Hoa nở bay màu =)). Nhớ về Gấu mẹ vĩ đại.

Chương 24

trước
tiếp

Hai hôm sau tôi cứ nghĩ mãi về chị, về cả cách cư xử của Mắt nâu dành cho tôi nữa. Công nhận là tôi cuốn hút thật nhưng cũng không đến mức để phải vồ vập như vậy, với lại hôm đấy tôi ăn mặc phèn bỏ mẹ, đi xe cũng chả đáng bao nhiêu tiền thì sao em phải xoắn lấy tôi. Tôi cứ phân vân mãi, chị nhắn tin rủ đi chơi cùng đám bạn ông anh tôi cũng khéo léo từ chối.

Trap. This is trap !

Còn là cái gì, thì phải xem đã. Tôi đẹp chứ tôi đâu có ngu.

Hôm nay Chíp về, lòng tôi vui lạ thường. Ví dụ như kiểu hẹn bạn đến lúc 4h thì từ 2h lòng tớ đã vui phơi phới rồi ý.

Tôi với em sau biến cố của tôi như có một sợi giây vô hình gắn kết nhau lại. Đôi khi tôi chả giải thích được, như kiểu nhìn vào mắt nhau là sẽ hiểu đối phương muốn nói gì. Càng ngày chúng tôi càng hòa hợp về mọi chuyện. Nên xa em, ban đầu tôi vui sướng lắm nhưng đêm về lại nhớ, cảm giác thiếu thiếu gì đó.

Nhắn tin hỏi xem em mấy giờ về còn đi đón.

– Em sắp về rồi, chuẩn bị lên máy bay.

– Em thấy không ổn rồi .

Lòng tôi tự nhiên trùng xuống. Tôi hay nghĩ linh tinh lắm, kiểu hơi cực đoan một tí, làm việc gì cái đầu tiên tôi nghĩ đến là rủi ro lớn nhất, từ đó tính toán quay ngược lại. Từ lúc bị dính phốt đâm ra tôi hay suy nghĩ kiểu đấy.

Tôi gọi lại cho em nhưng chắc em đã lên máy bay, tôi càng sốt ruột. Thay vì ra công ty đón em, tôi phi thằng lên sân bay đợi em. Loanh quanh trong sảnh chờ mà sốt hết cả ruột. Phải gần tiếng nữa em mới tới sân bay cơ.

Từng giây từng phút lúc đó cảm giác lâu như một thế kỉ vậy. Chíp với tôi lúc này quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Kể cả để em xước một tí ngón tay cũng đủ làm tôi đau ruột.

Tôi nghe thông báo chuyến bay của em đã tới, ngóng từng người đi ra càng thêm sốt ruột. Cuối cùng cũng thấy em kéo vali ra. Tôi không đợi được nữa, lao đến ôm chầm lấy em hỏi:

– Em sao thế, bảo bối của anh làm sao?

– Sao em nói không ổn?

– Anh gọi em mãi không được, sắp chết vì lo lắng rồi.

Tôi nói thực lòng, tôi rất lo cho em !

Mọi người trong đoàn thấy vậy cười cười. Có người công ty Chíp biết tôi, có người không.

– Em không sao . Anh làm sao thế ?

– Anh thấy em nhắn tin nói em không ổn rồi.

– Ơ.. hihi. Thế anh không đọc tin nhắn sau à ?

Tôi mở điện thoại ra, có thêm tin nhắn của em thật, cũng vừa tới nơi. Mẹ vietllel làm ăn chán quá.

– Em nhớ anh sắp chết đến nơi rồi !

Tôi thở phảo. Tự nhiên lo hão. Nhưng không sao, em ở đây rồi. Với tôi thế là đủ.

– Gớm sao anh ăn mặc thế này.

Vội đi quá không để ý vẫn đang mặc quần đùi áo phông, dép còn đi cái nọ cái kia.

– Em còn hỏi, lần sau đừng có nhắn cái kiểu đấy.

– Kiếp sau vẫn là gả cho anh đi, Chíp thủ thỉ.

Em với tôi cứ thế đứng hôn nhau giữa phi trường. Ai không biết chắc nghĩ bọn tôi phải xa nhau dễ đến cả thế kỉ rồi cũng nên.

– Hôm nay không được tắm nhé, tối em còn rúc vào nách.

– Em không phải về nhà à ?

– Anh muốn em về không ?

– Tuyệt !

Chúng tôi đã chẳng kịp cất đồ vào đến trong phòng, mọi thứ đã diễn ra ngay sau khi cánh cửa phòng khách đóng lại. Nếu được đánh giá những lần nhiệt tình của Chíp, tôi xếp lần đấy vào trước 3. Chắc em nói nhớ tôi đến gần chết rồi là thật, gần như tôi đã phải đứng im chịu trận. Mất mặt quá !

Sau bữa tối, ôm em trên sopha cùng một tách trà kể em nghe những câu chuyện lúc em vắng nhà. Tôi cho Chíp xem ảnh chị Ốc, nói với em đây là gà mới của anh Long.

– Anh ơi em biết chị này .

– Sao, người quen của em à ?

– Không hẳn là quen. Chị này là cựu sinh viên trường em, chị ấy trong một nhóm tình nguyện. Nhóm này có nhiều hoạt động ý nghĩa lắm, trước em cũng định tham gia vào đấy nhưng vướng coi anh nên thôi.

– Em biết chị ấy làm gì không ?

– Em không rõ, nhưng em ấn tượng lắm. Chị ấy hát hay cực kì luôn. Chắc chị ấy vẫn hoạt động cùng nhóm tình nguyện kia đấy.

Ồ, cơ duyên nào đưa một cựu sinh viên FTU đến với bao Ese như vậy nhỉ. Tôi tự nhiên cứ băn khoăn. Tôi biết chị không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tự nhiên lại thấm cái câu hồng nhan bạc mệnh.

Tôi giấu em vụ đàn đúm trên bar, em có hỏi thêm mấy chuyện nhưng tâm trí nào tôi trả lời. Thằng em tôi nó đang kêu gào từ nãy đến giờ rồi.

Ông anh tôi phải đi viện để mổ amidan, thấy bảo mổ xong sẽ ngáy bé hơn một tí. Tôi với Chíp định vào thăm thì thấy chị gọi:

– Minh ơi cho chị vào thăm Long cùng với, nói là bạn nhé !

Tôi với Chíp đợi chị ở cổng Hồng Ngọc tầm 15p mới thấy chị đến, lỉnh kỉnh mấy túi. Chị cười giơ giơ cái hộp nhựa nói :

– Cháo chim đấy, lão ấy kêu cháo bệnh viện không nuốt được.

– Người yêu đây à, xinh đáo để nhỉ. Nhìn cậu bẩn bẩn mà có cô người yêu xinh vãi.

Tôi chả biết đấy là khen hay chê, cười một cái đáp lễ. Chíp với chị nhận đồng môn cứ ríu ríu nói mấy chuyện trường cũ. Tôi thấy chị khác hẳn hình ảnh trên bar hôm trước.

Ông anh tôi không nói được, mồm cứ há ra như con cá ngão ấy. Chị cười như dính ngải, may mà trong phòng chỉ có bà Hà đang trông. Bà này thì cũng không lạ lẫm gì đàm gà của ông anh nên cũng lịch sự chào hỏi. Tôi cũng chả hỏi han gì vì hỏi lão ấy cũng không trả lời được.

Ngồi một lúc bà Ốc bắt đầu bón cháo cho ông anh tôi, tôi thì quen phát cẩu lương, không quen ăn nên rủ bà chị cùng Chíp ra ngoài cho anh chị tự nhiên.

Sau hôm đấy, chị không cần tôi dẫn nữa cứ ngang nhiên đến thăm ông Long. Có lần gặp bác gái cũng thoải mái ngồi buôn chuyện. Bác tôi tưởng con dâu nên nhiệt tình lắm. Tôi nhìn ông anh ái ngại vô cùng.

– Cafe nhé.

– Vâng.

Tôi với chị ngồi một quán nhỏ ngay gần Hàng Đậu.

– Chị cần cậu giúp việc này.

– Ok. Được em sẽ giúp.

– Chị có chút rắc rối, với mối quan hệ của cậu, chắc dễ thôi.

– Chị nói về chị trước đi

Tôi thấy chị trầm ngân lắm nửa muốn nói nửa không. Sau cùng chị vẫn nói:

– Chị có mấy đứa em, bọn nó đều làm dancer trên bar giống con bé Mắt nâu hôm trước gặp cậu đấy. Thỉnh thoảng có khách rủ đi chơi, chị đồng ý bọn nó mới được đi.

Nói đến đây tôi cũng hiểu rồi.

– Thế chị thì sao ?

– Chị già rồi !

– Ông Long có biết không ?

– Biết thì sao chứ. Dù gì chị với Long đều hiểu rõ về mình.

Tôi đã quá quen với những câu chuyện như thế này, hình như tất cả đều cùng một motif . Tôi không đánh giá chị qua mấy câu chuyện mà chị kể, tôi chỉ cần biết bây giờ chị ra sao thôi:

– Chị biết đấy, tính ông Long nhà em, em hiểu.

– Chị cũng chưa từng lợi dụng hay lấy của Long cái gì. Đến đâu hay đến đấy. Chị quen rồi.

Rắc rối của chị đến từ ông anh xã hội hôm trước. Chị với ông kia vốn cùng quản lý mấy em Mắt nâu nhưng gần đây chị tách riêng ra, mấy em lại đi cùng với chị nên ông anh muốn bắt chị quay về. Sau vụ ở quán kara thì chị muốn dứt điểm nên có ý tiếp cận tôi để nhờ vả. Còn vì sao lại là tôi thì tôi cũng chịu. Tôi biết chị có nhiều mối quan hệ khác có thể giải quyết giúp nhưng cái giá phải trả sẽ là gì thôi.

– Em được cái gì không ?

– Được một món nợ ân tình của chị.

– Thôi chị ơi. Món nợ ân tình lớn lắm, em chả giám nhận đâu.

– Thế cậu thích em nào, chị làm “mối” cho!

– Em có Chíp rồi. Chị tự lo với mấy ông kia nhé. Em sẽ giới thiệu.

Việc này chắc cũng dàn xếp dễ thôi. Tôi lại nhờ ông Bư ra mặt. Ông này hắc bạch đều có quen biết, mấy việc này chắc trong tầm tay. Còn chị giải quyết ra sao thì đấy là việc của chị. Đáng nhẽ tôi chả giúp đâu, nhưng thấy cảnh chị bón cháo cho ông Long nhà tôi từng tí một như một người tình lâu năm tôi lại thấy chị có vẻ cũng thật lòng.

– Anh cười gì vậy. Chíp hỏi tôi khi hai đứa đang đi dạo phố.

– Anh sắp lạc vào bầy Gõ rồi em có biết không ?

– Gõ là cái gì ?

Tôi cười không đáp lại. Chả nhẽ lại nói với em cái từ chuyên ngành này.

Bẵng đi hai tuần sau tôi mới gặp lại chị. Lần này gặp chị ở bệnh viện Bạch Mai, tôi đến thăm thằng cu em bị tai nạn còn chị đưa con bé nhà chị đi khám mắt. Con bé xinh xắn đáng yêu lắm, nhìn rất giống chị.

– Con chào cậu đi. Cậu Minh nhà mình đấy.

Thảo nào chị hay gọi tôi là chị xưng cậu.

– Con chào cậu.

– Chị cũng có đứa em bằng tuổi cậu, nhưng lâu rồi nó không gặp chị.

Tôi xoa đầu con bé Ốc hỏi chị:

– Cháu đi khám gì hả chị ?

– Khám mắt. Cận thị rồi, suốt ngày xem baby shark.

– Không sao đâu. Nhất cận thị, nhị cận giang. Các cụ bảo thế mới tốt.

Chị cười phá lên bảo tôi nói liên thiên. Tiện xe tôi đưa chị với con bé Ốc về. Nhà chị trong một ngõ nhỏ. Tôi định về luôn thì chị bảo vào đây chị nhờ tí, rồi cơm với chị luôn.

Nhà chị là một căn nhà có 4 tầng, chắc khoảng hơn 35m2 thôi. Chị chỉ tôi cái cửa sổ tầng 2 nói:

– Cậu bảo ông thợ nào bịt hộ chị cái cửa sổ này vào với, nó thấp quá có lần thằng biến thái nó trèo lên xong sờ cả vào người chị.

– Sướng thế còn gì.

– Nhà toàn đàn bà con gái sợ lắm.

– Em tưởng chị có thằng em nữa mà.

– Nó có nhận cái nhà này đâu.

Chị ngậm ngùi.

Tôi ăn cơm cùng chị cùng mẹ chị, bác gái cũng tầm tuổi bác thứ hai nhà tôi. Bác kể bác bị bệnh nên chỉ loanh quanh ở nhà, kinh tế thì một mình chị Ốc lo. Hai mẹ con tình cảm lắm, nói chuyện cứ nắm tay nhau. Mà tôi thấy chị cười nói nhiều, cứ váng cả nhà lên, chắc cho bác vui.

Chị tiễn tôi ra đến tận đầu ngõ. Tôi hứa lần sau đến chơi sẽ đưa theo người đến để xử lý giúp chị cái cửa sổ. Chị giơ ngón cái thay nút like hứa lần sau đưa tôi đi chơi tiếp để cảm ơn.

Ông anh tôi ra viện, tôi thỉnh thoảng tạt té qua xem sao. Lần nào qua cũng gặp bà Ốc đang dọn dẹp cơm nước. Trông cứ như một ra đình văn hóa kiểu mẫu vậy. Chồng ngồi xem TV, vợ lúi húi dọn dẹp. Bỏ qua cái chuyện chị làm gì thì tôi thấy chị cũng dễ gần, cười nói suốt ngày, lại tình cảm nữa.

– Sao mặt như cứt ngâm thế anh.

– Hôm trước Ốc đưa cả con bé đến đây, bảo gọi tao là bố.

– Sướng thế còn dell gì, được cả trâu lẫu nghé.

– Mày điên à, ông già ông ấy giết.

Tôi biết ngày chị bị đá chắc sắp đến gần rồi. Haizzzz…..

Ông anh tôi dạo này bận mải, đi suốt ngày, hình như lão cố tình như vậy. Mấy lần bà Ốc gọi qua tôi để hỏi han nhưng tôi nói không biết. Tuần sau nữa thì thấy bà ấy gọi điện rủ đi ăn cùng. Tôi rủ Chíp nhưng em bận đi mua mấy đồ linh tinh cùng mẹ Vi nên bảo tôi đi một mình cũng được.

Trời vừa vào đông, có mấy hạt mưa phùn bay bay. Tới quán đã thấy chị cùng Mắt nâu ngồi ở bàn. Mắt chị đỏ hoe, tôi biết đại khái có chuyện gì.

– Sao đấy người đẹp ?

– Chán đời, nay say nhé.

Chị vẫn cười nói với tôi, kể mấy chuyện bựa nữa nhưng đôi mắt lại phản bội chị. Tôi ái ngại vừa uống vừa nghe chị kể lể. Tự nhiên tôi ghét ông anh tôi vãi l`.

– Đi hát hò đi, để chị kêu thêm mấy đứa đến cho vui nhé.

Hôm đấy tôi lại lạc vào bầy yêu tinh nhện nhưng tôi không còn là Trư Bát Giới nữa. Tôi thành mẹ Đường Tăng, sợ sệt ngồi im trong góc luôn đề phòng bị hấp diêm vì các em chị máu quá. Chíp mà biết chắc hủy hôn với tôi luôn. Chị cười bảo yên tâm chị giữ bí mật cho cậu.

Công nhận chị hát hay thật, giọng chị vừa cao vừa trong. Chị hát bài “ Cho em gần anh thêm chút nữa ” làm tôi mê mẩn. Mắt nâu bảo tôi là chị thi VN idol đến vòng truyền hình bị Ngọc Khuê loại đấy. Tôi gật gù bảo Ngọc Khuê đúng là bị hâm rồi, bỏ lỡ một ngôi sao ca nhạc.

Tôi lại đưa Mắt nâu về, chị say quá phải đi taxi . Em vẫn ôm tôi nhưng không vồ vập như lần trước, đỡ mất công tôi niệm chú.

– Em cám ơn anh nhiều lắm ạ !

– Vì sao ?

– Vì anh đã giúp chị Ốc.

– Không có chị ấy chắc em đã không có ngày hôm nay.

– Em không giận chị ấy sao ?

Tôi dừng hẳn xe lại, quay lại nhìn em hỏi

– Sao phải giận ! Chị ấy đã cứu em một mạng, lo cho em ăn học. Với lại chị ấy còn đáng thương hơn em vạn lần. Cái kia là em tự nguyện.

Tôi đứng nói chuyện với Mắt nâu, lòng tự nhiên lặng trĩu. Mặc dù có câu không nghe cave kể chuyện nhưng tôi vẫn tin câu chuyện của em và chị .

Tự nhiên có xúc động muốn đấm cho ông anh một trận !


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.