Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 61

trước
tiếp

– Ah… cuối cùng anh cũng ra rồi…

Hai đứa nằm vật ra, thở hổn hển, không biết đây là lần thứ mấy trong đêm nay nữa. Hai đứa cứ như con thiêu thân, lao vào nhau bất chấp và cuồng nhiệt, như thể đó là lần cuổi rồi vậy.

Sarah vẫn đang nằm lên mình, một tay vuốt nhẹ mái tóc, tay kia vẫn không rời bờ mông. Em thở những hơi nặng nhọc vào gương mặt mình, miệng vẫn chợt phát ra những tiếng rên nhỏ nhẹ.

– Chưa bao giờ em nghĩ cái chuyện này lại thú vị đến vậy đấy…
– Anh khiến em nghiện hả?
– Tại anh hết mà! Nhưng này… anh muốn biết lần đầu tiên của em như nào không?
– Nếu em muốn kể, anh luôn nghe…
– Vào một buổi tiệc khi em 15 tuổi, em vào cùng với đám bạn… Không tốt đẹp gì cho lắm, vậy nên em vẫn có ấn tượng xấu đến bây giờ…
– Anh rất tiếc… nhưng dù sao sex cũng là món quà mà Chúa đã ban tặng cho chúng ta. Chúng ta nên tận hưởng nó, chứ không được để nó làm hại ta.
– Yes! Và em đã vượt qua được rồi, nhờ anh cả đấy, em chưa bao giờ nghiện nó như bây giờ đâu.
– Ôi trời ạ nhìn Sarah của anh nghiện sex này…
– Haha, thôi tha cho anh tối nay đó, em vắt kiệt sức của anh rồi.

Sarah buông mình ra và chìm dần vào giấc ngủ. Sự mệt mỏi cũng không giúp mình trụ lại lâu nữa, quay sang ôm em mà ngủ thôi.

Sáng hôm sau, Sarah thì quay sang ôm mình, ánh nắng chiếu vào khiến mình tỉnh giấc. Khẽ xoay người lại đối mặt với em, nghịch ngợm từ mái tóc đến bộ ngực rồi qua phần nhạy cảm kia, Sarah khẽ cựa người mà nắm lấy tay mình.

– Thôi đi nào, để em ngủ đi…
– Gần 10h sáng rồi đấy mà vẫn ngủ được hả Sarah?
– Kệ em, 12h trưa thì em dậy.

Nói rồi Sarah trùm chăn như muốn tránh ánh nắng ngoài kia mà ngủ tiếp. Tay mình vẫn nghịch ngợm phía trong của cô ấy, sức chịu đựng giỏi thật đấy chứ. Nhưng cũng chẳng chịu được lâu, tiếng rên khẽ khàng không thể chối vào đâu được, Sarah bực mình choàng dậy rồi leo lên người mình mà tập thể dục buổi sáng.

Thế là mất giấc ngủ.

– Mất một buổi sáng như vậy cũng đáng.
– Tại anh cả đấy!
 – Sarah vừa cằn nhằn vừa đi vào phòng tắm – Đợi em dọn rửa một chút rồi hai ta đi ăn nhé.
– Được thôi.

Giữa trung tâm Strasbourg, em chọn một hàng ăn nhanh, em nói như vậy cho tiết kiệm tiền, trong hoàn cảnh em đang lười nấu.

– Ngày hôm nay em có kế hoạch gì không?
– Em không. À thực ra là có, em sẽ đến nhà một người bạn mới quen ở gần đây. Cô ấy đã giúp em rất nhiều những ngày em mới đến Strasbourg. Anh có thể đi cùng nếu muốn.
– Nếu em và bạn em không ngại.
– Không sao đâu, anh cứ đi cùng em cho vui.

Mình mặt dày đi theo Sarah đến nhà của cô bạn ấy. Trong lúc đi em còn bảo mình.

– Anh này, hi vọng anh đừng phiền về cô ấy nhé, tại cô ấy có một chút phóng túng, điên rồ và chút gì đó… hơi thô lỗ, nhưng một tí xíu thôi, nhưng cô ấy tốt lắm, em thề đấy.
– Haha, có sao đâu chứ. Nếu cô ấy điên thì anh điên lại thôi.

Trước khi gõ cửa Sarah còn làm dấu cho mình yên lặng. Tiếng bước chân và lạch cạch cửa của một căn nhà gỗ cũ kĩ to dần, hiện ra trước mắt mình là một cô gái tóc nâu, cao ngang bằng Sarah và gương mặt… nếu chiếu theo câu “trông mặt mà bắt hình dong” thì rõ ràng đây là một phiên bản trái ngược của Sarah rồi.

– Chào Sarah, đến rồi đấy à.
– Ừ, xin lỗi nếu có chút muộn nhé…
– Được rồi được rồi.

Con bé ôm hôn Sarah rồi lướt ánh nhìn qua mình. Chẳng kịp để mở mồm giới thiệu, con bé đã phang ngay một câu xanh rờn.

– Ai đây hả Sarah. Woww cậu đã có cho riêng mình một gã ở đây rồi à? Nhanh vậy sao?
– Shhhh thôi đi nào Jane, đừng có nói vậy chứ.
– Haha sợ gì đâu hả Sarah. Này cậu trai trẻ, cứ bình thường thôi, ở đây bọn tôi như vậy đấy.
– Ừ tôi hiểu mà, Sarah chỉ dẫn cho tôi khá tường tận rồi.
– Wow vậy sao? Xem ra không còn lạ gì nơi đây nữa nhỉ? Dù sao Sarah cũng vừa mới đến thôi. Nói chung là anh chàng châu Á, cho tôi biết tên được chứ?
– Được thôi, tôi là … . Tôi cũng chẳng phải người ở Strasbourg này, còn cô?
– Xin chào. Tôi là Janette, cứ gọi tôi là Jane, là người Strasbourg. Cứ bình thường đi, không ai làm gì cậu đâu mà sợ.
– Có lẽ cô nhầm rồi, tôi chỉ đang cảnh giác thôi.
– Haha, thôi vào nhà đi.

Hai đứa bước vào nhà, Sarah còn huých mình một cái.

– Anh điên à, cái gì mà cảnh giác cơ chứ?
– Thì rõ ràng phải luôn cảnh giác trước người điên còn gì.
– Anh mới điên ý. Thôi đừng nói cô ấy điên nữa, em thấy chưa gì hai người đã đôi co nhau rồi đấy.

Mình thì chẳng muốn đôi co với mấy con bé kiểu này làm gì, vì cơ bản mấy đứa như này vẫn còn mang cái tính trẻ con và thích thể hiện. Cơ mà không hiểu sao, mình chợt nghĩ, có cái đứa cãi nhau như này cũng thú, đơn giản thôi, mình cũng là một thằng trẻ trâu mà…

Jane thì cứ chĩa mũi dùi vào mình, định khơi chiến ở giữa Strasbourg hay sao chứ.

– Này cậu trai trẻ, rốt cuộc cậu đến từ đâu vậy?
– Việt Nam, hi vọng cô biết nó ở đâu.
– Haha, biết chứ, tôi không có ngu kiến thức xã hội đâu. Vậy mọi thứ ở Pháp ổn không?
– Không đến nỗi tệ, cảm ơn. Vậy cô là người Strasbourg?
– Đúng vậy, nhưng bố tôi là người Đức, đang đi dạy học ở Đức. Tôi học cùng trường với Sarah.
– Vậy sao? Vậy có gì giúp đỡ cho bạn tôi nhé, cô ấy mới đến đây thôi.
– Được thôi cậu trai trẻ, tôi tốt bụng lắm mà. Nhưng đừng kêu tôi giúp về vấn đề học hành nhé, tại tôi là một đứa ngu học lắm.
– Cô qua được kì thi tốt nghiệp để đến được đây thì cũng thông minh đấy.
– Cảm ơn về lời khen đó, nhưng tôi sẽ không phủ nhận chuyện tôi là một con bé ngu ngốc đâu, đặc biệt là về môn toán. Tất cả là tại thằng cha giáo viên toán, hắn là một thằng đầu khấc thực sự!
 (cái đoạn này em dịch thô nguyên văn luôn đấy nhé các thím, vì con bé nói thế thật  ) Tớ đã từng kể với cậu rồi phải không Sarah?
– Ừ đúng rồi…
– Đừng có ngại ngùng thế chứ cô gái, chàng trai của cậu đang ở đây mà. Cậu chưa kể cho anh ta về tớ sao?
– Sarah chưa kể, nhưng chuyện đó không quan trọng. Chúng ta có thể làm quen nhau dần dần.
– Vậy sao, vậy rất vui lòng. Chưa có ai từng thực sự tò mò về tôi đâu, nếu không tính mấy thằng đầu khấc hay đeo bám tôi ra.
– Có Sarah làm chứng, tôi không phải loại người đó nhé.
– Ừ anh ấy không phải như thế đâu…
– Tớ biết! Đợi tớ đi lấy một chút đồ. Hai người uống cà phê nhé?
– Được thôi.
– Chàng trai kia uống được cà phê đen không?
– Tôi uống được, cảm ơn.
– Vậy thì tốt, tôi quen uống đen đặc, còn cô bạn của cậu thì không, haha.

Jane đi vào phía trong, Sarah mới lôi mình nói một trận.

– Cái gì thế hả? Anh trả treo với cô ấy hay sao vậy? Trời ạ em đã nghi rằng cô ấy đúng là điên rồ mà, nhưng anh hùa theo được cô ấy nữa.
– Cố chịu khó đi Sarah, muốn trị bọn điên ta phải điên theo họ. Anh thích trò này rồi đấy.

Sarah thở dài, chắc là bất lực rồi. Thực ra là em hiền quá nên thấy vậy thôi, chứ Jane chẳng có gì là điên cả. Như bao đứa con gái mình từng biết, mình nghĩ vậy.

– Được rồi, hàng về rồi đây. Cậu trai trẻ, tôi từng đỡ một chàng trai ngất ở nhà tôi vì cà phê đen đấy, hi vọng cậu không như vậy.
– Tôi đã nói là tôi uống được mà, dù sao cũng cảm ơn vì đã cảnh báo trước.
 – mình nhấp một ngụm, hương vị thật quen thuộc – Robusta?
– Phải rồi, cậu cũng biết cơ à? Hàm lượng caffein cao hơn bình thường đấy.
– Ở Việt Nam chúng tôi mới coi robusta là cà phê bình thường, chứ không như ở đây. Bọn tôi uống robusta như nước lã thôi nên không phải lo. Cô lấy cái này ở Việt Nam hả?
– Không, ở Strasbourg có bán hai loại, robusta và arabica. Tôi thích cái này hơn.
– Cô nên thử cà phê Việt Nam, đảm bảo sẽ có một ngày say caffein đến không gượng dậy nổi luôn.
– Tôi sẽ coi đó là một lời thách đấu.
– Tôi chỉ khuyên thôi.

Rồi con bé lại quay sang Sarah, lúc này đang chỉ chăm chú nghe hai đứa nói chuyện với nhau.

– Được rồi Sarah, cậu đã làm những gì với anh chàng này chưa? Nắm tay, hôn nhau? Đừng bảo với tớ là cậu còn chưa đến giai đoạn đó nhé.
– Tất nhiên là rồi chứ!
 – giọng điệu của Sarah như muốn gân cổ lên cãi, nhưng âm điệu vẫn còn lí nhí lắm.
– Haha, thế lên giường chưa? Cô bé ngoan ngoãn của vùng Nouvelle-Aquitaine?
– Này, tớ muốn nói là…
– Jane, nếu cô là bạn của Sarah thì cũng phải biết tính của cô ấy chứ? Cô ấy…
– Anh cứ để em!
 – Sarah ngắt lời mình – Rồi, bọn tớ làm rồi, và rất hạnh phúc.
– Ôi trông kìa Sarah, cô gái của chúng ta đấy chàng trai trẻ ạ, tuyệt vời làm sao.
– Này Jane, tôi nghĩ là cô nên tha cho Sarah được rồi đấy.
– Được thôi, ta không nên nói chuyện này nữa… Chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện ở đây nhé?
– Ok không vấn đề.
– I’m joking, tôi đùa thôi ấy mà.
– Đem cái trò đùa ấy trình diễn vào đêm prom của trường ấy, tôi đảm bảo nó hiệu nghiệm lắm.
– À bọn tôi không có prom trong năm học phổ thông đâu, nên coi như trò đùa ấy thất bại rồi.
– Phổ thông ở Pháp chán nhỉ? Vậy các cô sẽ làm gì vào cuối năm học?
– Ngoại trừ ôn thi thì tôi không có ý tưởng gì cả.
– Thật chán làm sao… Không phải cô vừa trải qua thời điểm ấy rồi sao?
– Đúng vậy, nếu được tôi sẽ quay trở lại thực hiện một bữa tiệc hoành tráng nhất cái Strasbourg này với lũ bạn khốn nạn của tôi.
– Rủ cả những bà mẹ vào nữa đề phòng bất chắc với đám thiếu niên mới lớn nhé.
– Tất nhiên, haha, ý tưởng không tồi đâu. Bởi vì chắc chắn lũ khốn nạn ấy sẽ bày một đống trò điên rồ ra.
– Như là?
– Cái gì là điên rồ với cậu hả chàng trai?
– Nếu có đứa nào đó mang cần sa vào bữa tiệc, và một trong số bọn chúng là cảnh sát chìm. Với tôi là vậy.
– Haha, nhưng nahhh. Với bọn tôi sẽ là những buổi hook up 
(sex qua lại giữa hai người mà không ràng buộc tình cảm, kiểu ăn chơi). Bọn chúng vẫn thường như vậy mà. Tôi không lạ gì lắm.
– Hook up là chuyện bình thường ở cái xã hội này thôi.
– Yes! Và lũ bạn tôi thì đúng là một lũ khốn nạn, cái gì mà hook up với cả lớp chứ?
– Wow, nếu thế thì cả cái lớp của cô đúng là điên rồ.
– Cả cái Strasbourg này có mỗi tôi là người bình thường thôi. Tôi không phải như mấy con bitch ngoài kia đâu.
– Ừ thì đã ai nói gì cô đâu…
– Vậy hả? Tôi xin lỗi, cứ mỗi khi tăng xông là tôi lại như vậy đấy.
– Không sao.

Sarah thì chưa bao giờ nhìn thấy mình như vậy, em hình như hơi bị sốc, trong khi mình thấy mọi thứ nó bình thường đến kì lạ. Jane thì phun hết ra tất cả những câu chuyện về mấy thằng con trai lăng nhăng theo đuổi con bé, rằng con bé mấy lần bị dụ lên giường như nào, cái chuyện tình một đêm ở lớp nó ra sao. Đôi khi kèm theo là mấy câu chửi cuộc sống, chửi cái xã hội này, cứ như Chí Phèo “hắn vừa đi vừa chửi” vậy.

– Rồi, tôi không biết cậu có gặp mấy con bitch tỏ vẻ đứng đường ngoài kia không, nhưng đúng là đừng nên dây dưa vào lũ chúng nó chàng trai trẻ ạ. Trong lớp tôi cũng có mấy thành phần như vậy, không hay chút nào đâu.
– Tôi không điên mà đâm đầu vào mấy chỗ đấy đâu.
– Haha, cậu bé ngoan đấy chứ.
– Cảm ơn, nhưng cô đánh giá một con người hơi sớm, mới chỉ qua một buổi chiều thôi đấy.
– Ha, vậy tôi sẽ đợi xem cậu là người như nào, Sarah nhỉ? Tớ thích chàng trai của cậu rồi đấy haha. Này, hai người nghĩ sao về tình tay ba?
– Hả? Ở đây chúng tôi tuân theo chủ nghĩa một vợ một chồng nhé Jane.
– Này, ý là hai người không chơi ba người hay sao chứ hả?
– Chúng tôi không hứng thú với ý tưởng đấy đâu.
– Haha, cậu còn chưa hỏi Sarah nữa.
– Tôi hiểu chứ, tôi biết cô ấy đã hơn một năm rồi. Còn cô chưa quen Sarah được một mùa hè nữa.
– Này, cậu nhìn sâu trong đôi mắt to tròn ấy đi, sự ngây thơ được tạo ra để che giấu một tâm hồn nổi loạn bên trong đấy. Nào, vào đại học rồi Sarah, vui lên đi, thả phanh đi.
– Jane, đừng làm ảnh hưởng đến Sarah nữa được không?
– Ok ok, lỗi tôi. Cậu không có gu chơi ba người sao? Kì lạ thật…
– Không phải ai ở trên thế giới này cũng có gu giống lũ bạn cô đâu.
– Haha, tôi cũng đoán thế. Cái lũ khốn nạn toàn lôi tôi vào rồi tổ chức sex tập thể… Ha, may mắn tôi chưa dính vào vụ nào cả.
– Nghe tốt đấy nhỉ, ít nhất là bông hoa giữa bãi bùn lầy.
– Nhưng tôi sẽ thử, cơ mà hai người tôi không rủ được rồi.
– Cô có thể lên tinder, chắc chắn đối tượng như cô sẽ có rất nhiều sự lựa chọn.
– Cậu nói đúng, nhìn tinder tôi này, rất nhiều chàng trai nhé.

Jane giơ cái máy ra trước mặt mình, rồi quẹt một vài đoạn chat. Đúng là nhiều thật, kéo mãi không hết, nhưng đa phần toàn là những đoạn chat cụt lủn

– Cô không thiếu sự lựa chọn đâu.
– Đúng, nhưng toàn mấy thằng đầu khấc trên này cả.
– Vậy cô vẫn dùng tinder để làm gì?
– Vì đây là app học tiếng Đức hiệu quả nhất mà tôi biết! Tôi sẽ lên tinder, rồi có thể date một thầy giáo dạy tiếng Đức, và chúng tôi đến với nhau, bum bum ciao, haha. Nhưng mà toàn bọn não ngắn, không, bọn này không có não, một lũ vịt!
– Hoặc là do cô không phải gu của bọn họ.
– Vậy sao lũ ấy lại quẹt phải với tôi?
– Vì không phải đến khi cô nói chuyện mới biết chúng nó không có não đúng không? Bọn họ cũng vậy thôi.

Jane im bặt, còn Sarah cười khúc khích, không biết mình có gì hơi quá không nữa.

– Tôi sẽ đợi đến ngày vào đại học… fuck tôi ghét cái ngày ấy!
– Đốt trường đại học đi, ý tưởng không tồi đâu.
– Ha, và chúng ta sẽ được sưởi ấm bằng đống thiệt hại mà ta gây ra? Tôi không điên đâu, nhé?
– Vậy có ý tưởng gì hay hơn không?
– Tôi sẽ thà ngồi nghe giảng giải về Chiến tranh Lạnh và Chủ nghĩa Cộng Sản còn hơn là ngồi trên cái giảng đường chết tiệt ấy, nhé.
– Trùng hợp thay tôi đến từ một nước cộng sản này, hoặc chí ít, một nước theo đuổi cộng sản.
– Được thôi giáo sư, hãy giúp tôi được thông não đi.
– Vậy cô muốn biết về gì?
– Đến khi nào chúng ta mới tiến đến cuộc sống như thế vậy? Làm theo năng lực của chúng ta và sẽ được hưởng mọi thứ theo nhu cầu? Tôi sẽ ngồi xem netflix và đợt pizza của mình đến mỗi ngày, được chứ?
– Đúng, và cầu nguyện mình không bị Stalin đưa đến Gulag đi, không hay chút nào đâu.
– Fuck! Thấy chưa? Chủ nghĩa cộng sản thật đáng ghét.
– Với cái góc nhìn đó thì tư bản còn đáng ghét hơn đấy.
– Đúng, tôi ghét mọi thứ ở đây, haha. Biết tôi ghét gì nhất không? Lũ giáo viên, haha.
– Ừ bố cô là giáo viên đấy.
– Cậu hiểu vì sao tôi không ở với gia đình mặc dù nhà tôi cách đây vài bước chân rồi đấy. Nhìn cái chốn thiên đường này xem!
– Hợp với cô đấy.
– Đương nhiên, chính tay tôi lựa mọi thứ mà. Cảm ơn Sarah đã giúp tôi lựa đồ nữa, một phần công của cô ấy đấy.
 – nói rồi Jane hôn vào má Sarah, em chẳng phản ứng gì cả.
– Sarah tốt bụng mà, như tôi vậy.
– Giống tôi nữa, đừng quên Janette này chứ!
– Ừ thì không thể quên rồi.
– Này, nếu cậu không phiền, tớ có thể xin liên lạc của chàng trai này được chứ? E là tớ sẽ cần cậu ta giúp ở môn toán đây…
 – Jane quay sang hỏi Sarah.
– Ừ tất nhiên rồi.
– Này cậu trai trẻ, cậu có gì để liên lạc được không? Facebook, instagram, whatsapp, snapchat, linkedin? Nếu được cho tôi cả tinder của cậu nữa nhé.
– Ngoại trừ tinder tôi không dùng ra thì tôi có đủ thứ mà cô nói, của cô đây.
 – Facebook, instagram và whatsapp thì mình dùng nhiều, còn snapchat thì chẳng khác gì để làm cảnh cả.
– Được rồi, cảm ơn nhé chàng trai tốt bụng. – Jane đưa trả điện thoại cho mình, chưa gì đã thấy kết bạn tứ tung từ lúc nào rồi.

Còn đang ngó vào cái máy thì con bé đã nhắn một cái tin to đùng: “HEY DUDE WHAT’S UP?”

– ĐỪNG CÓ BẬT CAPS LOCK VỚI TÔI CHỨ?
– NHƯNG TÔI THÍCH, ĐƯỢC CHƯA?
– NẾU VẬY TÔI KHÔNG REP LẠI ĐÂU.
– KHÔNG PHẢI CẬU CŨNG ĐANG BẬT ĐẤY SAO?

Hai đứa ngồi đối diện với nhau mà nhắn tin qua điện thoại, thời đại công nghệ 4.0 là đây ấy hả? Cũng đã đến giờ ăn tối, Sarah lôi mình ra khỏi nhà của Jane ngay lập tức.

– Hôm nay em mới thấy anh là con người khác này…
– Anh vẫn là anh thôi.
– Nhưng mà cái gì hook up? Cái gì mà chơi ba người chứ hả?
– Thôi nào Sarah, mấy cái đó ngoài xã hội này đầy mà. Vả lại này Sarah…
– Sao?
– Có thể do tính em lành quá thôi, nhưng Jane không đến nỗi điên như em tả lắm đâu. Anh vẫn trụ được.
– Có mà anh bị điên theo cô ấy rồi ý!
– Nhưng mà anh cũng ngạc nhiên là với cái tính của em mà kết bạn được với Jane thì cũng tài thật đấy.
– Em cố gắng kết bạn với càng nhiều người càng tốt thôi, dù sao em cũng mới đến đây, lại còn chỉ có một mình.
– Anh hiểu, nhưng đừng tự gồng mình quá. Thấy hợp là được.
– Em biết…

Jane lại nhắn cho mình, bực thật sự. Đưa máy ra cho cả Sarah xem cùng, mình chuẩn bị nhắn lại.

– Ơ KÌA, ALO ALO, CHÀNG TRAI ĐÂU RỒI?
– TÔI ĐÃ BẢO TẮT CAPS LOCK ĐI MÀ, CỨ NHƯ HÉT VÀO MẶT TÔI THẾ NÀY, TÔI ĐIẾC MẤT!
– FUCK ĐIẾC THẾ MẸ NÀO ĐƯỢC, CHÚNG TA ĐANG VIẾT CƠ MÀ. ĐÂY MỚI LÀ HÉT NÀY!!!!
 – kèm theo đó là một tin nhắn thoại với tiếng hét của Jane nói cái câu kia.
– NHƯNG MÀ NÓ KHIẾN TÔI CẢM GIÁC NHƯ CÔ ĐANG HÉT VÀO MẶT TÔI VẬY, ĐƯỢC CHƯA? THÊM LẦN NỮA LÀ HAI TA COI NHƯ KHÔNG QUEN NHAU ĐẤY.
– CỨ VIỆC ĐI DUDE.

Ơ thế càng tốt, con bé này đau cả đầu.

– May thật, Jane dừng rồi.
– Anh nghĩ thế sao?
– Hả?
– Em cũng giống anh rồi, và chưa đầy năm phút sau cô ấy sẽ khẩn thiết đồi quay lại. Anh cứ chờ xem nhé.

Sarah làm động tác tay giống như cái đồng hồ đếm ngược. Tích tắc tích tắc và bùm, điện thoại của mình lại rung lên.

– Này tôi xin lỗi mà, định bơ luôn Janette này sao? Chưa có ai dám bơ đẹp Janette đâu đấy dude.
– Vây thì tôi rất hân hạnh được làm người đầu tiên của quý cô.
– Được rồi, cứ làm những gì anh muốn đi… Là lỗi tôi.
– Vậy thì tốt. Tôi đang có giây phút lãng mạn với Sarah, có gì cô nhắn cho Sarah nhé.
– Ok, chúc hai người buổi tối vui vẻ.

Mình quay sang Sarah, nhìn thấy em mà lòng bất lực.

– Anh trả lại em mặt hàng này đấy.
– Anh nói là anh trị được cơ mà?
– Ừ nhưng em là bạn của cô ấy, vậy đi.
 – mình lắc đầu tỏ vẻ, Sarah cũng nhún vai theo.

Bữa tối diễn ra đơn giản nhưng ấm cúng. Hai đứa kéo nhau ra xem netflix, em cày nốt bộ Stranger Things còn đang dở dang. Mình thì không phải là fan của series này lắm, nhưng ngồi xem cũng được thôi.

Đêm đó, hai đứa đi ngủ khá muộn, Sarah cứ hết mò mẫm mình rồi lại leo lên người.

– Anh đừng để tâm những lời Jane nói nhé. Ừm… cô ấy cứ kiếm cớ trêu em suốt thôi…
– Không sao đâu…
– Này, em chỉ thể hiện như này với mình anh thôi đấy…

Nói rồi Sarah tự cầm đưa mình hẳn vào trong cô ấy, rõ ràng Sarah đêm nay muốn chứng tỏ mình chủ động. Cả hai lại mệt nhoài đến hết sức lực thì thôi.

– Em cũng chẳng chịu được Janette đâu…
– Vậy thì kệ cô ta thôi.
– Hai ta sẽ không thể đâu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.