, để cô có thể kết nối với bạn bè và người thân, cũng như để an ủi những người cũng bị bệnh ung thư. Cha cô cho biết: “Có những lúc, con bé cũng sụp đổ và thừa nhận rằng mình rất sợ hãi nhưng rồi nó lại quyết tâm sống tích cực để cố gắng không tăng đau khổ cho chúng tôi thêm nữa”.
Tháng trước, Florence đã có thể về nhà trong vài ngày, nhưng sau đó thận của cô bị hỏng hoàn toàn. Cơ thể cô không thể chống chọi được và bắt đầu bị tàn phá do nhiễm trùng da.
Trong vài tuần liền, cô phải chịu sự chăm sóc đặc biệt, không thể viết blog được nữa. Lúc đó, việc viết blog và chụp ảnh lại trở thành nguồn cảm hứng của người thân trong gia đình. Cha của Florence đã viết: “Thế giới đã mất đi một viên đá quý, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên Florence”.
“Ung thư chỉ là một cái vòng xiếc để tôi nhảy xuyên qua”
Ngày 1/9/2014
Những điều tôi đã học được từ việc bị ung thư …
1. Đó là bạn không bao giờ biết bạn sẽ phản ứng thế nào cho đến khi bạn bị bệnh
Tôi thường cân nhắc đến khả năng mình sẽ tiếp nhận việc bị bệnh ung thư thế nào trước khi được chẩn đoán. Như kiểu nằm mơ giữa ban ngày với việc suy tư về các khả năng. Và sau đó, khi bạn đã thật sự va phải nó, thật đáng ngạc nhiên với những gì lướt qua tâm trí bạn. Lúc đó bạn chỉ còn cách duy nhất là đánh bại nó. Ít nhất thì đó cũng là những gì tôi đang làm.
Sống một cuộc sống bình thường hết sức mình (cần tính rằng tôi đã không được ra ngoài bốn tuần nay – không được hít thở bầu không khí trong lành). Đó chỉ là một cái vòng xiếc để tôi nhảy qua (giống như thành tích học tập hạng A của tôi) trước khi tôi có thể bắt đầu làm những gì tôi muốn làm. Đó chính là cách tôi đã nhìn nhận căn bệnh. Chỉ cần bước thêm một bậc thang nữa.
2. Nói chuyện với y tá dễ hiểu hơn là với bác sỹ
Ở đây tôi không có ý cho rằng các y tá hiểu biết nhiều hơn bác sĩ trong vấn đề phương pháp y tế, nhưng chắc chắn là họ giải thích sự việc tốt hơn. Họ hoạt bát và vui vẻ. Họ mỉm cười và nói chuyện với tôi trong nhiều giờ về điều này điều nọ.
Họ nói cho tôi biết kiến thức về tiểu cầu và việc truyền máu. Họ vừa lấy máu tôi một cách hiệu quả và chuyên nghiệp, vừa tỏ ra tử tế đến không ngờ. Thành thực mà nói, nếu không có họ, tôi đã không thể chống chọi lại được một nửa những gì mà tôi đang phải chịu đựng.
3. Thèm xúc xích không phải là tác dụng phụ của đợt hóa trị
Tin tôi đi, tôi đã hỏi rồi. Hóa ra, chỉ có tôi mới thế thôi.
4. Rất, rất nhiều lần phải tìm cách trả lời câu hỏi “em/con có ổn không?”
Tôi đã bị hỏi câu này rất nhiều lần trong 4 tuần qua. Mỗi khi có người hỏi, tôi đều nghiêm túc trả lời. Thât tuyệt vời khi biết rằng có rất nhiều người quan tâm đến mình. Thực thế. Nhưng khi tôi đã ở phòng riêng, giữa vòng vây của năm thành viên trong gia đình, tất cả mọi người chăm chăm nhìn từng cử động của tôi vừa lặp lại câu hỏi đó mỗi 5 phút một thì quả là khiến tôi muốn nổ tung đầu.
5. Đó là lần đầu tiên, tôi không sợ hãi về tương lai
Tôi đã luôn luôn lo lắng về tương lai của mình. Nhưng giờ tôi không còn sợ nữa. Người ta thường nói bạn không biết quý trọng những gì bạn có cho đến khi mất chúng. Tôi sợ rằng mình sẽ không trụ được nữa nhưng ơn trời giờ căn bệnh đã bị trì hoãn và tôi đã sẵn sàng. Nhãn giới của tôi đã rộng mở nhờ bị ung thư.
Tôi đã từng được khuyên: “Đừng lo lắng quá nhiều, chỉ cần bắt đầu sống đi, hãy bắt đầu sống từng giây từng phút, hãy trở thành người như bạn luôn mong muốn”. Nhưng vấn đề là, tôi sẽ không chờ đợi để làm điều đó cho tận đến khi mình có thể ra khỏi đây. Không, tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Và chính nó sẽ giúp tôi vượt qua bệnh tật.