[Tư vấn - Review] Vô tình hôn gái… em phải làm sao??

Chương 87

trước
tiếp

Chào các thím, tôi đây !

Một hôm tôi đang ngồi xem phim thì có tiếng chuông điện thoại gọi đến, cầm lên xem thì hóa ra là em gọi. Lại ngẩn ngơ đôi chút, tự hỏi không biết tại sao em lại gọi cho mình lúc này nhỉ, nhưng rồi tôi cũng bắt máy.
– Alô, Trang à ?
Từ lúc tôi hỏi đến lúc em trả lời cũng nhanh thôi, vậy mà không hiểu sao cảm giác thời gian trôi qua chậm thế, chắc lâu rồi chưa được nói chuyện với em.
– Vâng, em đây. Hoàng dạo này thế nào, có khỏe không ?
– Anh vẫn thế thôi, hì.
– Trang mới về Việt Nam hả ?
– À, em về từ tuần trước rồi Hoàng ạ.
– Ơ thế à, mà sao Trang lại về tầm này, anh tưởng tết mới về chứ, hay mới đi mà đã nhớ nhà rồi hả ?
– Hì hì.
Em cười cười nhưng không trả lời tôi.
– Thế em gọi anh có việc gì hả ?
– Vâng, chiều mai Hoàng có rảnh không, em muốn gặp Hoàng một chút.
– Ừ ừm, anh rảnh.
– Thế thì chiều mai em hẹn Hoàng ở quán cũ, 5h nha.
– Ok, anh nhớ rồi.
– Dạ, em chào Hoàng .
Nói rồi em tắt máy, còn tôi thì đang cảm thấy hơi bất ngờ, vì chưa hiểu em tại sao lại về nước vào lúc này và muốn gặp tôi làm gì.
Nghĩ vu vơ một hồi rồi tôi lại xem phim tiếp, tự nhủ rằng, chẳng phải mai mình đi gặp em rồi sẽ biết hay sao?. Nghĩ thì nghĩ thế mà chẳng hiểu sao tôi lại tò mò, muốn mò vào facebook em xem thử. Nhưng cũng chẳng có gì ngoài mấy cái ảnh, một, hai status em post từ vài tháng trước cả, thế là cuối cùng vẫn phải ôm một bụng nghi hoặc đi xem phim tiếp.
Hôm sau từ 4h chiều tôi đã chuẩn bị để đi gặp em, trời ơi.. lần nào đi gặp em, tôi cũng hồi hộp hết các thím ạ. Bởi vậy mà em hẹn tôi lúc 5h nhưng từ 4h tôi đã lục tục chuẩn bị rồi đó mà. 
Linh ta linh tinh, quần quần áo áo, đầu tóc vuốt vuốt, các thứ các thứ thì cũng đã là 4h40 rồi. Vội vàng lấy xe phi qua quán quen gặp em, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có cảm giác mong chờ các thím ạ. Không phải cảm giác mong chờ như hồi còn yêu đương với em đâu, mà là cảm giác mong chờ để gặp lại một người mà lâu rồi mình chưa được gặp, để xem người ấy thay đổi ra sao, như nào rồi. Vì cũng lâu rồi.. chưa gặp em.
Bước chân vào quán mà cảm giác hồi xưa lại ùa về các thím ạ, tôi cũng không hiểu sao đột nhiên mình lại có cảm giác đó nữa. Bởi vì khi trước thỉnh thoảng lúc rảnh rang tôi vẫn hay qua đây ngồi một mình, ấy vậy mà chỉ duy có lần này là cái cảm giác kia lại ùa về, hay là do trong lòng tôi biết rằng lại sắp được ngồi cùng em ở đây chăng ?
Bật cười tự luyến bản thân mình nghĩ nhiều, rồi lại bước tiếp, mà khi ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy em ngồi ở một chỗ quen thuộc rồi.
Tôi còn đang nghĩ là mình sẽ tới trước em chứ, hóa ra là em đã tới trước chờ tôi rồi, vậy mà hồi đó em toàn bắt tôi đợi cả nửa tiếng đồng hồ dưới nhà..
Hơi khựng lại đứng đó nhìn em mất vài giây rồi mới bước tiếp, nhưng chắc em đang chú tâm vào việc gì đó, nên mãi tới khi tôi đến gần, em mới phát hiện ra thì phải, em nhìn tôi rồi cười một cái.
Lâu rồi tôi chưa thấy em cười, hóa ra bao lâu nay lúc em cười.. trông em vẫn xinh như vậy.
– Trang đến sớm thế, đợi anh lâu chưa ?
– Hì, em cũng mới đến thôi.
Nói rồi em giơ tay lên nhìn đồng hồ, xong lại nhìn tôi cười rồi nói tiếp..
– Mà Hoàng cũng tới sớm mà.
Tôi cũng cười cười rồi đáp lại em.
– Thì tới sớm, sẽ gặp được em lâu hơn mà.
Em nghe thấy tôi nói thế nên ngượng hay sao mà cười mỉm một cái, rồi với tay lấy cái menu đọc đọc gì đó, ra vẻ như đang tìm xem nên order cái gì.. mà đồ ở quán này em lại chẳng quen quá rồi hay sao, còn gì phải xem thêm nữa chứ  .
Thấy thế nên tôi cười cười rồi nói thêm.
– Anh nói đùa ấy mà, hahaa
Em nghe tôi nói vậy nên quay sang nhìn tôi cười chữa ngượng một cái rồi đáp:
– Hoàng dạo này lại biết đùa rồi ah?
– Thì từ xưa tới giờ tính anh vẫn vậy mà, lâu rồi Trang không gặp anh nên quên rồi hả.
– Hơ hơ, thế mà đợt trước có người còn tỏ ra cool ngầu với em nữa cơ.
– Ai cơ ? Ai lại đi tỏ vẻ lạnh lùng với em chứ ?
– Nè !
Em loay hoay lấy ra từ trong túi xách một cái gương rồi đưa ra chặn trước mặt tôi, hành động của em làm tôi thoáng chút bất ngờ, mà lúc nhìn lại thì đã thấy cái mặt mình chình ình trong gương rồi.
– Ơ..
– Hoàng “Ơ ơ,A a” cái gì ?
– Ai mà đẹp trai thế này Trang ?
Nghe tôi nói xong mà vẻ mặt em hơi ngưng lại rồi bất chợt bật cười, lại còn ra vẻ lắc đầu ngán ngẩm, tay thì gập cái gương lại rồi cất đi, miệng thì lẩm bẩm.
– Không chữa được rồi, không chữa được nữa rồi, thật là không chữa được nữa rồi..
Nói xong một câu là em lại cười, lâu quá rồi.. thật lâu rồi tôi không thấy em cười nhiều như vậy.
Tôi và em còn nói thêm vài câu chuyện nữa, về công việc của tôi, về việc học của em, về bố mẹ hai đứa, về bạn học hồi cấp 3,.. thi thoảng em lại bật cười thành tiếng khi nghe được tôi nói một câu nào đó vui vui.
Rồi đến một lúc em tỏ vẻ trầm ngâm như là đang suy nghĩ điều gì đó..
– Sao thế Trang ?
Thấy tôi hỏi, em nhìn tôi hơi lưỡng lự rồi cười nhẹ một cái, em lấy tay lật lật trong túi xách tìm kiếm một hồi, rồi mãi mới lấy ra một thứ cầm trong tay, nhưng em lại giấu dưới gầm bàn. Em quay lên nhìn tôi, vẻ mặt như nửa muốn đưa, nửa muốn thôi ấy..
– Em sao thế, có gì muốn đưa anh mà cứ thần thần bí bí thế?
Tôi cười cười rồi chìa tay ra trước mặt em:
– Đưa đây anh xem quà gì nào?
Hai mắt em nhìn thẳng vào tôi thật lâu rồi khẽ thở dài một hơi..
Thấy thế tôi còn cười cười, đang định mấp máy môi trêu em tiếp, nhưng còn chưa đợi tôi nói thì rất nhanh em đã lật tay đặt vật kia lên mặt bàn, rồi đẩy về phía tôi.
– Hử ?
Tôi đưa mắt nhìn sang thì hóa ra trên bàn là một tấm thiệp hồng, lúc đấy tôi có chút cảm giác không yên lòng rồi, nhưng mà vẫn nói đùa tiếp..
– Lớp mình lại có đứa nào cưới hả Trang?
– Đứa nào chơi gì kì thế, thiệp hồng mà cũng nhờ người gián tiếp đưa hộ cơ à?
Vừa nói vừa cười tôi nhìn sang em, thấy rằng em cũng đang nhìn tôi, là em nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt của em cũng rất nghiêm túc. Lúc nhìn thấy ánh mắt đó của em, cảm giác như có một dòng điện xoẹt qua người tôi vậy.
Em lại khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng tiếp lời:
– Là.. của em.
Em nói chỉ vỏn vẹn có ba từ vậy thôi, mà lại như đang cầm búa nện vào lồng ngực tôi.
Cố gắng nặn ra một nụ cười, tôi run run giọng hỏi lại em:
– Em.. đùa gì.. kì thế ?
Em vẫn im lặng ngồi đó nhìn tôi, cũng chẳng trả lời.
Cố gắng đè nén cảm xúc lại, tôi mới dám từ từ đưa tay ra cầm lấy tấm thiệp kia, lại hít vào một hơi thật sâu mới dám từ từ mở nó ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy họ tên em trong đó, cả người tôi run lên bần bật, hai tay đang cầm tấm thiệp mà cũng vội vàng buông ra, để giấu xuống dưới gầm bàn bấu chặt vào đùi, vì sợ em nhìn thấy.
Nhưng vẫn vậy, dù cho tôi có ra sức bấu chặt thế nào đi nữa, thì vẫn không thể làm mình hết run được.
Em ngồi phía đối diện tôi.. và hình như đã nhận ra rồi.
– Anh.. sao vậy ?
Em ngập ngừng, vẻ mặt lo lắng hỏi tôi..
Rồi em còn đưa tay với sang định nắm lấy vai tôi, nhưng tôi hơi né ra tránh cánh tay em đưa tới. Vì tôi sợ rằng khi em chạm vào vai tôi, em sẽ phát hiện ra người tôi đang run tới mức nào.
Rời mắt khỏi tấm thiệp, tôi đưa mắt nhìn sang phía em, thấy em cũng đang ngồi đó nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, em mấp máy môi vẻ như đang định nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tôi lại nhìn chằm chằm vào tấm thiệp hồng đang để trên mặt bàn, rồi cố gắng bình tĩnh lại, và còn phải mất một lúc tôi mới từ từ định thần lại được, lúc này mới dám mở lời hỏi em:
– Em.. sao lại vội thế ?
Thấy tôi mở lời, em nhìn sang tôi mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại như cũ, vẫn không trả lời tôi..
– Anh thấy.. vẫn là người kia phải không ?
– Vâng.
– Em có hạnh phúc không ?
– Dạ.. có.
Khẽ thở dài một hơi rồi tôi nói tiếp:
– Vậy.. chúc mừng em.
Em nhìn tôi, mặt có vẻ thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại cúi xuống mím môi lặng yên..
– Em tìm được hạnh phúc, và còn thoải mái, vui vẻ như vậy là chuyện đáng chúc mừng mà.
– Anh không có ý gì khác đâu, chỉ thấy mừng cho em thôi.
– Nhưng.. anh cũng hơi hụt hẫng..
Hít vào một hơi thật sâu rồi tôi lại nói tiếp:
– Nhớ lại ngày đó, anh muốn sau này người làm cho em cảm thấy hạnh phúc sẽ là anh, luôn luôn là anh cơ.
– Nhưng bây giờ người làm được điều đó không phải là anh, mà lại là người con trai khác, vậy nên.. anh thấy hụt hẫng.
– Nhưng như em đã nói là em đang hạnh phúc, vậy thì mọi chuyện đều tốt rồi.
– Việc anh làm được bây giờ, cũng chỉ có thể nói chúc em hạnh phúc mà thôi.
Đợi tôi nói xong một hơi rồi ngưng lại, em mới ngẩng lên nhìn tôi dè dặt nói:
– Em.. cảm ơn anh, cũng.. xin lỗi.. anh.
Thấy em nói vậy, tôi cũng không biết nên nói gì thêm nữa, chỉ biết cười trừ vậy thôi.
Quay ra, thì trời đã đổ mưa tự khi nào rồi..
– Trời mưa rồi, anh lại không mang áo mưa, để anh gọi taxi cho em nhé ?
Em thoáng nhìn tôi một chút, rồi gật đầu vâng dạ. Em làm sao mà không biết là trong cốp xe tôi lúc nào cũng có áo mưa chứ ?, chỉ là.. em không nói ra mà thôi.
– Cũng lâu rồi, không ngắm mưa cùng em nhỉ?
Em ngồi đó nhìn ra ngoài cửa, yên lặng một lúc rồi nói với tôi:
– Anh.. có trách em không ?
– Anh nên trách em hả ?
Tôi nhìn em, em cũng nhìn tôi..
– Chuyện lâu vậy rồi, em.. còn nhớ làm gì? Em cứ nhớ mãi chuyện cũ như vậy, thì sẽ không thoải mái đâu.
– Vậy anh.. còn nhớ không ?
Thấy em hỏi thế làm tôi bật cười thành tiếng..
– Hahaa, anh là người hoài niệm mà.
– Thế mà anh còn nói gì em nữa chứ.
– Anh khác, em lại khác. Bây giờ em có hạnh phúc riêng rồi mà.
Thấy tôi nói vậy em cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi cười nhẹ một cái xem như là đáp lời.
Ngồi thêm một lúc nữa thì điện thoại tôi reo lên, hóa ra là taxi đến rồi, đang chờ ngoài cửa quán.
– Xe đến rồi, để anh đưa em ra ngoài.
Em nhìn tôi cười gật gật đầu rồi xách túi đứng dậy theo tôi ra ngoài. Lúc chuẩn bị lên xe, em đứng ở đó cúi khom người, cười cười chào tôi rồi mới bước lên xe.
Trời ơi, lúc đó tim tôi bất chợt đập thình thịch luôn các thím ạ.
Bởi vì đó là hành động rất quen thuộc, nhưng cũng rất lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy từ em.
Đó là hành động mà em luôn làm với tôi mỗi khi tôi đưa em về.. nhưng là rất lâu rồi.

Chiều thu năm ấy trời đổ mưa
Vẫn quán quen cũ chỗ ngồi xưa
Tay em nhẹ đưa tấm thiệp hồng
Ước hẹn thiếu thời hóa hư không.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong đám cưới em, em cũng đã thông báo cho tôi từ trước đó hai tuần, nhưng dù tôi có chuẩn bị thế nào đi nữa, hình như vẫn là không đủ.
Bởi vì có những chuyện cho dù rõ ràng trong lòng đã biết trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn rất đau.
Và cuối cùng thì ngày này cũng tới rồi.
Hôm nay lớp tôi có hẹn tập trung tại nhà lớp trưởng, rồi cùng nhau sang nhà em, lúc tôi tới nơi thì cũng đã có kha khá người rồi, chào hỏi dăm ba câu xã giao, nói chuyện học hành, công việc linh tinh, nhưng không thấy ai nhắc đến em với tôi. Đợi thêm vài đứa nữa thì cũng bắt đầu sang nhà em.
Lúc tới nơi thì đã thấy em đứng đợi sẵn ở cổng rồi, hôm nay em mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, em đứng đó cười nói còn tôi đứng ở đây nhìn em, nhìn kiểu gì cũng thấy em rất xinh.
Chào hỏi xong rồi em dẫn lớp đi vào uống nước, vào trong mới thấy rõ rạp đám cưới nhà em lấy màu hồng và màu trắng làm chủ đạo, cũng đúng là màu em thích.
Ngồi đó cùng lớp nói chuyện vài câu lại thấy cuồng chân, cuồng tay nên tôi đứng lên ra ngoài đi dạo một chút. Lúc ra tới cửa thì thấy ảnh cưới của em đặt ở đó, thật ra thì lúc vào tôi cũng thấy rồi nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Bây giờ đứng đây nhìn kĩ lại, thấy em mặc áo cô dâu, cùng người đó nắm tay, cùng người đó chụp ảnh, cùng người đó cười, cùng người đó hạnh phúc.
Nhìn em cười trông thật xinh.
Lại thấy tim bắt đầu đập loạn, người lại hơi run, bất giác thở dài một hơi rồi quay đi tìm một chỗ vắng người dừng lại.
Trời hôm nay có gió heo may, lại là se lạnh, người này, cảnh này, có một điếu thuốc sẽ thấy thoải mái hơn.
Lấy điếu thuốc ra châm, rồi đứng đó nhâm nhi vài hơi, nghĩ lại những chuyện trước đây, rồi nghĩ về sau này..
Đang đứng đó thơ thẩn thì thấy em đi ra, tôi vội vứt điếu thuốc xuống đất di di..
– Sao em lại ra đây, không ở trong kia tiếp các bạn hả?
– Em có, mà thấy các bạn bảo là anh ra đây, em định ra xem anh làm gì chứ, hóa ra anh trốn đi hút thuốc hả ?
– Ừ ừm.. trời hôm nay hơi lạnh, anh hút một chút cho ấm ấy mà.
– Mà sao em lại ra đây tìm anh, hay là em sợ anh.. đốt rạp à ?
Em nhìn tôi nhíu mày cau mặt.
– Anh lại cứ đùa gì thế?
Rồi rất nhanh em lại bật cười nhìn tôi rồi nói.
– Mà vậy cũng tốt, anh thử đốt đi.
– Anh thử làm xem em..
Còn chưa đợi em nói hết câu thì tôi đã lấy cái bật lửa ra dứ dứ vào rạp, làm động tác “tách tách” như chuẩn bị châm lửa đến nơi rồi..
– Ơ ơ.. em đùa mà.
Em ngạc nhiên nhìn tôi định đưa tay ra ngăn lại.
– Hahaa, anh cũng đùa mà.
Nói rồi tôi cười cười cất bật lửa đi.
– Anh lại vẫn còn thích trêu em như vậy ah?
Em cũng cười cười hỏi lại tôi, nhưng tôi không nói gì, chỉ đứng đó chăm chú nhìn vào em. Tôi đứng đó nhìn em như vậy phải tầm ba phút, lúc đó em mới mở miệng hỏi tôi.
– Sao anh nhìn em lâu thế ?
– Thì.. em cũng có nói gì đâu, em chỉ đứng đó, cũng không nói gì.. vậy nên anh muốn nhìn em lâu một chút.
– Sau này cũng không còn cơ hội nữa, nếu đã là lần cuối tất nhiên phải chăm chú rồi.
Em nhìn tôi rồi cười, bất chợt có một cơn gió heo may thổi qua..
– Thôi mình vào trong đi, ngoài này lạnh rồi Trang.
– Ah, đúng rồi, em ra đây tìm anh vào ăn cơm, quên mất. Các bạn đang đợi ở trong đó rồi.
Nói rồi em cười cười vẫy tay ra hiệu cho tôi đi cùng em vào bên trong.
Bữa cơm cũng chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là lúc bác trai sang bàn mời rượu lớp tôi, vừa hay nhìn thấy tôi ngồi đó.
– Ah, con rể hụt của bố.
Lúc nghe được câu đó tôi cứ đơ cả ra, không biết là do bác đã uống nhiều rồi, hay do tôi đã hơi chếnh choáng nữa, còn bọn lớp tôi cứ nhao nhao hết cả lên.
– Ah.. à dạ, cháu chào bác.
– Giúp bố cái nào.
Nói rồi tôi lấy tay đỡ lấy chén của bác, múc rượu hộ bác rồi hai tay đưa lại.
Quay đi quay lại, đâu đó uống với bác ba chén mới thôi. Trước lúc rời đi bác có nói:
– Lần sau có rảnh, bố con mình lại uống tiếp nhé !.
Chỉ là tôi không biết, lần sau.. là bao lâu.

Hôm nay, ngày mai, đến mãi sau này
Em ơi, em của người ta mất rồi..

Lúc về đến nhà vừa hay gặp thằng hàng xóm, nó lại gọi đi uống tiếp, ừ thì đi thôi, cũng đang muốn uống.
Hôm sau tôi về Hà Nội từ sớm, để chuẩn bị chiều nay đưa mẹ tôi đi đám cưới, đám cưới chính của em hôm nay mới diễn ra các thím ạ.
Trước khi đi mẹ tôi còn hỏi tôi:
– Con có muốn đi không?
– Nếu không thì thôi, để mẹ bảo bố đưa đi cũng được.
– Dạ con đi được mà, sao thế mẹ?
– Ờ, sợ mày gặp cái Trang lại buồn thôi.
– Úi giời, con gặp nhiều rồi mà, mẹ cứ lo.
– Ừm, thì cứ biết thế.
Nói rồi mẹ tôi nhìn tôi kiểu khinh bỉ các thím ạ, chẳng hiểu sao luôn  ?
Lúc đưa mẹ tôi đến nơi, trước khi xuống xe mẹ tôi còn quay lại hỏi tôi:
– Có muốn vào không?
– Hay thôi về trước đi tí mẹ bắt taxi về cũng được.
Tôi không nói gì mà quay sang nhìn mẹ tôi kiểu:
– ( –-)* .
– Ờ thế kệ mày.
Nói rồi mẹ tôi quay đi luôn, cũng chẳng thèm đợi tôi rồi cũng vào nữa. Lúc đi lên thì đã thấy mẹ tôi đang đứng đó trò chuyện với em rồi.
Vừa thấy tôi lên là mẹ tôi gọi tôi tới sai phái liền:
– Hoàng ra đây.
– Dạ ?
– Chụp cho mẹ với Trang kiểu ảnh.
Em thấy tôi bị mẹ sai vặt nên cười cười ra vẻ thích thú lắm, tôi chụp đâu đó được tầm chục kiểu thì mẹ tôi gọi lại hỏi:
– Thế có muốn chụp với Trang không để mẹ chụp cho.
Đã thế mặt mẹ tôi còn kiểu cười cười trêu tức tôi nữa chứ, nhìn sang phía em thì thấy em cười cười vẫy tay gọi tôi tới đứng cạnh em:
– Hoàng vào đây đứng chụp với em nè.
Thế là tôi cũng gật gù vào đứng bên cạnh em, nhưng mà đứng cạnh em chẳng hiểu sao tim tôi lại đập nhanh thế chứ, lại còn kiểu đập nghe rõ mồn một luôn hay sao ấy, chỉ thấy em quay sang nhìn tôi cười rồi bảo:
– Không sao đâu Hoàng, chụp ảnh thôi mà.
Trời ơi, em không nói thì không sao rồi, em nói xong nó còn đập muốn to và rõ ràng hơn nữa kìa.
– Cười lên xem nào, chụp ảnh gì mà mặt cứ đơ ra thế?
Mẹ tôi đứng bên đó cầm cái điện thoại rồi bảo tôi cười, nhưng mà làm sao tôi cười hẳn hoi được chứ. Tôi cố lắm cũng chỉ cười mỉm được thôi ấy.
Bây giờ thì tôi hiểu cái cảm giác: “Rồi một ngày em mặc áo cô dâu, anh chụp cùng nhưng không là chú rể” rồi.
Chụp ảnh xong em quay ra nhìn tôi rồi nói:
– Hôm nay, em kết hôn rồi..
Nghe em nói vậy, tôi lại ngây người mất vài giây..
– Em xin lỗi.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà mỗi khi gặp lại em vẫn còn nói xin lỗi, chẳng lẽ tôi có nhiều lỗi như vậy sao ?
Tôi cười khổ rồi hỏi lại em:
– Sao em lại xin lỗi anh rồi ?
Em cười rồi trả lời:
– Anh nói là “anh muốn thấy em được hạnh phúc”, bây giờ em cũng đã được hạnh phúc rồi.
– Anh cũng nói là “nếu cứ nhớ mãi chuyện cũ thì sẽ không được thoải mái”, vậy nên em cũng sẽ quên đi.. anh cũng phải như vậy nhé.
– Bởi vì em cũng muốn thấy anh được hạnh phúc.
– Vậy nên anh hãy sống thật hạnh phúc nhé, bởi vì như vậy em mới không cảm thấy có lỗi với anh nữa.
– Và còn.. em vẫn đang đợi để được dự lễ cưới của anh nữa đấy !.
Cô ấy đứng đó, và nói rằng muốn thấy tôi được hạnh phúc, nhưng cô ấy lại không biết rằng, hạnh phúc của tôi cô ấy đã lấy đi từ lâu rồi.
Trước hôm nay, tôi thật sự không nghĩ rằng mình vẫn còn suy nghĩ về em nhiều như thế, hôm nay còn buồn hơn tết năm ấy gấp nhiều lần.
Hội trường cưới hôm nay cũng lấy màu hồng làm chủ đạo, hai dãy bàn bày tiệc hai bên, ở giữa là lối đi trải thảm trắng, hoa hồng ở hai bên.
Lúc em chuẩn bị tiến vào lễ đường, xung quanh cũng tắt hết đèn, chỉ còn lại duy nhất một ánh đèn lại là ánh đèn chiếu sáng em và người kia.
Em và người kìa cùng nắm tay nhau vào lễ đường, từng bước, từng bước một tiến lên, mỗi một bước như vậy là trong lồng ngực tôi lại run lên một nhịp.
Bên đó em sóng vai cùng người kia, còn tôi ở bên này chỉ biết ngồi nhìn, cứ như vậy.. người đi cùng tôi một thời thanh xuân, lại cùng người khác một đời sánh vai.
Em cứ như vậy mà bước đi, cứ như vậy.. em rời đi thật rồi.
Lúc cử hành hôn lễ cùng người kia, em cười rất tươi, nhìn em cười như vậy tôi cũng biết rằng em rất hạnh phúc
Nhưng chẳng hiểu sao nhìn em cười tươi như vậy, hạnh phúc như vậy.. mà tôi lại thấy buồn, buồn đến nao lòng luôn các thím à.

Hôm nay cô ấy kết hôn rồi
Nhưng người bên cạnh, chẳng phải tôi.

Lúc hôn lễ vừa cử hành xong, tôi cũng bước ra ngoài.. vì tôi không đủ dũng cảm để đợi em tới chỗ mình nữa, vì tôi rõ ràng đang cảm thấy nơi sống mũi cay cay..
Trên đường đi mà khóe mắt đã nhòe đi tự bao giờ rồi, tới lúc ngồi trong xe thì đã không thể nào ngăn được bản thân mình bật khóc nức nở.
Ngồi ở đấy mà những kỉ niệm cùng với em cứ lần lượt hiện về, rõ mồm một trong tâm trí tôi, dù cố mím chặt môi mà vẫn không thể ngăn được tiếng nấc, cứ nấc lên từng đợt, từng đợt.
Nước mắt cứ như thế mà trào ra, khô rồi lại ướt, lạnh rồi lại ấm.
Bây giờ tôi mới nhận ra, hóa ra bao nhiêu lâu nay tôi vẫn còn yêu cô ấy, chẳng qua là tôi không nhớ tới thì tình cảm này nó vẫn cứ ngủ yên mà thôi.
Các thím à, thật ra việc chỉ có một mình không đáng sợ đâu, mà đáng sợ là lúc nhận ra bản thân mình đang yêu một người hết lòng, lúc ấy mà là đáng sợ.. Bởi vì không yêu thì không đau.
Tận tới khi khô hết nước mắt rồi tôi vẫn còn thất thần ngồi đấy, cũng không biết đã qua bao lâu rồi, tới lúc mẹ tôi gõ vào cửa kính tôi mới định thần lại.
Mẹ tôi nhìn nhìn tôi rồi hỏi:
– Có còn đi được xe không đấy con?
– Được mẹ.
– Nãy cái Trang nó hỏi con đi đâu đấy.
Tôi cười cười rồi im không biết trả lời gì cả, thấy thế mẹ tôi nguýt cái rồi bảo:
– Lần sau cho ở nhà, bảo rồi còn cố mà đi.
– Làm gì còn lần sau hả mẹ?.

Một đời, một kiếp, trọn một đôi
Là em với ai, không phải tôi.
.

__________________
Một đời, một kiếp, trọn một đôi
Là em với ai, không phải tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.