Những Pháp Sư Tuổi Dậy Thì

Chương: 11

trước
tiếp

Thời gian thấm thoát thoi đưa,ngày bọn tôi mong chờ nhất cũng đã đến. Ngày vui nhất những cũng chan chứa đầy nổi buồn nhất.
– tụi con chào ông.
– ừ vào nhà đi các con.
– ông ơi. Thời gian trôi nhanh quá ông nhỉ. Thấm thoát đã 5 năm trời dài đằng đẳng.
– thời gian có bao giờ đợi ai đâu các con. Con người có mạnh mẽ đến đâu,bản lĩnh đến đâu cũng không thể thắng được thời gian. Hôm nay là 14 tháng 7 âm lịch rồi phải không các con.
– dạ đúng. Bao nhiêu năm tháng qua cùng với thầy luyện tập học hỏi,bây giờ chúng con đang đợi thời khắc này đây thầy ơi
– haha. Giỏi lắm. Ta đã nói ta không nhìn sai người mà. Hôm nay chính là thời điểm chín mùi để các con chính thức hành sự,lằn ranh giữa âm và dương,giữa thiện và ác,giữa người và ma quỷ sẽ do các con định đoạt được rồi. Đây cầm lấy bốn lá bùa này,đêm nay đúng giờ Ngọ,đốt nó lên rồi lấy tro xoa vào lòng bàn tay,đưa ra dưới ánh trăng,biểu tượng âm dương sẽ hiện lên,lúc đó các con sẽ là những người thầy pháp thực thụ. Bốn thanh đoản kiếm,bốn lọ khai âm nhãn và những lá bùa trừ yêu này sẽ giao lại cho các con. Các con phải nhớ,chân lí của một người thầy pháp là phải luôn luôn lấy chữ đạo,chữ nghĩa để lên trên đầu,đừng vì có chút hơn người mà dụng nó vào việc mờ ám. Nếu cải tà quy chánh được thì nên làm,bất tuân thì mới diệt. Cõi âm tà thiện ác khó phân,ma quỷ biến hóa khôn lường,những thứ chúng ta thấy trước mắt chưa hẳn là sự thật nên các con phải hết sức thận trọng.
– dạ tụi con sẽ nghe lời ông,không để biến tướng theo chiều hướng khác để người đời nhìn vào đó mà gièm pha. À con nhớ năm xưa ông có nói sau này sẽ gặp được một người mệnh Thổ,nhưng bây giờ người đó đang ở đâu vậy ông.
– haha. Chưa đâu. Chưa đâu. Có duyên ắt sẽ gặp. Nhìn các con trưởng thành như vậy,bây giờ ta có thể yên tâm mà lui về ở ẩn được rồi.
– ông đừng nói vậy mà. Tui con sẽ thường xuyên qua thăm ông.
– không không. Ta hiểu được tình cảm của các con. Nhưng bây giờ ta đã tuổi cao sức yếu,ở đây lại không có ai thân thuộc,ta sẽ về quê để vui vầy con cháu. Bao nhiêu năm lăn lộn,bây giờ phải trở về nơi ta bắt đầu thôi.
Nghe ông nói chúng tôi không kìm được cảm xúc nữa. Vậy là phải xa ông thật rồi sao. Bao nhiêu năm theo ông tầm sư học đạo,chúng tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến thời khắc chia ly như thế này.
– các con về đi. Nhớ lấy những lời ta dặn. Sau này hành sự,ta sẽ không còn ở sau lưng để hỗ trợ nữa,tự mình phải biết thận trọng.
– ông ơi. Tụi con cảm ơn ông những ngày qua đã tận tụy dạy bảo,cho tụi con biết nhiều đạo lí làm người,biết đâu là thiện đâu là ác,biết đâu là những điều cần làm để đến ngày hôm nay,ai cũng đã trưởng thành thêm vài phần. Xin ông hãy nhận của tụi con ba lạy này,như lời cảm ơn,lời tạm biệt của tụi con.
Cả đám chúng tôi quỳ trước mặt ông,khấu đầu lạy ba lạy. Tiễn ông ra bến xe,chờ đến khi hình bóng ấy đã khuất xa,cả đám mới dám bùi ngùi rơi nước mắt,không dám để ông thấy những hình ảnh yếu đuối đó. Đúng là khoảnh khắc đau đớn,day dứt nhất vẫn là khoảnh khắc lúc chia ly.
Đó là toàn bộ quá trình cũng như cơ duyên mà bọn tôi đã may mắn khi gặp được thầy Tâm. Trở về với thực tại,cả đám vừa đi về vừa lên kế hoạch. Tiếc thật,giá như lúc nãy tôi có đem theo lọ khai âm nhãn thì mọi chuyện đã đỡ phức tạp hơn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.