Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 35

trước
tiếp

– Về Paris xong ta làm gì tiếp?
– Chắc là sẽ ở đó một vài hôm nữa, rồi hai ta về lại Rennes. Sắp thi hết học kì rồi đấy, phải về nhanh thôi.

Trở về Paris với một sự tò mò to lớn mà July dành cho mình từ những ngày ở Lisbon. Trong đầu mình không thể thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy: liệu rằng hành động của July hôm trước có phải là bột phát không, hay đã có chủ ý từ trước? Cái chuyện con bé sắp nói tới là gì? Liệu có liên quan đến Elisa? Nhưng khi về đến nơi ấy, việc đầu tiên mình chỉ muốn làm là… lăn quay ra ngủ, mệt quá rồi, sau đó làm gì thì làm tiếp. Elisa cũng vậy, hai đứa ôm nhau ngủ đến tối khuya.

Ra ngoài bếp định xem có gì ăn mang vào phòng cho Elisa luôn, mình lại thấy July đang đứng ở đó, không hiểu định làm gì đây.

– Giờ có rảnh không?
– Không chắc nữa… tôi phải đem đồ ăn vào cho Elisa.
– À thế hả. Vậy được rồi, tôi định nói chuyện kia nhưng mà đang có Elisa ở đây nên không tiện lắm, thôi để sau vậy nhé.
– Chuyện gì cơ… à à, ừ được rồi.
– Thôi vậy đi.

Mình chẳng muốn nghĩ nhiều, mình muốn nghỉ ngơi, nghĩ lắm rồi càng thêm lú thôi. July lúc sau lại gửi tin nhắn cho mình:

”13h ngày mai, sảnh ESJ.”

Ngày hôm sau, mình nói với Elisa là có hẹn bạn cũ trên này, em cũng không hỏi gì mình nhiều. Đến trường của July mà ngơ ngác, không biết đường nào mà lần. Nửa thấy tò mò, nửa lại bực dọc, không hiểu sao lần này mình lại thấy bồn chồn đến vậy, rốt cuộc July muốn nói với mình chuyện gì đây?

– Sorry để ông đợi lâu nhé, tôi vừa hết tiết xong, nay tan muộn quá.

Con bé lao đến hôn vào hai bên má, cái đấy thì bình thường thôi, nhưng đến khi tí nữa con bé chạm môi mình thì mình phải lùi lại khẩn cấp.

– Thôi vào đây đã rồi nói chuyện.

Con bé dẫn mình đi ngang qua từng dãy hành lang đông nghịt rồi dừng lại ở một bậc cầu thang lớn.

– Ngồi tạm đây đi, tí nữa tôi cũng học gần đây luôn.
– Thế rốt cuộc có chuyện gì thế? Bà làm tôi hơi cáu rồi đấy.
 – mình cằn nhằn.
– Là thế này… nhưng mà tôi không biết như nào nữa… hi vọng ông không sao… tôi cũng không dám chắc…
– Khổ quá nói luôn đi.
– Được rồi được rồi, ông vẫn còn yêu Elisa chứ?
– Tất nhiên rồi. Sao vậy?
– Ông cảm thấy Elisa vẫn yêu ông?
– Ừ tất nhiên.
– Tôi không chắc nữa… Elisa nói với tôi rằng cô ấy quá mệt mỏi khi cứ phải thấy ông với một cô gái khác rồi, cô ấy cảm giác như không được yêu một cách trọn vẹn, rằng tình yêu của Elisa cứ luôn phải san sẻ cho một cô gái khác… Cô ấy đã quá mệt mỏi khi phải níu giữ ông rồi.
– Hả? Cái gì cơ? Sao lại…
– Tôi không biết rõ chuyện của hai người, nhưng có một cô gái nào đó ở miền Nam?
– À ừ… nhưng đó đã là quá khứ rồi mà! Bọn tôi đã giải quyết nó rồi! Không thể như vậy được.
– Và một cô gái khác ở Estonia?

July mở một tấm hình cho mình xem, là của Herta.

– Hả? Sao Elisa lại biết cô gái này?
– Tôi cũng không biết. Nhưng mà Elisa luôn nói với tôi rằng cô ấy thấy bất an khi thấy cô gái này, có vẻ như cô ấy ở cùng ông? Tôi không dám chắc nữa, nhưng mà nếu vậy thì ông…
– Vậy thì? Ừ được rồi tôi đã sai, sai trầm trọng. Đối với tôi con bé này chẳng khác gì một người bạn khác cả, chúng tôi sống trong phòng riêng, có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng chào hỏi nhau. Không lẽ Elisa không có những người bạn là con trai khác ư? Tôi cũng như vậy, không lẽ sống trong cùng một khu lại phải giả vờ như bên kia không tồn tại? Tôi chỉ làm quen thôi mà.
– Tôi không biết là ông đang bao biện hay là do Elisa nghĩ quá lên nữa, nhưng đúng là có chuyện này…
– Lại sao nữa?
– Elisa đã muốn buông tay rồi. Cô ấy và ông có vẻ như đã đến với nhau quá nhanh, cảm giác như chỉ vì tình dục vậy. Cô ấy không muốn điều đó, nhưng luôn nghĩ như vậy, nên luôn muốn dùng sex để níu kéo. Nhưng thực sự cô ấy đang mệt mỏi lắm rồi…
– Trời ạ, tôi cũng không hiểu cái quái gì đang xảy ra nữa. Chỉ vì tình dục ư? Nếu vậy suốt những ngày tháng qua tôi làm cho cô ấy quá nhiều điều để rồi nhận lại được cái gì? Tình yêu kiểu gì đây? Mà tại sao Elisa lại nghĩ như vậy chứ, trời ạ…
– Vậy nên có vẻ như cô ấy đang muốn lôi kéo Maxime…?
– Hả? Cái gì cơ? Chuyện này không thể nào!
– Tôi cảm giác như vậy. Ông ở bên kia nên không biết, chứ Elisa đã lên Paris lâu lắm rồi. Ông không thấy lạ khi kì thực tập của Elisa lại kết thúc trước ông ư?
– Tôi chẳng quan tâm lắm. Tôi chỉ cần biết là không thể nào có chuyện như vậy được!
– Nghe thật hư cấu nhỉ? Haizz… tâm trạng tôi chắc cũng giống ông thôi. Vậy nên hôm vừa rồi, chắc ông còn nhớ…
– Sao cơ?
– Maxime đã nhìn thấy…
– …Tôi chẳng biết nói gì hơn nữa. Thật sự.
– Tôi đã thấy lạ khi lần nào trở về nhà, hoặc là hai người ấy đi đâu đó, hoặc là hai người ấy ở nhà rồi. Maxime luôn đi theo tôi, nhưng dạo này thấy anh ấy hơi lạ. Tôi cũng chẳng muốn tin…
– …Những gì bà nói từ đầu như vậy… Vậy là mọi chuyện xảy ra đều do tôi gây ra?…
– Tôi không muốn nói điều đó nữa. Chỉ muốn nói rằng “cái gì dễ đến thì càng dễ đi thôi”. Vậy đi, nếu muốn ông có thể chờ tôi hết tiết, hai ta nói chuyện tiếp.

July bỏ mình lại giữa cái sự điên loạn này.

Vậy ra là do mình và Sarah, em vẫn không thể thoát khỏi câu chuyện đó?

Vậy là do em biết đến Herta, em lo sợ mình sẽ làm gì có lỗi với em?

Là do mình đã đến với em quá nhanh, khiến em nghĩ rằng mình chỉ yêu em vì tình dục?

Và vì vậy em đến với thằng Maxime chỉ để tìm kiếm cho mình một cái phao an toàn hơn?

Mình ngồi ở cái bậc thang kia mà chỉ chực khóc. Không bao giờ được khóc vì một người con gái, nhưng mình cảm thấy rối bời. Vì em hiểu nhầm mình? Vì mình không đủ để khiến em tin tưởng nữa? Những gì đã trôi qua trong suốt thời gian qua, tất cả chỉ như cơn gió cuốn đi như vậy thôi sao?

Một chút hi vọng điên loạn rằng đây chỉ là trò đùa của July, vì một lí do nào đó mà con bé nghĩ ra mấy cái này. Những câu chuyện của July khiến mình nát óc, dù càng nghĩ mình càng thấy hoang đường. Chẳng muốn về nhà nữa, chỉ muốn đợi July ra để hỏi mọi chuyện cho ra nhẽ mà thôi. Lòng mình như tơ vò, đứng ngồi bồn chồn không yên, chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh để gặp lại nó mà thôi.

– Ông vẫn đợi à? Được rồi, đi theo tôi, hai ta ra đây nói chuyện.

Con bé lái xe đưa mình đi đến một nơi xa. Bờ sông Seine nơi ít người qua lại, nhưng từ đây có thể nhìn ra được ngọn tháp Eiffel sắt gỉ kia.

– Làm chút bia chứ? Tôi lúc nào cũng trữ trong xe này.
– Thôi, tôi nghĩ chẳng có tâm trạng…
– Thôi được rồi… dù sao nếu muốn thì cứ lấy. Uống vào sẽ dễ nói chuyện hơn thôi, đôi khi tâm trạng ông sẽ đỡ đi phần nào đấy.

Con bé mở bia, ừng ực hết ngay một lon. Thấy vậy nên thôi, có lẽ cũng làm chút.

– Tôi vẫn không hiểu, thật sự không hiểu… những gì bà nói thật sự hoang đường.
– Một là do tôi không có khiếu kể chuyện, hai là do đây giống như một câu chuyện tiểu thuyết bi kịch vậy. Tôi cũng chẳng muốn tin nữa.
– Vậy Maxime với bà thì sao?
– Bình thường, nhưng bình thường quá khiến tôi lo sợ. Tại sao Elisa không nhắn đến tôi mà lại là Maxime về những chuyện ở Paris?
– Giống như tôi và bà?
– Ừ đấy, bọn đàn ông sống lăng nhăng…
– Được rồi, là tôi, được chưa?
– Elisa chưa bao giờ thấy an toàn khi ở cạnh ông? Rằng khi thấy ông với cô gái khác, nhất là cô gái ở miền Nam ấy, Elisa cảm giác như cô gái đó mới là người yêu ông chứ không phải là Elisa. Rằng trong lòng ông vẫn còn một góc cho những cô gái kia? Elisa tham lam, ích kỉ, cô ấy nói với tôi như thế, nhưng khi yêu đứa con gái nào mà chẳng ích kỉ như vậy. Ai cũng muốn trong tâm người yêu mình chỉ có mình mình, và khi ta còn một góc nhỏ cho ai đó, chính là ta độc ác với người yêu mình nhất, phải không? Thật sự độc ác…

July quăng ngay vỏ lon bia xuống dưới sông, mãnh liệt và đầy căm phẫn. Mình cũng căm phẫn bản thân như vậy…

– Và Maxime là bến bờ giải thoát cho cô ấy…?
– Tôi cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện đó…

Sông Seine nổi sóng giữa những đợt gió to bất ngờ kéo đến. Mọi thứ xảy đến như một cú đấm bất ngờ vào mặt mình? Tại sao lại như vậy? Em vẫn đối xử với mình như mọi ngày, mình không cảm thấy một dấu hiệu nào cả từ em. July có vẻ như cũng đã nói thật, con bé sầu thảm đến mức uống hết lon này đến lon khác. Mình cũng chẳng muốn bận tâm, đầu óc thật sự đã quá trống rỗng rồi…

– Ông nghĩ nếu thực sự Elisa muốn giải thoát thì sao?
– Tôi sẽ giữ bằng được cô ấy! Những gì tôi sai, tôi sẽ làm lại!
– Hi vọng vậy. Tôi buông tay với Maxime rồi.
– Hả? Cái gì cơ?
– Giữa hai chúng tôi đã có vấn đề từ lâu rồi. Đây chỉ là chất xúc tác thôi. Chất xúc tác cực mạnh…
– Thật không thể nào…
– Hi vọng hai người không giống bọn tôi. Hi vọng Elisa sẽ không buông tay ông ra…
– Vậy những gì Elisa đối xử với tôi những ngày qua thì sao? Mọi chuyện như chẳng có gì xảy ra cả. Tại sao cô ấy vẫn bình thường như vậy chứ?
– Chẳng bao giờ cô ấy bình thường khi có mặt tôi cả…
– Vậy cuối cùng tôi đối với Elisa là gì đây?
– Đừng hỏi tôi chuyện đó nữa…

Như một trò đùa khiến mình chẳng muốn tin, đúng vậy, tại sao mọi thứ cứ như một trò đùa thế này? Elisa, rốt cuộc là em muốn gì chứ?

– Cô gái ở miền Nam… phải, là do tôi…
– Cô ấy biết Elisa chứ?
– Ừ…
– Với tôi, nếu như biết điều đó, có lẽ tôi sẽ đá ông xuống sông Seine ngay lập tức đấy! Không thể tin nổi…
– Tôi cũng muốn nhảy xuống sông Seine lắm…
– Lái xe đi, tôi muốn đưa ông đến chỗ này.
– Đến đâu cơ?
– Đi đi! Nếu không tôi sẽ nói với Elisa là ông đã ngủ với tôi đấy.
– Bà bị điên à? Được rồi, đã thế thì…

Tâm trí mình chẳng còn muốn về nhà nữa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.