Những Pháp Sư Tuổi Dậy Thì

Chương: 470

trước
tiếp

Hi vọng không có điều gì quá khủng khiếp ập đến với họ. Thân thể vô phương vất vưởng đã bấy lâu nay,mang trong mình bao nỗi cô độc,tủi hờn bất hạnh. Đất trời nếu có trêu ngươi,xin cũng là một thử thách gió thoảng mây bay. Tâm đã khẳng khái hướng thiện,sóng gió ập đến phải chăng là ngược dòng đạo lý.
Cầm chuỗi tràng hạt trên tay,mân mê qua lại,tôi sực nhớ ra chưa bàn luận kĩ với Thảo về việc này. Gọi cho nhỏ hẹn đêm mai tôi ghé qua nhà chơi rồi nói chuyện luôn. Lâu lắm cũng không thăm ba mẹ vợ tương lai nữa.
– Tính qua chào hỏi ba mẹ vợ mà hai người đi đáu rồi hả Thảo.
Nghe tôi nhắc khéo đến từ vợ,nhỏ có vẻ ngượng ngùng,hai gò má đã ửng hồng hết cả rồi. Trước sau gì không như vậy mà,tập gọi dần cho quen có phải tốt hơn không.
– Hihi. Ba mẹ Thảo đi công chuyện đâu lúc sớm đến giờ vẫn chưa thấy về nữa. Huy ăn tối chưa mà sang đó.
– Huy ăn rồi. Qua tính bàn bạc với Thảo một số chuyện đây. Quan trọng. Không thể trì trệ được nữa.
– Là chuyện của sư bá nữa hả Huy.
– Không. Là chuyện cưới xin này. Không biết Thảo đã muốn lấy chồng chưa.
Tôi vờ làm mặt nghiêm túc nhất có thể,nhìn chằm chằm để gây tâm lý cho nhỏ. Nhỏ có vẻ hơi giật mình,hai mắt tròn xoe,môi mấp máy điều gì đó nhưng chưa thể thốt thành lời.
– Đó. Bây giờ Thảo tính sao. Huy hỏi kĩ ba má rồi. Bây giờ quan trọng là ở Thảo thôi.
– Ơ nhưng mà vậy có sớm lắm không. Còn…còn…đi học mà.
Lần đầu tiên thấy con nhỏ ấp úng,ngượng ngùng đến như vậy. Suýt chút nữa tôi đã bật cười thành tiếng rồi. Bình thường bắt thóp tôi rất bén,sao bây giờ lại ngơ ngác như thế này. Đúng là hiếm có mà.
– Cưới xong,đẻ con rồi đi học. Bây giờ người ta toàn thế mà. Thời đại 4.0 rồi. Thảo công nhận điểu đó không.
– Nhưng mà…ba mẹ sẽ không cho đâu. Mới có 19 tuổi mà.
– Thế là Thảo không muốn rồi. Haizzz
– Không phải. Nhưng mà Huy phải để ra trường,có công việc ổn định nữa chứ. Bây giờ chưa được đâu mà. Ba mẹ Thảo la đó.
Con nhỏ vừa nói vừa cúi sầm mặt xuống,lâu lâu đưa tay lên vuốt tóc mai,điệu bộ đáng yêu cực kì. Tôi không thể nhịn được nữa,phá lên cười to.
– Haha. Huy chọc đó. Coi kìa. Chuyện đó trước sau,gì cũng đến mà.
– Hihi. Làm Thảo cứ nghĩ cách để nói với ba mẹ nãy giờ.
– Hả. Thật. Hả.
– Ơ. Thế không hợp tác với Huy rồi Huy lại bảo Thảo không chịu. Hihi. Sao. Thế bây giờ chàng muốn thế nào. Hay giờ Huy chở Thảo về gặp ba mẹ Huy đi. Thảo trình bày luôn. Thuyết phục luôn. Để Thảo lên thay đồ đã. Nhe. Đợi Thảo chút.
– Ấy ấy. Huy… Huy chọc thôi mà.
Con nhỏ càng ngày càng ghê gớm. Tôi cứ bị xoay như chong chóng. Không biết thật giả đâu mà theo luôn. Thấy tôi thất thế,nhỏ được dịp bụm miệng cười khoái chí. Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
– Hihi. Chứ chuyện Huy định nói là chuyện gì. Nếu chuyện lúc nãy thì để Thảo lên thay đồ.
– Không phải mà. Chuyện này nghiêm trọng hơn này.
Tôi thuật lại toàn bộ câu chuyện cho nhỏ nghe. Kể cả cuộc gặp gỡ đêm qua cũng như sự biến đổi bất thường về âm khí cùng chuỗi tràng hạt bí ẩn. Với bộ não sắc bén của mình,hi vọng nhỏ sẽ tìm ra một sự liên kết nào đó ẩn sâu bên trong.
– Huy có biết chính xác chuỗi tràng hạt đó xuất xứ từ đâu không.
– Biết chứ. Huy đã từng thấy qua. Chỉ là lâu lắm rồi và cũng không nghĩ nó lại liên quan trực tiếp trong vụ này.
– Chưa thể kết luận rằng chuỗi tràng hạt đó có liên quan đến chuyện này nhưng những vong hồn ở chân cầu bỗng dưng đến gặp người đó thì Thảo thấy hơi lạ.
– Huy nghĩ là họ đang cần sự giúp đỡ để chống lại một thế lực nào đó.
– Thảo lại có suy nghĩ khác. Nếu như cần sự giúp đỡ và thực sự có một thế lực hay ma quỷ nào đó đến gây chuyện,chắc chắn với âm khí của mình,những vong hồn này không thể còn cơ hội để tìm sự giúp đỡ nữa.
– Vậy theo ý Thảo là họ không gặp chuyện gì bất lợi hả.
– Đúng vậy,Thảo đang đắn đo một điều,đó là những vong hồn tự tìm đến người đó hay chính người đó chủ động tìm đến bọn họ. Nếu lí giải được chuyện này,mọi việc sẽ sáng tỏ hơn. Với mối quan hệ của mọi người với ông bà ở chân cầu,nếu có chuyện,bọn họ đã tìm đến Huy hay ai khác rồi. Tại sao lại nương nhờ một người mà nếu sơ xuất,chắc chắn họ sẽ bị tổn hại ngay. Nhưng nếu người đó chủ động tìm đến họ,với địa vị của mình,rút cuộc người đó đang bị gì mà phải cần họ giúp đỡ.
– Thảo nói làm Huy mới nhớ. Cuộc gặp gỡ giữa bọn họ có điều gì đó rất vô lí. Theo lẽ thường chắc chắn khi kể ra chắc chắn sẽ gây những mối nghi ngờ rất lớn,đi xa hơn là trái đạo lý luân thường.
– Thảo nghĩ là dù cho diễn biến đằng sau có thế nào,tụi mình ở cửa giữa,cũng nên theo sát sao để hỗ trợ cho cả hai bên. Phải có biến cố thì họ mới tìm đến nhau như vậy. Hi vọng mọi người sẽ được bình an vô sự.
– Huy hiểu rồi. Huy với hai thẳng kia đang thay phiên nhau để theo dõi nhất cử nhất động. Có gì Huy sẽ gọi báo cho Thảo sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.