Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi....

Chương 6: Update 5 - Phú Quốc

trước
tiếp

Em update cái hôm ở trong phú quốc, hôm đấy là ngày chụp cuối cùng ở đây, có tin bão về rồi nên cũng ra ra vĩnh hy được, cả nhóm nhất trí là ở lại thêm 2 hôm.
Chụp xong thì cũng cỡ 4h chiều, mấy đôi kia thì họ đi chơi hết chỉ còn 4 người của studio thu dọn thiết bị xong em nháy thắng em trai nó khuân đồ về khách sạn với rủ linh idol về luôn đi.
Linh: Thế sư phụ không về còn đi đâu đấy
M: tao với chị tuyết đi đây có việc, 2 đứa bay cứ về đi
Linh : Thế thầy đưa máy của thầy bọn em cầm về cho, mang theo làm gì ?
M : Tao đi săn ảnh, nhiếp ảnh gia mà phong cảnh đẹp thế này lại ko cầm máy theo à
Linh: Gớm, có bao giờ thấy chụp phong cảnh đâu, chụp gái là nhanh, chắc thầy lại định đi ra bãi tắm chụp bikini chứ gì, coi chừng rơi máy xuống nước nhé, trăm triệu đấy 
M : biết rồi, về đi…
Đợi tụi nó đi về hết em mới quay sang nói với tuyết..
– Đi thôi em
– Đi đâu đấy anh
– Đi chụp ảnh
– Ơ em tưởng xong rồi ạ
– Ầy, đấy là công việc, bây giờ anh mới chụp ảnh bằng cảm xúc này…
– Anh…. định đi chụp bikini thật ạ
– Vớ vẩn, anh chụp em, nhanh nào, sắp hoàng hôn rồi đấy
Xong em dắt tay em ấy đi luôn, em ấy hôm nay mặc bộ váy trắng nhìn rất dịu dàng, em ấy nhẹ nhàng, e thẹn. Em chụp không nhiều lắm, chứng 20 tấm thôi nhưng em thấy rất đẹp, cảm giác giống hồi xưa mới ra trường còn chạy ảnh kỉ yếu thêm ngoài giờ làm, có những em sv thật sự nhìn rất trong sáng, đấy là cảm xúc khi chụp, em chả biết tả thế nào. Em cảm giác em ấy cũng trong sáng giống vậy, đôi lúc như thế này cảm giác giống 1 cậu sinh viên khoa báo chí đang chụp cho bạn gái vậy, như trẻ ra chục tuổi ấy các thím ạ
Chụp xong em với em ấy nắm dài trên bãi cát, đoạn này bãi vắng chả có ai cả
– Anh Hoàng
– Sao em
– Không hiểu sao, khi nãy, anh chụp em ấy ạ, em có cảm giác anh rất khác
– Khác gì em
– Khác lúc anh chụp ảnh cho khách
– khác như nào
– Dạ, em thấy anh nhẹ nhàng hơn, anh không nói nhiều, không đùa cợt, cách anh cầm máy ảnh lên, cách anh vừa mỉm cười vừa bấm máy. Em cảm giác giống anh của ngày xưa, hồi phổ thông ấy ạ
– Thì anh đã nói anh không thay đổi mà. Khi anh chụp cho khách, anh luôn cố gắng gặp gỡ họ 1 lần trước khi đi chụp, anh muốn xây dựng 1 mối quan hệ với họ để khi anh chụp cho họ, anh với họ không phải xa lạ. Anh luôn cố gắng thật cởi mở, anh muốn xây dựng một buổi chụp như thể anh và họ là những người bạn, anh đang chụp một bộ ảnh cho bạn của mình. Nếu họ có cảm giác như thế chẳng phải là họ sẽ bớt ngại ngùng đi rất nhiều à
– Thế sao chụp em thì anh lại im lặng
– Vì chúng ta là bạn mà, đâu cần xây dựng quan hệ nữa chứ
– Vâng…
………..
– anh hoàng
– sao em
– Sao anh lại thích chụp ảnh
– Hả, thì anh học chụp ảnh ra mà
– Hồi trước anh thì trường báo chí cơ mà
– À thì anh học ngành báo ảnh mà
– Em tưởng anh sẽ thành phóng viên ấy
– Không đâu, anh chỉ thích chụp ảnh thôi, chụp bằng cảm xúc ấy
– Là sao ạ
– ầy, cái này khó hiểu, mỗi người mỗi quan điểm, chụp ảnh với anh có 2 cách rõ ràng, một là dàn dựng, mọi thứ được sắp xếp, như khi chũng ta chụp cho khách, hai là khoảnh khắc, như khi anh chụp em, anh nhìn em và anh sẽ quyết định khi nào sẽ chụp, em không cần diễn, anh không cần tính toán… bức anh lưu lại cả cảm xúc của người chụp, đấy là kiểu anh thích
– Đúng là nghệ sĩ mà
– Ừ
– Thế, cảm xúc của anh là gì
– Anh không rõ, tình yêu chăng

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.