Những Pháp Sư Tuổi Dậy Thì

Chương: 468

trước
tiếp

Thằng Tài hơi hoảng hốt khi nghe tôi nhắc đến chuỗi tràng hạt và kế hoạch đêm nay. Tuy có chút dè chừng nhưng nó cũng không dám nghĩ ngợi nhiều,gương mặt có vẻ hơi chùng xuống. Sắp tới đây tôi sẽ bàn bạc vấn đề này với cả Thảo và Yến luôn. Nhỡ chẳng may nó xảy ra thật thì còn biết đường mà cảm thán.
Nắm chắc được sự xuất hiện của đám vong hồn,tôi với thằng Toàn tranh thủ ghé sớm để thư thả thời gian điều tra. Thằng Tài theo như kế hoạch đã lên đường từ lúc nãy. Dạo này Yến với Thảo có tín chỉ học đêm nên rất ít gặp,chắc hội tụ phải đợi đến cuối tuần thôi.
Đến nơi,hai thằng không vội tiến vào mà đứng ngoài quan sát động tĩnh. Hôm nay lại xuất hiện ít vong hơn hôm qua. Người nói chuyện với tôi cũng không có mặt. Bây giờ phía trước toàn là những vong với âm khí khá yếu đang xôm tụ lại một chỗ bàn tán chuyện gì đó.
– Bíp bíp. Đèn xanh rồi chạy đi em ơi. Đứng hoài thế.
– À dạ dạ.
Tiếng hét to của ông già đi đằng sau đã vô tình đánh động đến đám vong hồn,bọn họ quay sang,nhìn thấy sự hiện diện của bọn tôi liền lập tức tản ra,mỗi người một nơi. Tình thế chạm mặt bất ngờ như này rất khó lí giải,người cần gặp cũng không có ở đây,tôi với thằng Toàn đành giả vờ không để ý,chạy thẳng xe lên cầu,qua phía bên kia bờ rồi tính tiếp.
Đứng ở vị trí này,cũng có thể thấy thấp thoảng những cái bóng trâng đang lượn lờ qua lại,nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ cử chỉ,hành động được. Dường như có người nhận ra sự quen mặt của bọn tôi mà bây giờ tất cả đang di chuyển rất nhanh ra xung quanh để thăm dò thì phải. Nhìn cách họ lơ lửng không giống với sự thong thả thường ngày. Sau khoảng hơn mười phút,tất cả mới tiếp tục tụ tập lại với nhau.
– Mày có thấy gì lạ không Huy. Lúc nãy hình như bọn họ có người nhìn ra tao với mày thì phải. Mày có biết ai trong số đó không.
– Nhiều quá làm sao mà nhớ hết được. Tao chỉ nhớ man mán đâu hơn chục người thôi,những người mình hay nói chuyện như ông bà chẳng hạn,rồi những người giúp đỡ mình trong vụ án của cô năm xưa. Còn lại tao nghĩ họ cũng biết mặt tụi mình,ít nhiều mỗi lần đến,cả đám đều nán lại khá lâu mới về mà. Tại sao mày hỏi vậy.
– Họ đang cố giấu điều gì đó,có thể là liên quan đến tụi mình. Những gương mặt dè chừng khi nãy đã tố cáo điều đó. Nhưng nói chung cũng là do tao suy diễn thôi.
– Không. Tao cũng thấy đúng là như vậy. Bây giờ tính thế nào đây. Những người mà tao biết đều không ở đây,vào hỏi những vong linh yếu ớt này e rằng cũng khó. Hôm qua còn có mấy vong với âm khí rất mạnh,bây giờ họ đều đi hết rồi. Khó hiểu thật.
– Tao nghĩ họ cũng vừa rời đi cách đây không lâu,vì khi mặt trời lặn họ mới dám hiện thân và có lẽ trước khi đi đã dặn dò gì đó với những vong hồn kia,biết đâu chừng trong câu nói có nhắc đến tụi mình.
– Theo mày nghĩ là họ có đi cùng với người mà mình đang nghi ngờ không.
– Tao không chắc,nhưng nếu dùng phương án loại trừ thì chỉ còn mỗi khả năng đó là có thể xảy ra.
– Lành hay dữ.
– Không biết được. Dù có biết tao cũng không dám nói.
– Tao cũng vậy.
Bọn tôi lặng lẽ đứng quan sát họ thêm một chút nữa. Ban đêm ở chỗ này công nhận mát mẻ và thanh cảnh thật. Chẳng trách gì bồ bịch lại kéo nhau ra hóng gió. Những thanh niên đang bắt đầu đi những đường tay uốn lượn sành sõi trên bắp đùi trắng nõn nà của bạn nữ bên cạnh. Thật ra dáng con nhà võ. Đang thả hồn theo những tình tiết tối đen như mực thì bỗng dưng thẳng Tài gọi đến.
– Tụi mày ở đây rồi.
– Tụi tao đang ở chỗ cầu đây. Có chuyện gì vậy. Mày về rồi hả. Có phát hiện được gì không. Sao không nói gì hết vậy.
– Mày đã cho tao nói đâu. Về gấp đi. Tao phát hiện có rất nhiều vong hồn đang di chuyển. Nhanh lên nhé. Có cả những người quen.
– Ở đâu.
– Chỗ mày dặn tao theo dõi đây. Mau lên. Về đây rồi tính tiếp.
Không thể nào tin được,điều bọn tôi không mong muốn nhất đang chuẩn bị xảy ra sao. Rút cuộc là có ý gì đây. Phải quay về để chứng kiến tường tận mới được. Hai thằng lập tức lên xe phóng đi,lúc ngang qua chân cầu thấy đám vong hồn kia vẫn còn ngồi xôm tụ.
– Mày nấp ở đâu rồi Tài.
– Ở đường hẻm đối diện đây. Khách sạn Hoàng Đại.
– Mày rúc qua tới đó luôn hả. Gần đồn công an rồi nó gô cổ sao.
– Chuyện đó tính sau. Qua đây đi. Mau lên.
Chạy thêm một đoạn,vừa ngang qua khách sạn Hoàng Đại,đã thấy chiếc xe của thằng Tài dựng trước đường hẻm. Thằng này chưa có kinh nghiệm núp lùm,để lộ cả bằng chứng giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Cách chừng 50 mét là đồn công an nữa.
– Mày ở đâu rồi.
– Có thấy xe tao không. Đứng đó đi tao quay lại giờ.
Thì ra nó cũng rất lanh trí,núp đâu ở đầu hẻm phía bên kia nhưng sợ bọn tôi không tìm được nên vội chạy xe ra trước làm mốc rồi quay lại theo dõi sợ mất dấu đối tượng. Có điều làm cách này mà chẳng may có đạo chích thì nguy to. Về chỉ có ăn cám với phụ huynh.
– Vào trong đi. Nhanh lên. Chạy xe vào luôn.
Dựng xe trước mặt như một tấm bình phong,theo hướng chỉ tay của thằng Tài,phía bên trong,hảng loạt những vong hồn đang di chuyển. Hình như có cả sự hiện diện của ông bà nữa. Họ đang làm gì ở đây. Còn người đó đâu.
– Tài. Họ đến lâu chưa.
– Vừa được một lúc thôi. Nên tao gọi tụi mày sang luôn.
– Ngoài họ ra còn nhìn thấy ai nữa không..
– Vẫn chưa.
– Không. Có rồi đó. Nhìn kìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.