Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 57

trước
tiếp

– Hả?
– Chị bảo tối mai đi gặp dealer, lấy ít đồ, nghe rõ chưa?
– Rõ rồi, vừa mới về Pháp đã thế rồi ạ.
– Thế cuối cùng có đi không đấy?
– Ok, vậy tối mai hả? Sao không phải tối nay luôn?
– Hẹn gấp sợ không được. Để tí nữa chị nhắn cho nó, tối mai đi là vừa. Instagram thằng đấy này.

Tay dealer này là một thợ cắt tóc, trên instagram toàn đăng ảnh tạo kiểu đầu, đúng là cái vỏ bọc .

– Chị thường lấy bao nhiêu?
– 50 euro, nhưng với chị thì sẽ được bonus khoảng 50%, khách quen mà haha.
– Tận 50%?
– Ừ thì quen nó thế. Nói chung nhiều lắm, mai cứ đi rồi biết.
– Thảo nào… Vẫn nhớ cái hôm chị quăng cái túi cần lên bàn ở phòng em trong kí túc, đến giờ vẫn hãi đây, nhiều thật sự.
– Haha, thế thì cũng hình dung ra được ngày mai sẽ như nào rồi đấy. Thôi về mà nghỉ đi, chị cũng đi ngủ cái, sắp ngất rồi.
– Trời còn chưa tối nữa?
– Cứ thử bay nửa vòng trái đất xem có muốn ngất không.
– Rồi biết mà, cứ làm như em chưa bay bao giờ ấy. Vậy nhé.
– Ok bye, đi ngủ đây.
– Thế ngủ ngon.

Quay trở lại nhà, chuẩn bị bữa tối cùng với Stefanie. Cơ mà thực ra mình cũng chẳng cần chuẩn bị nhiều vì Stefanie làm hết cmnr. Sống với con dân Đại Việt thì Stefanie tha hồ mà thưởng thức món cơm trắng dẻo tuyệt vời thơm nức của mình, mới đầu còn ăn ít chứ giờ thì nghiện cmnl rồi, dễ no và dễ nấu nữa, mà quan trọng là nó ngon vì do tay mình nấu .

– Em nhận được lịch học của trường rồi. Cuối tháng 8 em sẽ quay lại Đức, có lẽ vậy.
– Vậy hả? Em đặt vé tàu chưa?
– Em đang xem ngày, cố gắng sắp xếp cho hợp lí.
– Thôi thì mừng ngày em được quay trở lại Đế chế thứ ba thân yêu nào.
– Cái ngày đó chắc còn lâu! Mà… anh có thấy buồn không?
– Có chứ, đang quen những ngày em ở đây với anh rồi, giờ em đi thì thấy trống vắng lắm. Ai lại muốn xa người yêu của mình bao giờ.
– Em cũng vậy, hai chúng ta lại sống ở hai thế giới cách biệt…
– Nào đâu phải hai ta sống cách nhau nửa vòng trái đất chứ?
– Ừ… nhưng hai ta sẽ sống trong những thế giới riêng của mình đấy… Thôi cứ tận hưởng những ngày này đi ha. Em không muốn mất vui.
– Ừ tất nhiên.

Stefanie nói rằng cô ấy không muốn yêu xa, dù hai người chỉ có ở hai thành phố khác nhau đi chăng nữa. Cô ấy nói rằng dù có thể ích kỉ, nhưng cô ấy muốn và có quyền đòi hỏi như vậy, vì chỉ như thế Stefanie mới có cảm giác yên tâm, và có cảm giác được yêu, mỗi ngày như một. Mình hiểu điều đó, và chấp nhận, mỗi người có một sự lựa chọn và đòi hỏi cho riêng bản thân mình. Không ai được phán xét điều đó.

– Vì em có thể không đồng ý với những lời anh nói, nhưng em sẽ chết để anh có quyền được nói.
– Hửm?
– Chợt nhớ đến một câu nói mà em đã được học trong những bài học về quyền tự do ngôn luận thôi, haha. Đôi khi cái đầu của em cứ nghĩ sâu xa như vậy ấy.
– Vậy sao? Cái đầu của một chính trị gia à?
– Những tên chính trị gia chỉ ngồi nghĩ để nói, những người nghĩ để làm chính là những người lao động kìa.
– Thôi được rồi, hôm trước vừa nói chuyện kinh tế chưa đủ sao chứ…
– Không, em chỉ nói vậy thôi mà, có ý gì đâu.

Chẳng muốn nhớ lại những gì mình nói ngày hôm trước nữa…

(cái chap hai đứa bàn chuyện kinh tế ấy, mình luôn nhận thấy nó… sáo rỗng và nông cạn đến mức nào, viết ra sợ các thím chửi mất, nhưng thôi vẫn cứ viết, vì review mà)

Hôm sau, ban ngày mình vẫn đi làm thêm, Stefanie thì đi chơi với mấy cô bạn lớp mình, thấy bảo lại đi mua sắm với đi ăn gì đó. Ngày hôm đó cứ nghĩ xem Gaëlle dẫn mình đi kiểu gì đây. Hôm nay việc ít nên được về sớm, mà mấy ông ở đấy cũng làm mấy đâu, thỉnh thoảng hoặc ra tán gẫu với nhau, ông thì đi chọc bi a, ông thì đánh bóng bàn (mình cũng đánh cùng cơ mà  ), nhưng một khi họ đã tập trung làm việc hay có ý tưởng sáng tạo thì tất cả đều nghiêm túc thật sự, tất cả đều tập trung làm không ngừng nghỉ với hiệu suất cực cao, đó là cái mình ngưỡng mộ. Cơ mà tất nhiên muốn đạt được đến trình độ như mấy người đó thì phải có cái đầu toàn sỏi đá cái đã, chứ giờ đầu mình toàn đất . Nói chung là họ vui chơi rất nhiều, nhưng vui chơi không quên nhiệm vụ. Về đến nhà, Stefanie vẫn chưa về, cô ấy nhắn tin là chắc sẽ đi chơi với mấy cô bạn thêm một chút nữa. Ngó qua nhà Gaëlle, thấy đông người tập chung ở phòng khách lắm, chắc là có khách rồi.

– Vừa đi làm về đúng không?
– Ơ sao chị biết?
– Vừa thấy em mặt thất thểu bước vào nhà kìa, haha.
– Vậy hả? Nhà chị có khách à?
– Ừ, có mấy người đến chơi, chị cũng vừa ngồi cùng. Thôi ra sân ngồi không?
– Bây giờ?
– Ừ, nếu được, chứ ở trong nhà làm gì?
– Được thôi.

Đại khái là cái khu nhà này có một cái sân chơi be bé (thực ra nó to như cái công viên cmnr) cho mọi người đi dạo hay trẻ con chơi với nhau, chiều chiều cũng có mấy đứa trẻ ra chơi và mấy ông bà già ra hội họp . Ở đây mấy người già hay chơi trò bi sắt (trò cầm mấy viên bi sắt ném vào bi nhỏ trên sân rồi xem ai gần bi nhỏ hơn ấy, khá giống cầm dép lia lon ngày xưa chơi vui phết) trong khu đó và thỉnh thoảng cũng gặp ông bà ở ngoài đấy. Ra ngoài đã thấy Gaëlle rồi.

– Ngồi đây đi, tí nữa chắc bố mẹ chị ra đây chơi bi sắt giờ.
– Em cũng hay thấy hai ông bà ra đây chơi lắm.
– Ừ, thói quen mà. Ngày xưa bố chị vô địch mấy giải bi sắt toàn Pháp đấy.
– Hả? Thật á?
– Ừ, không để ý mấy cái cúp trong nhà à?
– Em có thấy rồi, nhưng toàn để trên nóc tủ, sao biết được.
– Ơ bố mẹ chị khi thấy có người đến chơi nhà thường lôi mấy cái cúp ra khoe đấy. Lạ nhỉ?
– Lạ hay không em cũng chịu, chỉ biết đây là lần đầu tiên em biết chuyện đấy.
– Vậy giờ biết rồi nhé. Nghe nói khóa tới bố mẹ chị lại nhận thêm sinh viên đến ở đấy.
– Giống em năm ngoái hả?
– Ừ, nhưng em là người Việt duy nhất ông bà từng nhận.
– Vậy sao? Là do ông bà không muốn hay là…
– Do người ta sắp xếp. Ông bà thường toàn nhận mấy người Trung thôi. Nhưng về cơ bản thì… hai người nói là thích người Việt hơn.
– Oh vậy sao?
– Ừ, ông bà khá có cảm tình với người Việt. Hai người đi du lịch Việt Nam như đi chợ, xung quanh hàng xóm cũng nhiều người Việt, cái nhà em đang ở là ví dụ đấy. Rồi cuộc sống cũng gặp nhiều người Việt nữa, thành thử ra hai người thích… Nhưng mà chẳng hiểu sao không được nhận, thành thử ra em là người đầu tiên, haha.
– Vinh dự thật…
– Nói thật chị cũng thích người Việt hơn người Trung, mặc dù châu Á nhìn mặt thì… ai cũng giống nhau cả.
– Thì giống như người Việt nhìn người châu Âu, người Mĩ hay người da màu thôi. Có mấy ai phân biệt được quốc gia đâu.
– Là do khác chủng tộc đấy. Mình nhìn người chủng tộc khác mình thì sẽ không dễ để phân biệt đâu, vì thân hình rồi đường nét mặt,… mình nhìn không quen.
– Em biết mà.

Nhìn lũ trẻ con chơi đùa với nhau, đuổi nhau ngã sõng soài rồi tự đứng lên rồi lại trêu nhau tiếp, cát bụi bay mịt mù nhưng vẫn cứ tinh nghịch thấy thích làm sao. Ngày xưa mình cũng như bọn trẻ này thôi, khác cái là người lớn họ cũng ra cùng nói chuyện với nhau, rồi đến khi mình ngã xuống cái đường nhựa chảy cả máu đầu gối thì quát mắng và bị lôi vào nhà… Nhìn lũ nhóc này mà mình chỉ ước trở về cái tuổi vô lo vô nghĩ thôi vậy.

Có vài thằng nhóc chắc cũng khoảng tiểu học đá quả bóng bé tẹo với nhau, rồi cũng lăn đến chân mình. Mình đá trở lại mà chúng nó cho mình nhập hội cùng luôn, lâu ngày không được động vào bóng khiến mình cuồng chân, thiếu điều xoạc bóng thôi .

– Này, đến chị đấy.
– Hả? Chị biết đá dâu?
– Thì cứ đá quả bóng đi thôi, ra nhập hội cùng lũ nhóc cho vui.
– Thôi được rồi…

Gaëlle vụng về nhưng cũng đá được bóng (ừ thì đá quả bóng bé ai mà chẳng đá được). Bà chị cũng biết mấy đứa, và mấy đứa cũng quen bà chị này, khu này quen nhau cả ấy mà. Thỉnh thoảng mấy đứa đá trêu Gaëlle mà đá cao hay đá mạnh là lại khổ bà chị né bóng hay chạy đi nhặt, nhưng mà vẫn thấy vui. Giống như những người được kéo trở về tuổi thơ, ánh mắt ai cũng chứa đầy sự hồn nhiên đến kì lạ, những tiếng nô đùa náo nức cả một góc sân phủ đầy nắng vàng…

Gaëlle cúi người thở dốc, mới vậy đã mệt rồi sao?

– Phù… Em biết đá bóng sao?
– Một chút, nhưng không giỏi, em hay đá với bạn thôi. Chị đã mệt rồi à?
– Ừ, chị không thích vận động mạnh, lại còn có vấn đề ở phổi nữa, nên cũng hơi nhanh xuống sức…
– Vậy đừng có hút nữa, có vấn đề ở phổi mà lại còn hút ạ.
– Thói quen rồi, không sao. Cái này do sức là chính chứ phổi thì kệ đi.
– Không đùa được chuyện này đâu.
– Ừ chị biết.

Thỉnh thoảng vẫn có vài tiếng ho của bà chị, nhưng bà chị cứ nói kệ đi, ổn mà.

– Thích thật, ngày xưa chị cũng hay nô đùa như này… Với cả chị thích trẻ con lắm.
– Vậy thì sinh một đứa đi.
– Nhưng không thích sinh con và nuôi con, haha.
– Ngày còn bé ai cũng nô đùa như này cả mà. Em cũng như thế, lũ trẻ trong cùng một khu tụ lại rồi đùa nhau, xong rồi đánh nhau.
– Đánh nhau á?
– Ở Việt Nam vậy là bình thường mà. Giải thích sao nhỉ hmm… Ví dụ thôi, ở Việt Nam lũ trẻ hay lấy mấy cái gậy này, chế mấy cái súng giả rồi đi đánh trận giả với nhau, dần dà rồi lao vào đánh nhau thật luôn.
– Haha, vậy sao? Người dân Việt Nam nào cũng như vậy thì sợ gì chiến tranh nữa chứ nhỉ.
– Thì tất nhiên. Việt Nam toàn đánh quân xâm lược từ xưa đến giờ mà.
– Rồi, thắng Pháp, chị biết.
– Người Pháp nào cũng biết chứ nhỉ?
– Tùy người thôi. Mà sao bố mẹ chị chưa ra nhỉ?
– Chắc chưa tiếp khách xong?
– Có lẽ vậy. Chị hẹn được dealer rồi, tối nay nhé?
– Nói vậy mà vẫn đi à?
– Nói gì cơ?
– Phổi ấy?
– Lo gì, trước giờ vẫn vậy mà. Thế tối đi cùng không?
– Có.
– Thế khi nào chị gọi thì cứ ra bến xe bus ngay cửa nhà nhé. Em cũng biết rồi đúng không?
– Em biết rồi.

Gaëlle và mình vẫn cứ ngồi đó, đơn giản là ngồi cùng nhau và nhìn lũ trẻ chơi đùa thôi, thỉnh thoảng cũng nói vài chuyện vớ vẩn. Có mấy ông bà già bắt đầu ra ngoài sân thể thao, một lúc sau hai ông bà cũng ra. Ông già có vẻ là trùm hội bi sắt ở cái khu này (thì vô địch nước Pháp tất nhiên là trùm rồi  ), kêu hò mọi người rồi bắt đầu chơi. Mình với Gaëlle ngồi xem thôi, cả hai đều không biết luật, thấy cái nào hay hay hay là fail hay hài hước là lại nhìn nhau cười. Với cái tài lia lon thì mình thấy cái game này cũng dễ mà phải không? (đoán thế, chứ chắc đến lúc cầm vào bóng thì chịu  ). Đôi lúc thấy mọi người cầm cái thước dây ra đo rồi nói như cãi nhau, ghê thật sự.

Stefanie lúc đó nhắn tin cho mình:

– Chắc phải tối em mới về được đấy… Lũ bạn anh còn rủ đi ăn nữa. – còn gửi kèm video quay mấy đứa con gái lớp mình nữa.
– Ok, ơ lớp anh không mời anh đi cùng à?
– Đây là hội con gái nhé, anh muốn tham gia không, bọn em welcome mà, haha.
– À thế thì thôi… Ừ vậy đi chơi vui vẻ nhé.
– Ok liebling <3.

Vậy càng tốt, nếu Stefanie mà lỡ hỏi mình đi đâu hay làm gì buổi tối chắc mình toát mồ hôi luôn quá, chưa tìm được lí do nào cả, chẳng lẽ bảo thẳng “Anh đi lấy cần”?!

– Có cần ăn tối trước khi đi không?
– Em thì không sao, ăn tối lúc nào chẳng được. Với cả… à không có gì.
– Sao?
– Không… Em định bảo là em sống với một người bạn, mà bạn ấy tối nay có việc nên em ăn lúc nào cũng được ấy mà.
– Được thôi… bạn cùng lớp em à?
– Không, bạn em quen thôi.
– Thế chuẩn bị đi thôi.

Gaëlle về nhà chuẩn bị đồ, mình cũng về nhà lấy ít đồ rồi đi cùng luôn. Gaëlle nói với ông bà đi có việc với mình rồi cũng đi. Trên chuyến xe bus, mình cứ cắm tai nghe mà nghe nhạc, Gaëlle cũng vậy nên chẳng nói chuyện nhiều. Xuống đến nơi, đi bộ dọc những con đường lát đá cổ kính đến khu phố ăn chơi nhất Rennes, mình cũng nghĩ ngay đến khu này, vì đơn giản đó là nơi sôi động nhất thành phố, và quan trọng là… khu này toàn ngửi thấy mùi cần. Nơi đây có đủ những thành phần của xã hội, từ thấp đến cao, có những nhóm mấy tên họp lại, không nhà không cửa, chúng cứ đứng thành từng hội vậy với nhau. Mình với Gaëlle cùng đi vào khu phố, mình thì không ngại, còn Gaëlle thì đã quen rồi.

Đứng giữa những con phố ấy, Gaëlle đảo mắt nhìn quanh.

– Thấy hắn chưa?
– Chưa, nhưng đang xem chỗ nào ít camera đã.
– Vậy hả? Khắc nghiệt thế?

Cứ đứng ở đó một lúc, điện thoại Gaëlle rung lên, có vẻ như dealer nhắn là đã đến.

– À kia rồi.

Nhìn theo hướng bà chị, đó là một thanh niên Ả Rập, tóc xoăn và râu xồm xoàm, nhưng cảm giác… rất thân thiện. Hai người bắt tay ôm hôn nhau, thanh niên này cũng chào mình như vậy, cứ như hai người bạn cực kì thân nhau vậy, kèm một chút câu hỏi thăm. Xong xuôi một cách chóng vánh, chưa đầy một phút, cả hai rời đi, cứ như chỉ là thoáng chốc gặp người quen trên đường vậy.

– Xong rồi hả?
– Ừ, đây này, cầm hé hé thôi.

Một túi to kinh khủng mà trên đời mình chưa nhìn thấy đống nào to như vậy, thế này thì đốt củi đến già cũng không hết được mất.

– To thật sự…
– Haha, chị đã nói mà. Cầm hé hé thôi không chết cả hai đấy.
– Nhanh nhỉ, mà lại tự nhiên nữa, không ai nhận ra luôn.
– Ừ, hắn đưa cho chị lúc bắt tay chào hỏi nhau ấy, hắn để đồ còn chị để tiền trong lòng bàn tay như này này… bắt tay cái là đưa được luôn, không lộ được. Nhưng mà thực ra cũng không hẳn đâu, ai có kinh nghiệm nhìn phát là ra luôn đang mua đồ à, haha.
– Vậy hả? Nhưng thôi thế là được rồi, càng ít bị để ý càng tốt…
– Ừ, ở Việt Nam có như vậy không?
– Em cũng không rõ, nhưng mọi thứ nghiêm ngặt hơn nhiều, dễ bị hốt đi mà hốt đi là ăn tội nặng lắm.

Kể cho Gaëlle cái chuyện ở Việt Nam mình được chứng kiến (thực ra cũng là nghe kể lại thôi). Số là có mấy đứa cũng hút, ngồi hàng trà đá mà hút ấy, thỉnh thoảng có mấy đồng chí công an chìm đi thám sát thì phải để ý cẩn thận không là lên xe thùng ngay. Cơ mà đhs hôm đó mấy đứa chủ quan quá, có bọn đã ra dấu là có các anh ở quanh đó rồi nhưng vẫn ngồi cuốn và hút khá nhiệt tình, xong đâu có mấy anh ra bắt chuyện hỏi thăm thì bắt quả tang luôn, cả lũ bị hốt lên xe thùng về phường. Đoạn sau ra sao thì cũng không nhớ rõ, hình như nhà chúng nó cũng có cơ này cơ kia nên chỉ bị nhẹ thôi (nhẹ là như nào cũng chẳng rõ nữa…). Nói chung là chuyện khá là nhọ.

– Vậy thật sao? Haha, nghe cứ như phim vậy, khá là… ngu học.
– Nói chung là gắt, nên ở Việt Nam em chẳng hút nhiều đâu, sang Pháp mới bị chị dụ dỗ đấy.
– Thôi đi nhé!

Nói rồi bà chị đưa mình ra một góc tối nhỏ vắng người.

– Biết cuốn không?
– Có chứ.
– Này.
– Muốn to hay bé?
– Bé thôi.

Nói chung là cũng cuốn được, cũng chắc tay…

– Này, có khi nào Eli chia tay vì hút cần không nhỉ? – Gaëlle vừa làm hơi vừa nói, rồi lại chuyền cho mình.
– Chắc không phải đâu, nếu vậy thì em đã biết rồi. Lí do của Eli là thật đấy.
– Nghe nó vẫn cứ hơi ảo ảo…
– Thì nó ảo thật mà, nghe thấy ảo là chuyện đương nhiên.
– Thấy nó ảo như vậy mà em không nghĩ ngợi chút gì sao?
– Bảo không thì cũng không hẳn đúng, chắc là do em chấp nhận được… Cái chuyện đó là do mình tạo ra, dù có hư hay thực thì cũng là do mình, mình phải biết chứ. Nên là đối với em, có thể mọi thứ dễ dàng chấp nhận và thông suốt hơn nhiều so với người ngoài lắng nghe…
– Đương nhiên… Thôi không bàn chuyện này nữa. Mới đi có một tháng mà mọi chuyện thay đổi nhanh quá, có mỗi chị là không đổi thôi, haha.
– Một tháng là đủ để thế giới thay đổi hoàn toàn mà.
– Ừ… Eli không phải Pháp gốc đúng không nhỉ?
– Eli là Pháp với Bồ Đào Nha, em nghĩ giờ ở Pháp ít người gốc lắm chứ.
– Chị gốc này, người breton gốc Bretagne, haha.

(giải thích thêm chút, Bretagne là một trong 13 vùng của Pháp, thủ phủ vùng là Rennes. Người Bretagne được gọi là breton, là những người có nguồn gốc với người Celt ở Wales, Scotland và Ireland. Ở vùng này vẫn còn dùng riêng một ngôn ngữ là tiếng Breton, có trên khắp các bản chỉ dẫn hay biển hiệu trên đường phố ở đây, và vẫn có một số người nói thứ tiếng cổ này, dù không nhiều.)

– Vậy sao?
– Ừ, ngay từ tên của chị đã thể hiện rồi mà, Gaëlle. Tên của người Breton đấy, họ gốc của chị cũng vậy, nhưng giờ chị mang họ của ông bà nên lại khác mất rồi.
– Vậy chỉ dựa vào họ tên mà xác định được sao?
– Một phần, còn lại từ ngày xưa bố mẹ chị đã nói rồi.
– Sao tự dưng nói chuyện này làm gì?
– Tại chị nhớ ra một chuyện thôi, ai đó từng nói với chị là ở Quebec và Louisiana còn có nhiều người Pháp gốc hơn ở Pháp nữa.
– Oh, vậy điều đó là thật hả?
– Chị cũng không biết, nhưng chắc là họ đùa quá lên thôi. Để xem nào, Clara hồi trước chị gặp cũng người Breton thì phải, cái họ cũng là gốc Breton luôn…
– Cứ như một quốc gia vậy…
– Thì ngày xưa nơi đây là một quốc gia riêng mà. Sau đó thì được sát nhập vào Pháp, và Pháp cấm dùng tiếng Breton từ đó đến nay… Chị quen nhiều người trong phong trào đòi tách Bretagne ra lắm đấy.
– Thật vậy sao? Cứ như đòi ly khai của Catalunya vậy.
– Ừ, chỉ khác là yếu ớt hơn nhiều.

Nói chuyện dọc những con đường với điếu cần cháy gần hết trên tay, mình và Gaëlle leo lên xe bus về nhà khi trời đã tối hẳn. Về đến nhà đã thấy Stefanie ở trong nhà rồi.

– Anh đi đâu vậy?
– Anh đi với bạn anh, vì ở nhà một mình không có em thì cũng chán nên ra ngoài hít chút khí trời thôi.
– Vậy sao… Mùi gì vậy, thuốc à?
– Ừ anh hút mà, trong trường hợp em không biết, nhưng mà không nhiều.
– Không phải thuốc bình thường…
– Vậy thì là…?
– Em biết đấy, nhưng không sao, em không có vấn đề gì với chuyện đó.

Nói rồi Stefanie nắm nhẹ lấy cổ áo mình.

– Trái lại, em cũng có một chút thích… nhưng không nhiều.
– Ngạc nhiên thật, em là người con gái đầu tiên không khó chịu vì mùi thuốc của anh đấy.
– Vậy sao? Em luôn muốn là người đầu tiên…

Không hiểu sao, nhưng có lẽ mình bị say rồi…

– Stefie này.
– Sao vậy?
– Em xinh lắm…
– Haha, cảm ơn anh.
– Anh muốn nói thật đấy, anh thích mái tóc vàng này, như những ánh nắng ấm áp mùa hè vậy.
– Ohhh, ngọt ngào thật đấy. Hôm nay sao anh ngọt ngào vậy?
– Vì anh không muốn vuột mất những ánh nắng…
– Là sao cơ?
– Đừng để ý gì cả… Chỉ là, có lẽ anh chưa từng bao giờ nói với em những lời như vậy…

Khẽ luồn tay vào mái tóc ấy, rõ ràng là mùi hương làn tóc ngào ngạt và ngọt ngào hơn nhiều cái mùi khói thuốc kia rồi.

Chỉ mong những đêm dài với cô gái này đừng bao giờ kết thúc thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.