Chỉ còn một ngày ở Tel Aviv, cũng là chỉ còn một ngày ở Israel.
Nơi nào cần đi cũng đã đi rồi, việc gì cần làm thì cũng đã làm rồi. Giờ chỉ đơn giản là hai đứa muốn tận hưởng cái cảm giác bên nhau ở Israel, trước khi trở lại với đống môn học và sách vở mà thôi. Israel tuyệt thật đấy, ở đó có sự năng động của những con người trẻ tuổi, những hoang mạc đầy nắng và cát, hay là nơi linh thiêng nhất của thế giới cũng ở nơi đây. Maëlle cứ quấn quít lấy mình, em lôi mình ra lại cái bãi biển kia, lại thả bộ dọc theo bãi cát. Hôm nay trời đã đẹp hơn rồi.

– Mai là phải về rồi…
– Ừ, tiếc thật.
– Không sao, chỉ cần ở bên anh là được!
– Em không thấy tiếc khi rời Israel sao?
– Không hẳn, vì ước mong của em là cả hai ta đến đây đã thành sự thật rồi, em tiếc nuối điều gì nữa đâu. Vả lại… em tin chắc một ngày cả hai ta sẽ cùng quay trở lại nơi đây mà.
– Ừ, anh cũng tin như vậy…
Tiếng sóng cứ vỗ rì rào, những cơn gió lạnh thỉnh thoảng khẽ thổi qua. Em ngồi trên mấy băng ghế, chiếc áo khoác em cứ phồng lên như vậy, ngắm nhìn những cơn sóng ngoài khơi xa.

– Đi thôi.
– Ừ đi thôi, về lại Pháp nào…
– Và một ngày em sẽ đến Việt Nam cùng anh.
– Hứa đấy nhé?
– Em đã cầu nguyện vậy rồi, anh yên tâm đi!
Về lại nước Pháp, về lại Rennes. Trường của Maëlle đi học trở lại luôn, còn mình thì được nghỉ thêm vài ngày nữa, trường hào phóng thật đấy.
– Hai anh chị đi chơi tít mít thế nhỉ?
– Ờ, coi như nghỉ Tết luôn. Sống ở Tây theo lịch Ta, lại chẳng hợp vkl.
– Này, Tết đây.
Tml L để lại một cái bánh chưng cho mình, hóa ra là có mấy anh em ở đây tổ chức Tết với nhau, và có tiết mục gói bánh chưng. Cái bánh méo xệch nhưng lại thật xúc động, giữa trời Pháp được hưởng chút mùi Tết là mừng lắm rồi. Cộng thêm quả tml L mở Xuân Này Con Không Về với Kiếp Đỏ Đen và mở sới phỏm nữa, trọn combo luôn.
– Bánh này ngon thật đấy anh ạ!
– Ừ, mỗi tội hơi nhiều nhỉ. Ở Việt Nam mọi người thường ăn vào dịp Năm Mới theo âm lịch đấy.
– Âm lịch là lịch tính theo mặt trăng đúng không anh?
– Ừ đúng rồi.
– Em cũng muốn đón năm mới âm lịch! Hay là nếu năm sau được nghỉ vào đúng dịp này thì anh với em cùng về Việt Nam nhỉ?
– Thật sao Maëlle?
– Thật chứ! Có ai muốn đón năm mới xa nhà bao giờ. Anh cũng vậy mà, đúng không?
– Ừ đúng rồi, vậy chúng ta về nhé Maëlle?
– Yes, em đồng ý!
Tưởng tượng đón năm mới với cô gái này và giới thiệu với cả nhà “Bố, mẹ, đây là người yêu con” thì sẽ thế nào nhỉ? Rồi lại còn về quê nữa chứ, nghĩ thấy đã muốn xách mông về ngay rồi.
Và như các thím biết thì em xin không viết chap mấy ngày để đi thi đấu game, cái ngày ấy cũng đã đến khi hai thằng là hai đứa châu Á duy nhất tham gia thi. Đây nói chung cũng là cái giải khá nổi tiếng, thi đấu toàn nước Pháp, và tiền thưởng có thể đủ để sống hơn tháng cmnl. Hai thằng gặp được ba người nữa (trong đó có một ông đã có vợ có con cmnr ) trên mạng tạo thành một đội đi đánh LoL, ngoài ra cũng đá sang bộ môn cờ tự động nữa . Giải cũng bao gồm mấy bộ môn khác nữa như FIFA, CS:GO và Dota 2. Maëlle cũng xuống cổ vũ mình nhiệt tình, và hình như em lôi được cả lớp mình xuống hay sao ấy, vì cả lớp có hai thằng đi đánh coi như đại diện cmnl, mà đm xuống làm gì nhìn nhục vkl khi đánh đâu thua đó . Đã thế tml L còn nhắn cho cả July và Jane để xem live stream giải nữa, đkm để rồi bọn nó chửi cho bách nhục . Cũng đúng thôi, 5 ông nghiệp dư mặc quần đùi áo phông đến giải rơi vào bảng và rơi vào nhánh toàn team chuyện nghiệp, có huấn luyện viên và đồng phục team đầy đủ thì sao mà đấu lại. Đã thế cái giải củ nồi này cho đánh liên tục từ 8h sáng đến 10h tối trong hai ngày cuối tuần liên tục không nghỉ chứ, lần đầu tiên biết đến cảm giác thi đấu liên tục là như nào, căng não để mà đánh chứ không chơi bời nữa, thở không ra hơi mà tí nữa còn bị tiền đình. Cũng may là bộ môn TFT thì gỡ gạc lại được tí, mình đứng nhì hẳn hoi nhé, ăn được đống tiền .
– Em thề em mà tham gia bộ môn TFT là anh vẫn đứng nhì, còn em đứng nhất rồi.
– Thôi đi cô ạ, có khi cô top cuối cả giải đấy chứ.
– Điên à, còn lâu nhé! Người Do Thái chơi cờ giỏi lắm đấy.
– Nhưng người Việt giỏi hơn.
– Đợi năm sau đấy! Mà cũng đừng buồn vì LoL nhé, năm sau ta làm lại. Ta sẽ gọi thêm Jane và July đến, nhất định sẽ thắng!
– Ừ hi vọng vậy… – thực ra trong đầu nghĩ gọi thêm hai cô đấy có khi thua thảm hơn cmnl
Sau đó là chuỗi ngày học để chuẩn bị cho thi giữa kì, và trong khi thứ hai tuần sau trường mình bắt đầu thi thì… bùm, thứ năm Macron lên TV thông báo tất cả trường học đóng cửa. Thực sự như được chết đi sống lại vậy, vì mình chưa ôn cái mẹ gì cả, cả trường ngay tối hôm đó thì nô đùa ăn mừng, nhậu nhẹt khắp nơi, tất nhiên cả em và mình cũng vậy khiến cho bảo vệ lên đuổi tất cả mọi người về nhà vì tập trung đông quá . Tml L sau một hồi suy nghĩ đã quyết định về Việt Nam rồi, và nó vẫn ở Việt Nam đến giờ.
Từ khi lệnh phong tỏa được đưa ra, Maëlle khá chủ quan vì em nghĩ dịch này sẽ sớm được dập thôi, và quan trọng hơn là em muốn ở đây chăm mình vì mình có triệu chứng của coronavirus, chắc các thím biết rồi đấy . Đã bảo Maëlle là về nhà đi nhưng em cứ không chịu, nằng nặc muốn ở đây chăm mình. Đến giờ phút này vẫn không biết là có phải bị dính virus thật không nữa, nhưng Maëlle không làm sao cả, chứ em mà bị làm sao chắc mình hối hận thật sự .
Nhưng dịch bệnh khiến mọi người xích lại gần nhau hơn qua đường Internet, bà chị Gaëlle nhắn tin hỏi thăm mình:
– Hello, dạo này ổn chứ em?
– Không sao chị ạ, em vẫn đang ở Rennes, chắc đợi hết lệnh phong tỏa thì đi học lại thôi. Chị thì sao?
– Chị vẫn đang ở Luxembourg, nói chung vẫn phải làm việc từ xa thôi. Giữ sức khỏe nhé, đừng đi lung tung.
– Chị cũng thế. Dịch bệnh thế này chị có sang Mĩ không đấy? – cái này hỏi cho thím saynolove bà chị sang Mĩ để tán , mà giờ không biết thím đấy trôi đâu rồi
– Cũng không biết được, nhưng chắc là không đâu. Chị nghĩ mọi chuyện như này sẽ còn kéo dài lâu đấy, nên chắc là không đi lại được. Tinh thần bây giờ là mất hè rồi.
– Tiếc thế… Thôi cố gắng vậy, tình hình này ai cũng khổ mà thôi.
– Ừ, mà sao em không về Việt Nam?
– Vì ở yên một chỗ thì vẫn hơn mà chị. Đi lại rồi dính bệch vào người thì khổ lắm.
– Ừ chị cũng nghĩ thế, thôi giữ sức khỏe đi.
– Chị cũng vậy nhé.
Và còn một đối tượng nữa, đã quá lâu rồi không thấy đâu cả: con bé Herta ở Estonia, người chắc đến bây giờ mình coi như con em gái rồi.
– Alo, tình hình đầu cầu ở Estonia ổn chứ?
– Dịch bệnh đến đít em rồi mới nhắn hỏi thăm em là sao chứ hả?????
– Thì dịch bệnh hỏi thăm là đúng rồi còn gì? Giờ tình hình sao rồi hả?
– Em về nhà em ở Tartu rồi. – rồi con bé gửi kèm cái hình mà các thím thấy rồi đấy – Trường em thì đóng cửa luôn rồi, mọi người thì không được đi lại nữa. Còn ở Pháp thì sao anh? Nghe nói tồi tệ lắm.
– Ừ, hơi toang, cơ mà chính phủ đang kiểm soát rồi, hi vọng mọi thứ sẽ nhanh chóng ổn định lại. Nếu vậy thì tình hình ở Pháp giống ở Estonia rồi.
– Vâng, đường vắng tanh, mọi thứ đóng cửa luôn rồi. Cứ như phim kinh dị vậy, em chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy trên đời bao giờ cả. Đã thế em còn định hè này sẽ cố gắng đến Paris nữa chứ.
– Thế à? Thôi ở nhà đi, dịch thế này đi lại làm gì.
– Thế kể cả không có dịch anh cũng không cho em đến hay sao hả?
– Ai cấm đâu, nhưng mà anh không ở Paris nhé.
– Ai thèm gặp anh?
– Ok bye.
– Ơ kìa??? Lên Paris đi chứ, chẳng lẽ em đến mà anh không tiếp là sao? Em đã dẫn anh đi khắp Estonia rồi đấy nhé!
– Ừ anh nhớ mà, thế mà có người không muốn gặp anh đấy thôi.
– Ai cơ?
– Ai tự biết. Vừa mới mấy giây trước xong.
– Thôi được rồi mà… Em muốn gặp anh với cả Elisa nữa đấy.
– Anh với Elisa chia tay rồi.
– Vậy sao…? Vậy còn Sarah thì sao?
– Bọn anh cũng không đến với nhau…
– Trời ạ, đã có chuyện gì xảy ra từ ngày anh rời Tallinn vậy chứ?
– Không sao đâu, mọi thứ đến theo lẽ bình thường thôi mà.
– Em còn thấy buồn đấy, tự dưng anh nói vậy làm em buồn…
– Thôi nào Herta, mọi thứ với anh giờ vẫn như bình thường thôi. Thế còn em sau khi anh đi thì như nào?
– Mấy ngày em buồn chết đi được đấy, anh cứ đi cái là đi được luôn vậy, không còn nhớ gì đến em hết là sao hả??? Cũng may cho anh là em quay về cuộc sống bình thường rồi, chứ như những ngày đầu thì… cảm giác hụt hẫng thực sự luôn ấy…
– Thế có ra ngoài bến cảng uống bia không?
– Có! Rất nhiều! Nhưng làm gì có ai đưa em về nữa chứ…
– Được rồi Herta, sống như một người bình thường đi nào…
– Em sống như bình thường mà??? Như những ngày anh ở đây thôi, em vẫn sống như vậy đấy. Anh thấy nó bình thường không? Em thấy nó bình thường thật sự luôn ấy.
– Ừ nếu như em muốn… Nhưng như em nói, không có ai đưa em về như anh những lúc em say đúng không? Vậy nhớ cái hôm mà em ốm lăn ra đấy không? Vậy ai mà chăm được em lúc đó chứ? 18 tuổi rồi, suy nghĩ chín chắn vào đi em.
– Vâng… Em biết rồi mà. Khổ, cứ như anh trai em vậy.
– Ừ giống thật.
– Giờ về nhà cứ quanh quẩn với con mèo với cái vườn thôi… Ở trong nhà nhiều em điên người mất.
– Chứ giờ ra ngoài đường là không bị điên nữa đâu, mà là khỏi sống luôn đấy. Chịu khó đi.
– Vâng, sợ ở lâu ngày với mèo quá em hóa thành mèo luôn mất.
– Hoặc mèo ở lâu với em quá nó hóa thành em.
– Thôi đi!
– Hoặc em mà hóa thành mèo thì sẽ quá độ lên hồ ly.
– Arh, thôi ngayyyyy!!!!! Sao anh cứ phải chọc tức em thế hả?
– Nghỉ dịch nhiều không có cái gì để giải khuây đấy.
– Tại anh không có mèo thì có! Anh ở nhà lâu quá hóa điên rồi đấy ạ!
– Anh nghĩ là anh điên sẵn rồi.
– Giờ anh mới biết điều đó hả?
– Ừ, vì giờ anh mới nhận ra có điên mới làm anh trai em.
– Thôi ngay! Em cấm anh không được bước chân đến Estonia nữa!
– Thế em có định đến Paris không?
– Có đến em cũng sẽ không cho anh biết khi nào em đến đâu, thế nhé!
– Cứ để xem đến lúc đấy lại nhắn “Anh ơi em đến Paris rồi này” mà coi.
– Còn lâu, em quyết tâm rồi đấy.
– Nếu thua thì sao? Dẫn anh đi ăn nhà hàng sao Michelin ở Paris nhé?
– Để coi, em sẽ tống anh vào cái hàng McDonald xập xệ nhất Paris luôn!
– Này nhé lâu ngày mới gặp mà như vậy là sao hả?
– Anh phải dẫn em đi ăn chứ? Ở Tallinn em dẫn anh đi ăn khắp nơi như vậy mà đến Paris vẫn bắt em dẫn đi ăn nhà hàng sao Michelin là sao hả?
– Trong trường hợp em thua kèo mà, còn lại thì anh vẫn dẫn đi ăn chứ, sao bỏ được.
– Em chẳng bao giờ thua đâu, nhớ đấy!
– Ừ, anh nhớ cả hai thi uống bia ở bờ kè, nhớ cả 100 euros nữa.
– Này em muốn sang Pháp giết anh lắm rồi đấy nhé! Điên mất thôi!
– Bước một bước ra cửa là virus giết em trước cả em giết anh đấy, anh chắc chắn.
– Rồi anh xem, anh sẽ thấy một cái bóng mặc đồ bảo hộ lao vào anh mà coi.
– Một cái bóng mặc đồ bảo hộ? Thật đấy à? Nghe cứ như bộ sưu tập của Louis Vuitton vậy.
– Không đùa đâu nhé! Rồi nó sẽ lao đến, và anh sẽ hối hận mà coi.
– Này, đã ai từng ngủ gật hay cười nắc nẻ khi nghe em dọa hay kể chuyện kinh dị chưa?
– Chưa! Những người cười đều bị em đập chết cả rồi.
– Wow, anh tự hào khi là người đầu tiên của em đấy.
– Niềm tự hào chẳng kéo dài lâu đâu, anh cứ vui vẻ mà chờ đợi đi.
– Đang ngồi đợi mốc người lên đây, mà chẳng thấy gì cả.
– Không sao, thời gian chờ đợi càng lâu, nỗi sợ càng bị kéo dài mà thôi.
– Anh thấy anh bị nhờn với nỗi sợ hãi đấy rồi, tại đợi lâu quá mà.
– Thế anh không sợ dịch à?
– Mới đầu cũng đáng quan ngại, nhưng mà ngày nào cũng thấy lên hơn nghìn ca nên anh quen luôn rồi, sống lâu trong nỗi sợ nó thế đấy.
– Thế cũng đừng chủ quan!
– Ừ anh có chủ quan đâu, anh chỉ đang cố lạc quan thôi.
– Em cũng vậy. Này, có bao giờ anh nghĩ đến chuyện sẽ quay lại Estonia không?
– Anh cũng chưa biết, chắc hi vọng có một dịp thì anh sẽ cố gắng.
– Hi vọng được gặp anh ở Estonia thêm một lần nữa, mong là vậy!
– Ừ cứ hi vọng đi.
– Nói vậy là sao chứ?
– Chịu, với cái tình hình dịch phức tạp như này thì anh chỉ có thể nói vậy thôi.
– Em cũng biết mà…
– Em và cả gia đình giữ sức khỏe đi nhé, nhất là em đấy, đã yếu rồi đừng đi lung tung.
– Anh cũng vậy! Này có gì cứ nói chuyện với em như này nhé được không? Em cần giữ liên lạc với loài người, chứ không thì phát điên thật luôn mất.
– Ừ được thôi.
– Vậy nhé có gì em nhắn anh!
Elisa cũng đã về nhà cô ấy. July cũng vậy, nhà con bé ngay cạnh Rennes luôn. Sarah cũng đã về nhà ở Bayonne, và Stefanie thì các thím cũng đã biết rồi. Còn mỗi Gaëlle bị kẹt ở Luxembourg thôi. Ngoài ra thì còn em vẫn đang ở với mình…
Đến giờ thì hai đứa vẫn đang sống như bình thường và ngày ngày học online . Từ giờ chắc chỉ update thôi nhỉ các thím, vì chuyện chạm đến hiện tại rồi, hôm nay, ngày 24/04/2020…
//////
hay chap sau viết về nước Nga một tí nhé?