Tạm gọi nó là ngoại truyện 2 nhé (_ _”)
Đây là phần mà các bản “Ngoại truyện Vẽ em bằng màu nước mắt” trên mạng còn thiếu…
Mình xin được mạn phép post lên đây cho những ai chưa đọc về nó. ” Khanh và Trinh gặp nhau trên đất Mỹ” chẳng cần rõ ràng cũng đủ hiểu đây một cái kết đầy tình người cho câu chuyện đẫm nước mắt này…
“Em có một chuyện vô cùng tắc mắc muốn hỏi anh – Tôi nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.
– Thì cứ hỏi đi, làm gì mà nghiêm túc vậy?
– Từ ngày đó đến nay, anh đã gặp lại Miu chưa?
Anh trầm ngâm im lặng một lúc, rồi bắt đầu ngược dòng ký ức một lần nữa để kể tôi nghe lần gặp lại người con gái anh yêu ngay trên đất Mỹ này.
….
Một buổi sáng nắng ấm tại tiểu bang Philadelphia, mùa xuân vừa chớm nở trên vùng đất lạnh lẽo này. Tiếng chuông cửa vang lên, hôm nay nhà có hai vị khách trẻ tuổi đến thăm, nhìn họ có vẻ như một cặp vợ chồng son.
– Dạ cháu chào bác ạ. – Mẹ Hai vừa mở cửa thì người con gái liền lễ phép chào ngay.
– Tụi con là…? – Mẹ thắc mắc.
– Dạ, đây có phải là nhà của anh Khanh không bác? – Người con gái hỏi.
– Đúng rồi, bác là mẹ của Khanh.
– Dạ, con là Trinh, em gái anh Khanh ở Việt Nam qua thăm. Đây là Mạnh, chồng của con, tụi con có thể gặp anh ấy được không bác?
Mạnh cũng cúi đầu lễ phép chào mẹ.
– Con là Trinh sao? – Mẹ bất ngờ nhìn chăm chăm vào Trinh vì biết cô gái này là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời con trai.
– Ừ, tụi con vào nhà chơi, nó đang ở nhà đó. – Mẹ chợt định thần lại và niềm nở mời khách. Tuy nhiên, trên khuôn mặt mẹ vẫn lộ rõ e ngại.
– Phòng của nó đằng kia, để bác gọi nó ra. – Mẹ chỉ tay về căn phòng phía xa.
– Khanh ơi. – Mẹ gõ cửa phòng và gọi.
– Mẹ vào đi, cửa không khoá. – Có tiếng nói vọng ra.
– Có… – Mẹ vừa định đẩy cửa vào, chưa kịp nói gì thì tay Trinh đã nắm lấy tay mẹ.
– Bác để con nhé bác. – Trinh nói nhỏ. Mẹ không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo.
Trinh tiến đến sát cửa, tay khẽ run lên như đang chờ đợi điều gì đó, nhiều lúc định đẩy cửa vào nhưng lại ngập ngừng. Mạnh đứng phía sau đặt tay lên vai cô xoa nhẹ như để trấn an.
Rồi cánh cửa dần dần được mở ra, Trinh từ từ tiến vào phòng. Phía xa, Khanh đang ngồi chăm chú bên bàn, tay chạm vào những trang sách trước mặt. Cô gái đứng lặng nhìn anh từ phía sau và mắt bắt đầu hoe đỏ. Mẹ Hai đứng ngoài cửa dùng tay che miệng, để những tiếng nấc nghẹn không thể phát ra rồi quay mặt bỏ đi. Mạnh cúi mặt buồn bã và khép nhẹ cửa, dành không gian riêng cho hai người. Mạnh hiểu rằng Trinh sẽ có rất nhiều chuyện để nói với Khanh.
– Chuyện gì vậy mẹ? – Khanh hỏi.
Trinh vẫn không nói gì, bước từ từ đến cạnh anh rồi nhìn thấy sợi dây chuyền cỏ bốn lá và những que kem trên bàn. Không thể kìm nén được cảm xúc hơn nữa, cô bắt đầu dùng tay che miệng, nấc nghẹn từng tiếng, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
– Mẹ sao vậy? Mẹ khóc à? – Khanh đứng dậy, bước ra khỏi bàn và quay người lại.
Trinh đã thật sự nhìn thấy tình yêu ngày xưa của mình sau bao nhiêu năm xa cách, mặt đối mặt. Tiếng nấc nghẹn càng to và đều dần khi thấy mi mắt của Khanh đã sụp.
– Ai vậy? Không phải là mẹ? – Khanh tỏ ra lo sợ, vì đã nhận ra tiếng khóc ấy. Không phải là mẹ, mà là của một người anh từng quen. Một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời anh.
Trinh tiến lại gần, đặt nhẹ tay lên mặt anh, khẽ chạm vào mắt, rồi đến mũi và môi anh.
– Em…- Khanh ấp úng, lùi về phía sau. Rồi những giọt nước mắt cũng dần chảy ra từ đôi mắt không còn ánh sáng ấy.
– Anh đáng ghét lắm, đồ Khanh heo đáng ghét…Hic…Hic… – Cuối cùng cũng lên tiếng, cô ôm lấy Khanh khóc nức nở và đấm thình thịch vào ngực anh.
Anh ôm chầm lấy người con gái bé nhỏ ấy sau bao tháng ngày thương nhớ và xa cách.
….
– Ủa, sao không kể tiếp? – Trở về thực tại, tôi thấy anh im lặng một hồi lâu và không nói gì nữa.
– Em xin lỗi, em làm anh buồn hả? – Tôi nhìn qua và thấy anh đang rơm rớm nước mắt.
– Không có gì đâu. – Anh mìm cười rồi dùng tay lau đi những giọt nước mắt ấy.
– Đó là lần gặp cuối cùng của anh và Trinh. Trinh có vẻ như khó chấp nhận mọi thứ nhưng rồi đâu cũng vào đó. Phải quay trở lại cuộc sống cũ vì tất cả chỉ là chuyện của quá khứ. Tình cảm của Trinh dành cho anh tuy vẫn còn, nhưng anh và Trinh đều hiểu được đó không còn là tình cảm yêu thương của ngày xưa nữa. Mạnh đã ở cạnh Trinh những lúc cô ấy khó khăn nhất, đó mới chính là tình yêu thật sự của Trinh sau này. Tất cả về anh, chỉ còn là những hoài niệm mà thôi. – Anh nói và nở một nụ cười hạnh phúc, mọi chuyện đã diễn ra theo đúng ý anh.”