Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 69

trước
tiếp

Cô gái có mái tóc vàng xõa dài đến ngực, chỉ đứng đến cằm mình, chủ động đến chào mình trước. Phải nhón chân lên cô gái mới tiến đến mà hôn má mình được, cứ như là đã quen nhau từ trước rồi vậy.

– Xin chào, mình là Maëlle.
– Ah xin chào, mình là … .
– Bạn học ở đây à?
– Ừ, còn bạn thì sao? Mình chưa nhìn thấy bạn bao giờ.
– Mình ở trường khác đến, nhưng mình có quen Leora, cô ấy rủ mình đến đây chơi.

Ngó qua Leora, con bé đang quẩy với một lũ khác rồi, bỏ lại mình với Maëlle ở đây với nhau.

– Vậy à, nhìn cô ấy vui thật đấy.
– Haha, Leora lúc nào cũng vậy hết thôi, mang bia đi khắp cái bar này để mời mọi người.
– Vậy bạn cũng không lạ gì nơi đây rồi nhỉ?
– Đây mới là lần thứ ba mình đến đó!
 – rồi Maëlle giơ ba ngón tay lên – Nhưng hai lần trước chỉ là đến uống với Leora cùng vài cô bạn khác thôi, bây giờ mới được thấy không khí ở đây sôi động như này.
– Chà, nơi đây lúc nào cũng vậy hết thôi, lũ sinh viên thi xong là lại xuống đây quẩy ầm lên đấy mà.
– Đúng thật. Vậy bạn học ngành gì ở đây?
– Mình theo viễn thông. Vậy còn bạn? Mình còn chưa biết bạn học trường nào nữa.
– Ngay bên cạnh đây thôi, gần lắm, mình cũng học kĩ thuật giống bạn.
– Vậy là toàn dân kĩ thuật với nhau cả, hiểu nhau hơn rồi. Nhìn tất cả dân kĩ thuật ở đây này, hầu như là mọt sách cho đến khi cả lũ xuống bar, lột xác thành con người khác luôn.
– Haha, mình cũng thấy vậy đấy. Vậy kì thi vừa rồi với bạn thế nào?
– Cũng ổn, mình nghĩ mọi thứ đều qua được. Còn trường bạn thi chưa nhỉ?
– Cũng vừa xong thôi, hơi khó khăn nhưng tất cả đều ổn rồi.
– Vậy là tốt rồi, nâng ly cho sự ổn thỏa của chúng ta nào.
– Haha, được thôi.

Rồi Maëlle cùng mình nâng cái cốc bia lên mà ăn mừng, cô ấy không uống nhiều, có lẽ chỉ hơn nhấp môi một chút thôi.

– Nếu bạn uống được, để mình mời, coi như là làm quen nhau.
– Cảm ơn bạn nhé, mình không từ chối đâu, nhưng gọi cho mình đồ nhẹ thôi.
 – rồi Maëlle chỉ vào cốc bia của cô ấy – Cốc của Leora nặng quá.
– Không vấn đề gì.

Hai đứa ra quầy bar, mỗi người lại gọi một cốc đầy, tất nhiên là mình trả rồi.

– Vậy thì, bạn đến từ đâu nhỉ?
– Mình từ Việt Nam, không biết bạn có biết nơi đó không.
– Có chứ, Việt Nam nổi tiếng lắm, đồ ăn Việt cũng ngon nữa, mình thích lắm đấy.
– Vậy sao? Vậy có khi nào mình có cơ hội được nấu cho bạn đồ Việt không?
– Bạn biết nấu sao?
 – Maëlle tròn mắt ngạc nhiên nhìn mình.
– Ừ, chắc sẽ không được như MasterChef nhưng mình đảm bảo là chuẩn vị Việt do người Việt nấu.
– Vậy mình sẽ không từ chối đâu, mình nóng lòng được thử lắm đây. Dù sao mình cũng rất thích con trai biết nấu ăn nữa.
– Haha, thật vui khi ghi được điểm trong mắt bạn. Vậy còn bạn đến từ đâu?
– Nhà mình sống ở Brest, phía tây Bretagne, cách hơi xa Rennes một chút. Thành phố cảng đẹp lắm, bạn từng đến đó chưa?
– Thật tiếc là chưa, nhưng hi vọng một ngày mình được đến đó, mình thích những thành phố gần biển lắm, không khí ở đó khá mát và dễ chịu.
– Đúng rồi, mình cũng thích biển. Brest cũng là thành phố lịch sử nữa, rất đáng để khám phá đấy.
– Oh, một thành phố đẹp, mình có thể tưởng tượng như vậy… Brest, Bretagne à? Bạn người Breton gốc đúng không?
– Bạn đoán vậy sao?
– Mình nghĩ thế. Brest là một thành phố lịch sử của Bretagne, và Maëlle cũng là một cái tên Breton nữa.
– Haha, nhưng ghé sát vào tai này. Mình không phải người Pháp đâu.
 – Maëlle ghé sát vào tai mình mà nói.
– Thật sao?
– Ừ, 100% không có dòng máu Pháp. Đề phòng tiếng nhạc ở đây to quá bạn không nghe rõ, mình nhắc lại là mình không phải người Pháp đâu.
– Vậy à… Vậy bạn đến từ đâu?
– Bạn đoán được không? Này chúng ta chơi trò này nhé, bạn sẽ ngồi đoán trong lúc mình uống hết cốc bia này. Nếu mình uống hết rồi mà bạn vẫn không đoán ra thì bạn thua nhé. Chơi không?
– Hmm… Được thôi. Vậy bạn uống từ từ thôi nhé, đề phòng mình kể tên tất cả các nước trên thế giới ra mà vẫn chưa đúng.
– Haha, mình không nghĩ nó khó thế đâu. Nào bắt đầu thôi!

Maëlle bắt đầu cầm cốc bia lên mà uống, khá bình tĩnh và chậm rãi. Mình kể tên một loạt nước ra, bắt đầu với nước Nga, sau đó là Mỹ, Đức, Anh, Ý, Tây Ban Nha,… vân vân nhưng tất cả nhận được lại chỉ là cái lắc đầu của Maëlle. Quá nhiều bia khiến mình không suy nghĩ được nhiều, cốc bia của cô ấy hết rồi mà mình vẫn chưa đoán ra.

– Vậy là bạn thua rồi nhé, mình uống xong rồi.
– Được rồi mình chịu rồi đấy. Vậy thua thì có bị gì không?
– Bị gì không à… Hát đi xem nào!
– Hát ư?
– Đúng vậy.
– Giữa tiếng nhạc rap như này à… Mình rap không giỏi và tiếng nhạc với tiếng người ở đây lớn lắm đấy.
– Không sao, ghé sát vào tai mình mà hát này, mình nghe được.
– Được rồi, vậy bạn muốn bài gì?
– Wake me up when september ends của Green Day, bạn biết bài đó chứ? Dù sao tháng 9 cũng qua khá lâu rồi mà mình chưa nghe bài đó.
– Vậy sao, mình biết bài đó, nhưng không nhớ rõ lời đâu.
– Vậy cứ mở điện thoại lên đi, nào mình đợi đây.
– Được rồi…

Tự dưng ngồi hát giữa quầy bar, giữa cái không khí điên loạn toàn rap như này cũng hơi kì, nhưng thôi có chơi thì phải có chịu chứ. Mình lẩm nhẩm lời theo giai điệu bên tai Maëlle, cô gái này có vẻ thích thú lắm.

Summer has come and passed
The innocent can never last
Wake me up when September ends
Ring out the bells again
Like we did when spring began
Wake me up when September ends

– Bravo, hay lắm, bạn hát bài này hay thật sự đó, chỉ thua Green Day thôi.
– Cảm ơn bạn, gì mà chỉ thua Green Day chứ, trình độ mình có hạn lắm.
– Không hề đâu.
 – Maëlle đặt tay lên vai mình mà vỗ, vẻ thích thú.
– Được rồi, vậy là phiên mình xong rồi nhé. Giờ mình tò mò muốn biết bạn đến từ đất nước nào lắm đây.
– Được thôi, ghé tai vào đây mình nói này. Mình đến từ…

Bỗng dưng Leora từ đâu ra hò hét mà vẫy hai đứa.

– A đây rồi, tôi đi tìm hai người mãi đấy, lại đây nào.

Lại bị con bé kéo đi tiếp, mình kéo tay cả Maëlle đi theo. Đến nơi đã thấy một lũ cả tml L với nhóm bạn của July với Leora đứng quanh cái bàn bóng bàn với đầy cốc bia rồi. Lại trò Dare Pong đây mà.

– Bọn tôi đều xong rồi, còn hai người chưa chơi đấy. Vào luôn đi, hai người chung một đội nhé.

Thế là mình và Maëlle một bên, bên kia là Leora và một thằng người Tây Ban Nha. Không hiểu sao lúc đó mình khá tỉnh, nhanh chóng tiêu diệt hết số cốc bia của bên bọn nó, công nhận hôm đó thật sự lên đồng quá may mắn chứ không phải kĩ năng nữa. Cả lũ há hốc mồm, mình thì quay ra đập tay với Maëlle ăn mừng, nhưng cô ấy… nhảy cmn lên mà ôm lấy cổ mình khiến mình trở người không kịp mà tí ngã.

– Hay lắm, cậu hạ gục được người từng vô địch Dare Pong đấy. – thằng bé người Tây Ban Nha nói với mình.
– Thật sao?
– Đúng vậy. Thật tiếc khi hôm nay không có giải rồi.

Hóa ra trường mình có giải Dare Pong hàng tuần, như kiểu Ao Làng Fifa của Độ Mixi ấy, và Leora từng vô địch rồi.

– Tôi may mắn thôi, thật đấy. Hôm nay là do tôi may mắn.
– May mắn hay không thì cậu cũng thắng rồi, ăn mừng đi nào.

Rồi bọn nó tiếp tục… đổ bia vào mồm mình, cái trò mất dạy thực sự. Một lúc sau đó mới thoát được, Maëlle thì chứng kiến từ đầu đến cuối màn đổ bia, cô ấy cứ đi theo mình hôm nay thôi.

– Chúc mừng người hạ gục nhà vô địch! Nếu hôm nay là giải thì mình sẽ gọi cậu là nhà vô địch đấy.
– Cảm ơn bạn nhiều.
 – mình vô địch trong lòng người hâm mộ là được rồi…
– Leora khá giỏi trò này đó, cô ấy suốt ngày kể vậy thôi, mà nay được chứng kiến gương mặt cô ấy khi thua trận cũng vui, nhỉ?
– Mình cũng chưa từng chứng kiến vẻ mặt ấy bao giờ, nên mình cũng vui theo bạn. Bạn vui thì mình vui thôi.
– Haha. Nhìn bạn bị hội kia đổ hết bia vào mồm trông đáng sợ thật đấy. Bạn vẫn ổn chứ?
– Không sao, mình vẫn ổn mà.
 – thực ra là bị sốc lên óc cmnr.
– Khăn giấy này nếu bạn cần. Mình gọi thêm nước nữa cũng được.
– Cảm ơn Maëlle. Mình ổn mà.
– Được thôi. Vậy thì… bạn muốn ra nhảy một chút không, nếu bạn đã tỉnh?
– Mình tỉnh rồi…
– Vậy thì đi nào!

Maëlle kéo tay mình hòa vào giữa đám đông, trong tiếng nhạc ấy thì bao nhiêu điệu nhảy đều được phô hết ra, giờ thì phân biệt ai với ai nữa chứ. Maëlle cầm tay mình, hướng tay mình vào eo cô ấy, hai gương mặt chạm nhau, nhưng cô ấy chỉ đứng đến cằm mình thôi nên chủ yếu trán chạm nhau là chính, hai mũi chạm vào nhau, cảm nhận được từng hơi thở rồi… Nhưng vì một lý do nào đó, mà hai đôi môi không chạm nhau…

– A này hai người nhé, bọn tôi thấy rồi nhé!

Cái lũ bạn của July kia hò hét mà chợt khiến cả hai đứa giật mình, quay ra nhìn bọn nó cười xòa, tay mình vẫn vòng qua eo Maëlle và cô ấy cũng vậy. Chợt thấy Maëlle hơi cúi mặt xuống kiểu ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên một chút.

– Bọn tôi nhảy với nhau mà.
– Ừ thì bọn tôi cũng biết thế thôi mà.
 – có đứa còn nháy mắt với mình – Hai người tình cảm đấy.
– Ừ, anh ấy tình cảm lắm!
 – chợt Maëlle lên tiếng, kèm theo những tiếng cười của bọn kia.

Lũ kia cũng lao vào quẩy cùng hai đứa luôn, hết lượt này đến lượt khác, bài này đến bài khác. Bia cứ được mang ra liên tục không ngừng, Maëlle thì không uống được nhiều nữa, nhưng mình thì vẫn uống được. Chợt còn có đứa mang đâu ra cái kính râm.

– Này, đeo nó vào đi, nhìn hợp với cậu đấy.
– Trời ạ thôi nào…
– Bọn tôi muốn cậu đeo thử mà, làm ơn đấy.

Chẳng cần mình từ chối chúng nó đã đẩy cmn cái kính râm vào mặt mình rồi, nhìn đúng không khác gì một thằng thầy bói giữa quán bar cả. Cả lũ thì cứ cười, có đứa lôi cả máy ra mà chụp luôn, bỗng dưng Maëlle thấy thế cũng lao vào chụp cùng. Thế là hai đứa cứ tha hồ mà tạo dáng trước ống kính của các paparazzi, sung sướng gì đâu chứ. Cái lũ đấy up tất cả ảnh lên instagram, đm đến giờ gương mặt thầy bói không thấy mặt trời của mình vẫn còn chình ình trên mạng luôn chứ.

– Maëlle xinh đấy, tôi thấy cô ấy xinh nhất cái khóa này rồi. – anh bạn người Tây Ban Nha ra nói chuyện với mình.
– Thật sao? Nhưng Maëlle không học trường này đâu.
– Thế hả? Dù sao cũng là một cô gái rất xinh. Chúc mừng!
– Bọn tôi đã được cái gì đâu chứ.
– Không vấn đề, sau này sẽ có. Tôi tin như vậy.

Maëlle thì đang nói chuyện với Leora, có vẻ như là nói về mình vì cả hai hướng về mình và nghe thấy cả tên mình thì phải. Lúc sau thì cả hai lại ra với mình.

– Anh bạn người Việt hay đi cùng cậu đâu rồi?
– Nó đang ở cùng với lũ kia, tôi nghĩ thế.
– Nhìn cậu ta quẩy nhiệt lắm, tôi quay được clip cậu ta nhảy này.
 – Leora giơ ra clip con bé quay tml L đang nhảy cái điệu đ hiểu là điệu gì, nhưng nhìn cứ như con khỉ múa quạt vậy. Quả này có cái để tống tiền rồi.
– Haha, giữ lấy nó đi Leora, có thể ta sẽ cần đến nó đấy.
– Tất nhiên rồi. Hai người ở lại với nhau nhé.

Rồi Leora lại tót đi ngay chỗ khác, lại để hai đứa lại với nhau.

– Bạn làm được như cậu ấy không?
– Mình chịu thôi, mình không có năng khiếu đó được.
– Haha, nhìn hài hước mà. Tôi thử tưởng tượng xem cậu mà làm điệu đấy thì sẽ như nào đây, mà không tưởng tượng nổi mất.
– Tốt nhất là đừng nên, tôi thấy nó không ổn đâu.
– Haha. Vậy bạn muốn ra ngoài một chút không? Hít thở chút khí trời?
– Được thôi.

Maëlle khoác vai mình cùng đi, mà cô ấy phải nhún lên mới quàng được hết tay qua vai mình. Ngoài này cũng có kha khá người, những người cũng ra để tìm cho mình chút không khí bên ngoài sau khi đã quẩy nhiệt trong quán bar ngột ngạt kia. Mùi khói thuốc là nhiều.

– Bạn muốn chút không? – Maëlle giơ ra bao thuốc vơi đi nửa.
– Cảm ơn. Bạn không khó chịu với con trai hút thuốc à?
– Không đâu, với tôi nó chẳng là gì cả. Trái lại… 
– Maëlle ghé sát vào mình – …tôi cũng khá thích con trai hút thuốc.
– Oh vậy sao? Dù sao thuốc cũng không phải là tốt lắm. Chúng ta tìm đến nó như một liều thuốc cho tâm lý thôi, chứ chắc chắn không phải là liều thuốc cho cái phổi của ta rồi.
– Haha, là như vậy đấy. Nhưng tâm lý thì đôi lúc quan trọng hơn cái phổi…
– Có sức khỏe thì sẽ làm được mọi thứ. Chúng tôi được giáo dục như vậy.
– Tâm lý cũng là một dạng sức khỏe mà.
– Ừ, phổi yếu thì tâm lý cũng sẽ đi xuống theo, nhưng tâm lý yếu thì chưa chắc đã là do phổi.
 – mình dập điếu thuốc vào bức tường bên cạnh.
– Chúng ta có quá nhiều vấn đề trong cuộc sống này gây ảnh hưởng đến tâm lý, phải không? Đơn giản vì nó là thứ dễ bị tổn thương nhất, nhưng lại là thứ dễ bị coi thường nhất.
– Đơn giản vì chúng ta không nhìn thấy nó bên ngoài. Đó là một thứ gì đó từ bên trong chính chúng ta, xuất phát từ chính nội tại mà chỉ những người bị mới biết được. Nhưng họ thường không đề cao những gì mà họ không nhìn thấy, điều đó vô tình khiến họ trở nên thay đổi lúc nào không hay, và con người cũng không dễ để nhận ra sự thay đổi của chính mình.
– Chính xác! Nên là những điếu thuốc này, hay như cái bar này, chính là thứ để chúng ta giải tỏa hết những gì chúng ta không nhìn thấy ra. Chúng ta cảm nhận được nó chứ, đúng không? Chỉ đơn giản là không biết chỉ mặt, gọi tên nó thôi. Mọi thứ đưa đẩy ta đến những điều như này vậy.
– Cách giải thoát tốt nhất đấy. Nhưng sống lành mạnh dù sao vẫn là thứ quan trọng nhất. Ai cũng khuyến khích lối sống lành mạnh cả.

Ánh đèn bên ngoài chiếu xuống gương mặt của Maëlle, ánh mắt tưởng như vẫn vờ nhưng lại rất có chiều sâu, tô điểm thêm cho gương mặt xinh đẹp ấy.

Đứng nói chuyện được một lúc, cả hai cười nói khá vui vẻ, rồi Maëlle chợt bảo mình:

– Bạn còn bia không?
– Còn.
– Tốt, vậy có muốn làm như này không? Quàng tay qua nhau rồi uống?
– Được thôi. Nhưng 100% nhé có được không?
– Ok, mình đồng ý.

Hai đứa như uống rượu giao bôi, 100% sạch bong, đôi lúc bia chảy xuống áo mình và áo Maëlle tạo thành vệt dài. Cả hai nhìn nhau mà cười.

– Không thạo lắm, nhưng lần sau sẽ tốt hơn thôi, mình nghĩ vậy.
– Haha, chắc chắn rồi. Lần hai chúng ta sẽ không làm rớt một giọt nào cả.
 – Maëlle nói mà mình nghĩ thầm “có lần sau sao?”.

Bỗng nhiên từ đâu ra có mấy đứa gọi tên, chính là một lũ lớp mình chứ đâu. Hầu như cả lớp xuống đây rồi, ai cũng có mặt cả.

– Ê cậu đây rồi, sao cũng xuống đây mà không nói gì với bọn tôi vậy?
– Tôi xuống cùng với mấy đứa bạn tôi thôi, tại cũng không thấy mọi người có kế hoạch gì cả.
– Được rồi, ít ra bọn tôi thấy cậu rồi. Còn cô gái này là…?
– À, tên cô ấy là Maëlle, là một người bạn của tôi. Maëlle, đây là bạn cùng lớp với tôi.
– Chào mọi người!
 – Maëlle chìa tay ra bắt tay từng người một, không hôn má.

Bỗng dưng một đứa ghé vào tai mình:

– Này bọn tôi đứng từ xa thấy hết rồi đấy.
– Trời ạ thì sao chứ?
– Không sao, chúc mừng cậu.
 – thật may là Maëlle không nghe thấy.

Rồi Enora bỗng lên tiếng:

– Biết gì chưa? Lou với anh chàng Brazil là một cặp đấy!
– Thật vậy sao Lou, cuối cùng thì… à không, chúc mừng hai người nhé!
– Cảm ơn!
 – Lou nói cảm ơn mà còn lườm mình, tí thì lỡ mồm.
– Vậy Maëlle là học ở đâu vậy?
– Cô ấy học trường bên cạnh này.
– Oh thảo nào, tôi cứ nghĩ cô ấy lớp khác cơ. Đến chơi vui vẻ nhé!
– Cảm ơn mọi người!

Cả lớp lại quay ra nói chuyện với nhau, Maëlle với mình lại hướng về mặt nhau.

– Lớp bạn hòa đồng thật đấy.
– Ừ, chúng nó dễ chơi lắm.
– Có mấy người bạn như vậy thích thật đấy chứ!
 – rồi Maëlle mở điện thoại của cô ấy lên – Này, nếu cậu không phiền, ta làm một tấm story trên snapchat và instagram được chứ?
– À ừ được thôi, nếu bạn muốn.

Maëlle đăng lên cả hai, để cap “this guy!”

– Chết rồi, mình còn chưa biết tài khoản của bạn để tag vào nữa.
– Không sao, bây giờ sẽ biết thôi. Của tôi đây.

Rồi Maëlle kết bạn toàn bộ, xong cô ấy rủ mình vào trong bar để quẩy tiếp, vậy là lại quẩy thôi. Hai đứa cứ nhảy và quấn với nhau như vậy, chỉ thỉnh thoảng có mấy đứa ra chơi cùng thôi.

5h, tất cả bị đuổi ra khỏi bar để đóng cửa. Tìm mãi không thấy lũ bạn mình đâu, mình lại ra với Maëlle vậy.

– Bạn không đi cùng mấy đứa bạn sao?
– Không đâu, mà thực ra mình thích đi cùng bạn hơn. Leora chắc cũng về phòng rồi.
 – Maëlle đi theo mình.
– Vậy à… Có lẽ giờ bên ngoài hơi lạnh đấy. Để mình này… – rồi khoác tạm cái áo của mình cho Maëlle mặc luôn, trời nổi gió lạnh lắm, cô ấy hơi giật mình – Với cả bạn đi về một mình đêm khuya như này cũng khá đáng sợ đấy.
– Cảm ơn bạn nhiều nhé, vậy thì… đi cùng mình đi. Nhà mình cũng ngay đằng kia thôi, gần trường bạn mà.
– Được thôi, rất sẵn lòng.
– Chưa bao giờ mình đi về nhà muộn như này đâu… Hi vọng nó không đóng cửa.
– Thế thì gay go đấy, nếu không có thể… quay về trường mình cũng được. Mình không có ý gì đâu, nhưng thế đỡ hơn là ngồi ngoài trời lạnh như này.
– Haha, mình hiểu bạn mà. Chà gió lạnh thật…
 – Maëlle hơi run người, đúng là bây giờ gió quá lạnh.
– Vậy bạn cần sưởi ấm chứ?
– Haha, như nào?
– Thân nhiệt?
– Lại đây nào.
 – Maëlle dang tay ra, nhìn cô ấy nhỏ người bơi trong cái áo của mình khá là thích mắt. Mình tiến lại vòng tay qua người cô ấy, có thể cảm nhận được từng hơi thở trên cánh tay mình.
– Đỡ hơn rồi chứ?
– Đỡ rồi này, cảm ơn bạn nhiều. Bạn chống cằm được lên đầu mình đấy nhỉ?
– Như này à?
 – mình chống cằm lên đầu cô ấy thật mà cọ cọ vào mái tóc.
– Ừ đấy, nhưng mà hơi nhức đầu đấy nhé!
– Đầu kĩ sư chịu được tất cả mọi vật liệu mà, huống gì cằm mình chứ.
– Haha, cái đầu của mình chỉ toàn tích phân với cơ học thôi.
– Đầu mình thì lại toàn hệ thống truyền dẫn, cứ như cây cột thu sóng điện thoại vậy.
– Haha vậy thật sao? Để mình bắt sóng điện thoại từ đây nhé.
 – nói rồi Maëlle khua cái điện thoại quanh đầu mình – Wow đầy sóng luôn này, chất lượng thật đấy!
– Tất nhiên rồi, hàng của Việt Nam bao giờ cũng chất lượng lắm.
– Haha, mình ngưỡng mộ lắm nhé, nhất là ấn tượng người châu Á luôn rất giỏi trong các lĩnh vực như này.
– Đúng rồi, trồng cột thu sóng là điển hình. Nước mình còn đang tự sản xuất được thiết bị 5G đấy.
– Wow, một đất nước thật hiện đại, thảo nào máy điện thoại của mình đầy sóng như vậy. 
– rồi Maëlle áp điện thoại vào tai như giả vờ nghe điện, mỗi tội áp ngược – Alo có ai ở đầu dây bên kia không thế?
– Alo, xin lỗi chúng tôi không nghe thấy gì ạ, vui lòng quý khách kiểm tra lại điện thoại.
– Ơ kìa rõ ràng là đầy sóng mà, sao lại không nghe thấy gì chứ?
 – Maëlle thắc mắc, mình lật ngược cái điện thoại trên tai cô ấy lại.
– Giờ thì tôi nghe thấy rồi.
– Ôi trời ạ, lỗi tôi lỗi tôi, tôi ngu quá mà, mà thực ra là tôi say rồi.
 – Maëlle cười lăn ra, mình cũng không nhịn cười nổi. Cả hai cứ vừa đi vừa cười như vậy.

Nói chuyện một hồi thì cũng đến nhà Maëlle, hai đứa đứng trước cửa nhà cô ấy.

– Về đến nhà tôi rồi, cảm ơn bạn nhiều nhé, ngày hôm nay vui lắm, nhờ bạn đấy!
– Ừm không có gì đâu…
– Vậy thì… cũng đã muộn rồi, bạn giờ làm gì?

Mình đấu tranh tư tưởng, rồi đưa ra quyết định.

– Có lẽ nên đi ngủ thôi, cũng muộn thật rồi, đưa bạn về nhà an toàn là được rồi.
– Vậy sao? Ừ… Cảm ơn bạn nhiều nhé!
 – nét mặt của Maëlle vui hẳn lên, gương mặt rạng ngời dù chỉ là buổi đêm.
– Không có gì!

Maëlle hôn má mình, nhưng dường như cô ấy muốn tiến gần đến môi mình hơn, hai trán cũng chạm nhau nữa.

– Mình vào đây. Bye!
– Ừ… À mà quên, mình vẫn chưa biết bạn đến từ đâu.
– Vậy sao? Vậy thì lại đây nào.
 – Maëlle tiến sát vào tai mình, ghé vào tai nói nhỏ – Israel. Mình đến từ Tel Aviv. Mình người Do Thái. Vậy nhé! Bye!
– Vậy sao? Ừ được rồi… Chúc bạn ngủ ngon.
– Cảm ơn, bạn cũng ngủ ngon.

Nhìn bóng Maëlle khuất dần đi vào trong nhà, mình mới quay lưng bước đi. Cắm tai nghe vào để đi đường đêm bớt chán, chợt thấy sao lạnh thế không biết. Một lúc sau mới nhận ra là… Maëlle vẫn cầm áo khoác của mình. Có lẽ bao giờ phải hỏi lại mới được, đằng nào trong áo cũng chẳng có cái gì cả. Bật chợt một tin nhắn đến:

– Mình vẫn còn giữ áo của bạn này! Nếu được… cho mình giữ một lúc nhé, nhất định mình sẽ trả lại. Love!

Kèm theo đó là tấm hình chụp selfie cô ấy đang mặc cái áo của mình trong nhà.

Sao chợt thấy yêu đời đến thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.