Những Pháp Sư Tuổi Dậy Thì

Chương: 472

trước
tiếp

Theo như cách phản ứng của những vong hồn ở đây,có vẻ như họ đã được dặn dò kĩ lưỡng từ trước thì phải. Bất cứ ai tìm đến đều phải trưng cái thái độ đó ra để chống chế. Có điều làm gì có ai đã từng tiếp xúc trực tiếp với họ ngoài bọn tôi. Chẳng lẽ nào… Không. Chưa có điều gì khẳng định được cả. Cho đến thời điểm này,vẫn không thể kết luận được rút cuộc sự di chuyển bất chợt này là vì mục đích gì. Có liên quan hay ảnh hưởng trực tiếp đến bọn tôi không. Tất cả hoàn toàn là sự vô tình hay có ai đó sắp đặt,chỉ cần bọn tôi hiện diện,sẽ ngay lập tức bị cuốn vào kế hoạch đã định sẵn.
– Tình hình sao rồi Tài.
– Không thấy gì cả. Không cảm nhận được gì luôn. Rất bình thường. Bây giờ thế nào đây.
– Thôi tẩu nhanh đi. Không gây nghi ngờ giờ. Như vậy coi như cũng đánh động được một chút rồi. Dù gì mày cũng ít khi ra mặt mà. Thôi về đi. Về xóm rồi nói chuyện.
Không nằm ngoài dự đoán,thằng Tài đã trở về tay không. Nhưng mục đích sâu xa hơn mà tôi mong muốn,không phải là chuyện phát hiện được điều gì. Sự xuất hiện của thằng Tài mang ý nghĩa đánh động hơn,một thằng lâu ngày không ra mặt,nay bỗng dưng tìm đến với tâm tư không rõ ràng,ít nhiều cũng khiến đối phương phải trăn trở.
Sau cuộc gặp gỡ tối hôm nay,bọn tôi quyết định sẽ không phí thời gian để theo dõi nữa. Không phải vì vô tâm mà là do không thể tìm ra được hướng giải quyết. Mọi thứ vẫn bình thường trong sự bất thường,có chăng vì hơi khác mọi ngày nên khiến bọn tôi hơi quan trọng hóa trong suy nghĩ mà thôi. Nếu sóng gió hay biến cố ập đến,tự khắc vạn vật sẽ có cách ứng phó. Còn bây giờ,chỉ cầu mong cho tất cả được bình an.
– Quyết định gác lại phải không.
– Đúng vậy. Có thể nới lỏng một thời gian đi. Biết đâu nhờ vậy mà bất thình lình,tụi mình quay lại,phát hiện ra điều gì mới mẻ thì sao. Bây giờ cứ bỏ công vô ích như này tao thấy phí phạm quá. À đúng rồi,Diễm có liên lạc với mày không Toàn. Tình hình có gì mới không.
– Không nghe Diễm nói gì cả. Cách đây hai ngày tao có gọi thì bảo là hai người vẫn khỏe mạnh,sư bá về đó tinh thần phấn chấn,hứng khởi hẳn ra. Nói chung là yên tâm rồi. Còn chuyện giữa ông ấy với những vong hồn này,coi như là ngoại phạm rồi.
– Vậy thì ổn rồi. Tuổi xế chiều nương tựa nhau vậy cũng viên mãn rồi. Ai nghĩ sẽ tái ngộ ở thời điểm này,lúc đầu nghe thầy nói tao cũng hoang mang lắm,còn nghĩ sư bá không còn sống nữa. Ai dè người đang muốn đi tìm,người đang bị nghi ngờ lại chính là sư bá của tụi mình. Trái đất tròn thật. Đôi lúc tao muốn lạy xéo nó luôn.
– Nói thế chứ trái đất kiểu gì nó cũng phải hình tròn. Định mệnh này nó sắp đặt sẵn rồi. Tạo hóa ban hình hài cho muôn loại cũng là có ý đồ cả. Nếu chẳng may trái đất hình chữ nhật,mày cứ đi mãi,đi mãi,trước sau gì cũng rơi thẳng xuống ở đoạn cuối. Đấy là tao ví dụ thôi. Nhiều điều nó khó lí giải lắm. Người ta đi một vòng rồi cũng gặp lại nhau. Chỉ là ngày tái ngộ đó xen lẫn giữa nước mắt hay nụ cười,đau khổ hay hạnh phúc mà thôi.
– Đúng vậy. Hình gì cũng là hình. Quan trọng là cách mày đi,cách mày trân trọng cuộc sống này thôi. Tự dưng nhắc chuyện này,làm tao nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên với thầy. Mới đây mới đó mà 7-8 năm rồi nhanh thật tụi mày nhỉ. Đúng là thời gian thấp thoáng thoi đưa thật. Chẳng mấy chốc,mọi thứ đều trở thành kí ức. Nhưng mà tao lại thích thế. Vào một ngày trời mưa,ngồi nhâm nhi ly cà phê nóng,bên ngoài khung cửa sổ là những chú chim đang chuyền cành,bỗng dưng những hoài niệm đẹp đẽ ùa về,thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Thật bất hạnh cho những ai không hề có kí ức.
– Haha. Rồi tao hay mày hay thằng Tài cũng phải trưởng thành thôi. Rồi cũng có gia đình,cuộc sống riêng,mấy khi được thảnh thơi mà làm những việc này. Bởi vậy đôi lúc tao nghĩ,bây giờ mình còn trẻ,chuyện gì của thanh xuân đang dở dang thì làm nốt đi,thành công hay thất bại cũng được,có sao đâu. Thành quả thì tự hào. Hậu quả thì rút kinh nghiệm. Chỉ cần có cái để kể vào mỗi đêm đông lạnh giá,khi lũ trẻ con vẫn đang đòi sữa mẹ,thì tao đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
– Mày không sợ sao Toàn.
– Sợ điều gì.
– Biết đâu người sau này làm vợ mày,không phải là Diễm sao. Haha. Ấy tao đùa. Bỏ cái nắm đấm xuống.
– Miệng mày ăn mắm ăn muối thật.
Tự dưng lại có thời gian bồi hồi chuyện xưa,trong lòng cứ xao xuyến vô cùng. Trên đời này,có lẽ chỉ có kí ức là không ai định giá nổi. Tôi muốn mua năm đồng thanh xuân nhưng thời gian lại hào phóng tặng cho vô vàn kí ức. Trớ trêu thay,cũng chẳng chịu trả lại năm đồng.
Trở về nhà,tôi lập tức gọi ngay cho Thảo để thông báo mọi việc. Nghe xong,nhỏ có vẻ đồng tình với phương án tạm thời không theo dõi vụ này nữa. Có lẽ Thảo cũng đang bất lực trong việc tìm ra lí lẽ cuối cùng.
23 giờ,tôi vẫn không tài nào chợp mắt được. Đang nằm suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng dưng có điện thoại của thẳng Toàn gọi đến.
– Chưa ngủ mày. Ngủ cái gì giờ này nữa. Có chuyện không hay rồi.
– Hả. Chuyện gì. Mày nói rõ xem sao.
– Thầy với sư bá,đi đâu cả đêm chưa thấy về. Diễm vừa gọi cho tao xong.
– Hả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.