Ở Xứ Người Có Thiên Thần

Chương 59

trước
tiếp

Những ngày này Stefanie vẫn phải miệt mài làm việc, mình thì vẫn cứ đi làm đều đều, còn bà chị hàng xóm thì cứ mặc kệ, chắc vẫn đang ăn chơi đợi ngày quay lại Luxembourg thôi.

– Muốn sang ăn tối cùng nhà chị không? Hôm nay ngày cuối chị ở đây rồi.
– Vậy hả? Được thôi.
– Rủ cả bạn em sang cùng luôn.
– Để em hỏi xem, liệu có tiện không?
– Thoải mái đi.

Gọi Stefanie, cô ấy vẫn đang mải làm việc.

– Stefie này.
– Sao vậy?
– Em quen hai ông bà nhà đối diện mình chứ?
– Thỉnh thoảng em cũng hay gặp họ thôi. Sao thế?

Mình ngồi kể cho Stafanie từ đầu, vì sao lại ở nhà ông bà, như nào mà mình gặp được Gaëlle, mối quan hệ như nào, rồi chốt lại:

– Tóm lại là hôm nay là ngày cuối cùng chị ấy ở Rennes, và muốn mời hai đứa sang ăn tối cùng. Em muốn đi không?
– Tất nhiên rồi. Khi nào đi thì gọi em nhé.
– Được thôi.

Rồi Stefanie lại đeo tai nghe vào mà cắm cúi làm việc tiếp, đúng là cái tính kỉ luật của người Đức không lạc đi đâu được.

– Có phải bạn em là… cái cô gái tóc vàng không nói được tiếng Pháp không?
– Hả? Đúng rồi đấy, sao chị biết vậy?
– Chị thấy em hay đi cùng cô bạn ấy, cũng thỉnh thoảng chị gặp ở ngoài nữa, nên chị đoán vậy.
– Oh thì ra là thế… Cô ấy đồng ý tối nay sang rồi nhé.
– Vậy thì tốt rồi, chắc khoảng 20h sang nhé.
– Ok.

Hóa ra là hai người này đã từng gặp nhau mà mình không hề hay biết. Mình thì chẳng muốn giấu, chỉ hơi bất ngờ thôi, vì lúc mình nói chuyện với Stefanie về Gaëlle thì cô ấy không tỏ thái độ gì cả, hoặc là Stefanie cũng không biết là mình quen bà chị nhà bên, có thể cô ấy cũng bị bất ngờ thì sao? Dù sao thì, đúng 8h tối là mình với Stefanie cùng vác xác sang nhà ông bà, ông bà cũng chào hỏi thân thiết cả hai đứa rồi gọi tất cả ra phòng ăn luôn.

– Được rồi, chị sẽ nói với hai đứa bằng tiếng Anh vậy… Giới thiệu người bạn mới đi nào.
– Em với chị cũng từng gặp nhau rồi mà, haha. Em là Stefanie, em đến từ Đức.
– Đức hả? Chị biết tiếng Đức đấy!

Thế là cả hai cô gái nói chuyện bằng tiếng Đức luôn, mình thì mặt đực ra như ngỗng, hai người nói chuyện thân thiết thật, nhìn chẳng khác gì… Gaëlle và Elisa ngày xưa cả, mỗi tội là mình không chen mồm vào được vì toàn tiếng Đức thôi. Cũng may ông bà cũng hỏi han mình nên trông không đến nỗi như thằng tự kỉ.

– Hè này cháu không về Việt Nam à?
– À dạ không ạ… Cháu ở Pháp từ lúc mới sang đến giờ, chưa về Việt Nam một lần nào.
– Bọn ta đang có ý định tiếp tục đi du lịch Việt Nam này, mấy lần trước chỉ đi được Hà Nội với Sài Gòn và một số nơi lân cận thôi, để ta chỉ cho.

Nói rồi ông bà lôi ra hàng chục cái bản đồ Việt Nam, nhìn đống đấy có khi còn cổ hơn cả mình nữa, nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận lắm.

– Xem nào, cháu ở Hà Nội đúng không nhỉ, là khu nào ở Hà Nội thế?
– Đây ạ, nhà cháu ở mạn này, nhưng Hà Nội giờ khác lắm rồi ạ, mọi thứ cũng thay đổi nhiều.
 – tấm bản đồ của ông bà là từ những năm 90, từ đó đến giờ ông bà mà quay lại Hà Nội có khi tưởng lạc sang nước khác đấy chứ.
– Vậy sao? Hồi đó ta có đi nhiều nơi ở Hà Nội lắm. – rồi hai người chỉ vào khu Hồ Gươm, Hồ Tây, khu phố cổ.
– Vậy cháu nghĩ là ông bà nên thử ra những khu ngoại ô, vùng núi xem sao, mấy nơi đó cũng đẹp lắm ạ.
– Ta có đi đến một nơi gần Hà Nội, nó ở đâu ấy nhỉ, xem nào…
 – ông bà vừa nói vừa lật cái bản đồ Việt Nam – Đây này, Hạ Long.
– Hạ Long cũng đẹp lắm ạ, ông bà có thể quay lại.
– Ừ ta sẽ xem xét, xem nào… ở phía nam ấy, bọn ta có đến khu này này, Huế và Hội An, bọn ta thích nhất là ở đó.
– Vậy sao? Cháu cũng thích ở đó, dù cho cháu chưa đến đó lần nào, nhưng nghe nói Huế đẹp lắm.
– Ừ, nên đi.
 – rồi ông bà cứ chỉ quanh cái khu Kinh thành Huế, không ngờ có ngày một người Việt phải nhờ người Pháp hướng dẫn du lịch trong nước như này .
– Và đây nữa, Sài Gòn, nó sôi động hơn Hà Nội nhiều.
– Đúng rồi ạ, Sài Gòn năng động hơn Hà Nội, Hà Nội nhẹ nhàng hơn.
– Đây này, bọn ta đi quanh Quận 1, có cái Dinh thời chiến tranh ấy.
– À vậy ạ, cháu cũng không ở Sài Gòn nên cũng không rõ…
– Rồi xuống phía nam nữa, phía này này.
 – ông bà cuối cùng chỉ xuống Miền Tây. – Vậy đó, cháu có gợi ý được nơi nào để đi nữa không?
– Cháu nghĩ là… ông bà lên vùng núi phía bắc xem, ở đây có một thị trấn tên là Sapa, hoặc đến mấy bãi biển ở Miền Trung, khá đẹp, bờ biển luôn có bãi cát vàng và đầy nắng, như là Đà Nẵng và Nha Trang chẳng hạn.
– Vậy hả, ở chỗ nào nhỉ, để ta ghi chép lại.
 – nói rồi mình chỉ cho ông bà, hai người lấy cả quyển sổ hí hoáy ghi chép. – Cảm ơn cháu nhé.
– Không có gì đâu ạ.

Hai cô gái kia nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức suốt thôi, quên luôn sự có mặt của mình ở đây rồi hay sao ấy.

– Em không biết là chị biết tiếng Đức đâu nhé.
– Ở Luxembourg chị dùng tiếng Đức nhiều hơn tiếng Pháp đấy. Giờ thành thục luôn rồi.
– Này em không hiểu tiếng Đức nên không biết hai người nói chuyện gì đâu.
– Mấy chuyện linh tinh thôi, đừng để ý làm gì.

Ừ không để ý thì thôi, lại ngồi nói chuyện với ông bà tiếp. Sau rồi chỉ còn mình, Gaëlle và Stefanie ngoài bàn ăn mà thôi.

– Thôi chuyển sang tiếng Anh đi, không nhìn mặt thằng bé tội quá.
– Cảm ơn nhiều nhé, hai người lúc nãy có nói xấu gì tôi không thế?
– Cũng không có gì đâu, yên tâm đi, anh thì có cái gì để mà nói xấu chứ?
– Sợ cô kia thôi kìa.
– Chị có nói gì đâu mà, thề đấy. Có tật thì giật mình thôi.
– Vậy là chuyện gì?
– Hỏi Stefanie về mọi thứ ở Đức thôi, có lẽ bao giờ sang Frankfurt thì chị sẽ gặp lại cô ấy, đúng không nhỉ Stefanie?
– Ja.
– Cô ấy cũng tò mò về mọi thứ ở Luxembourg nữa, và quan trọng là cô ấy học về kinh tế. Ngày xưa chị thích kinh tế lắm, không, đến giờ vẫn thích. Thích nghe những nhà kinh tế học kể chuyện. Nghe Stefanie khiến chị hiểu được ra nhiều thứ về kinh tế nên chị thích.
– Anh thấy không, đâu có như anh, cứ nhắc đến kinh tế là anh lại thôi.
– Ừ thì tất nhiên rồi, anh có biết gì về nó đâu mà nói chuyện được. Bàn về kĩ thuật anh còn tiếp được chứ đống của em thì chịu.
– Nói chung Stefanie thông minh lắm, chị ngưỡng mộ cô bé này rồi.

Ngồi bàn những câu chuyện trên trời dưới biển từ Pháp về Mĩ hay từ Đức sang Việt Nam, cũng đã muộn, Stefanie và mình định trở về nhà rồi thì Gaëlle kéo tay lại.

– Này Stefanie, cho chị mượn thằng này một tí được không?
– Được chứ, vậy khi nào anh về thì gọi để em mở cửa nhé, em về trước.
– Ừ về đi… Sao lại gọi em lại làm gì?

Không hiểu bà chị gọi mình làm gì nữa, với cả lại nói chuyện với Stefanie bằng tiếng Anh chứ không phải tiếng Đức.

– Ra ngoài vườn ngồi đi, trong nhà không hút thuốc được.
– Được thôi.
– Em quen Stefanie từ khi nào vậy?
– Ơ cô ấy không nói cho chị biết à?
– Không, chị không hỏi.
– Từ hè, em có ở Đức mấy ngày, sau khi chị sang Mĩ cũng một khoảng thời gian rồi.
– Vậy sao?
– Ừ, có chuyện gì không?
– Không, chỉ tò mò thôi. Cầm lấy đi.

Cái điếu cần to tổ bố được Gaëlle đưa sang cho mình.

– Hôm em với chị đi lấy đồ ấy, chị nhìn mắt em có đỏ lắm không?
– Chị không để ý lắm, hình như cũng có đấy… Mắt chị cũng vậy mà.
– Vậy mà bố mẹ chị không hỏi gì à?
– Không, chẳng sao cả, hai ông bà biết mà, nhưng với họ chuyện đó là bình thường. Trừ cái hồi còn cocaine với đá là họ mắng thôi.
– Tất nhiên, mấy chuyện đó không bị trách mới lạ.
– Nói chung hai người thoải mái mấy vấn đề này lắm, nhưng đừng hút trong nhà với trước mặt họ là được, không thì hơi mùi.
– Được thôi, em cũng chẳng điên mà đi hút cần trước mặt hai người già.
– Haha, thế Stefanie biết không?
– Có, cô ấy phát hiện ra mắt em đỏ, nhưng mà cô ấy nói là không sao, chịu được. Nhưng chắc là Stefanie không hút đâu.
– Ừ chị cũng đoán thế, nhìn con bé có vẻ nghiêm túc nhưng khá vui vẻ.
– Em cũng thấy vậy.
– Vậy khi Stefanie về Đức thì sao?
– Thì mọi thứ trở lại như bình thường thôi. Em không đặt nặng chuyện này quá, và có lẽ Stefanie cũng vậy.
– Như cơn gió thoáng qua…
– Chính xác.
– Em thấy hạnh phúc với chuyện đó chứ?
– Em hạnh phúc với khoảng thời gian đã qua với Stefanie, và chuẩn bị tâm thế cho mọi thứ sắp tới. Em không nuối tiếc điều gì cả.
– Vậy thì tốt, hãy cứ làm những thứ khiến mình cảm thấy hạnh phúc, và Stefanie cũng vậy.
– Từ trước giờ em vẫn sống như vậy đấy thôi.

Gaëlle đưa tay cầm điếu thuốc, dập dập vài cái rồi lại làm một hơi dài.

– Mai lại phải về Luxembourg rồi, chán thật sự…
– Quay trở về cuộc sống bình thường thôi.
– Cái cuộc sống bình thường đó mới khiến chị phát chán đấy, cứ tự do bay nhảy như này mới khiến chị thích thú.
– Thì cũng chỉ mấy ngày nữa thôi em cũng vào năm học mới rồi, ai rồi cũng như thế thôi, buồn làm gì khi mọi thứ cứ đến.
– Không phải buồn, thấy chán vì đang chơi mà phải về làm việc hơn.
– Thôi than để làm gì, em cũng đang phải đi làm đây.
– Vậy về ngủ đi.
– Ơ kêu em ở lại giờ đuổi em về ngủ à?
– Về không Stefanie lại đợi.
– Không sao đâu, nếu như là vì chị lo cho Stefanie. Nhưng nếu chị muốn, vậy em về.
– Ừ về đi, ngủ ngon.

Về đến nhà, Stefanie mở cửa cho mình, cô ấy vẫn đang xem nốt mấy công việc. Sao lại có người hăng hái vì công việc thế này cơ chứ.

– Em vẫn ngồi làm à?
– Ừ, tranh thủ đợi anh về thôi.
– Khuya rồi em không nghỉ ngơi đi, việc để ngày mai làm cũng được mà.
– Không sao, em tranh thủ một chút thôi.
– Vậy nghỉ ngơi đi, anh về rồi đây.
– Gaëlle mượn anh làm gì thế?
– Nói chuyện một chút trước khi cô ấy quay lại Luxembourg thôi. Cũng không có gì nhiều…
– Và mắt anh lại đỏ lên rồi kìa.
– Ừ… một chút.
– Nếu buồn ngủ thì cứ đi ngủ, hoặc anh cứ thức đi nếu chưa ngủ được.
– Ok…

Ngày hôm sau, Gaëlle quay lại Luxembourg, bà chị rời đi lúc nào mà mình không biết. Stefanie và mình vẫn cứ quay theo công việc, sắp đến ngày mình phải quay lại trường học rồi, và Stefanie cũng sắp phải quay lại Đức.

– Em sắp phải rời đi rồi… Một kết cục được dự báo trước. Em lạ lắm phải không, không muốn xa anh một chút nào cả dù…
– Chúng ta rồi có những cuộc sống riêng thôi Stefie, ai cũng sẽ phải quay trở lại cuộc sống đó. Chúng ta vẫn sẽ luôn nghĩ về nhau, luôn hướng về nhau mà.
– Em biết… em luôn hướng về anh, dù mọi thứ sẽ không được như những ngày qua nữa… Anh chấp nhận được chứ?
– Rồi ta sẽ quen với mọi thứ thôi.
– Em thì không thể! Nhưng mà này, dù có như nào hãy luôn nhớ rằng anh luôn có một chỗ trong trái tim em, nhé?
– Em cũng vậy…
– Dừng câu chuyện sến súa này nào, em muốn anh lắm rồi đây.

Stefanie hôn mình và đẩy mình lên giường. Mình hiểu, cô ấy muốn tận hưởng những ngày cuối này với mình, đầy tình yêu và sự nồng nhiệt nhất có thể. Rõ ràng là một đêm mệt mỏi về thể xác, nhưng trong tâm hồn, hai con người ấy đang cháy lên những ngọn lửa của tình yêu, mãnh liệt và cảm xúc.

Stefanie rời nước Pháp với chuyến bus từ Rennes đến thẳng Frankfurt. Cô ấy không sợ mệt mỏi, không sợ sẽ phải di chuyển lâu, vì Stefanie muốn ở lại nước Pháp từng giờ, từng phút.

– Sống cho thật tốt nhé, cảm ơn anh về khoảng thời gian đã qua, em chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy trên đời.
– Em cũng sống thật tốt nhé. Hi vọng một ngày nào đó, chúng ta sẽ được sống lại những giây phút vừa qua…
– Em luôn mong chờ vào những điều kì vọng ấy. Có lẽ đã đến lúc rồi nhỉ?
– Ừ… Vui vẻ lên nào.
– Em vui vẻ mà…

Stefanie trao mình một nụ hôn, nụ hôn giữa dòng người tấp nập ở sân ga, như bao cặp đôi phải chia xa khác.

Stefanie – không dài, nhưng đủ để mình cảm nhận được một thứ tình yêu kì lạ. Từ những lời hỏi thăm khi tình cờ chạm mặt nhau ở Bruxelles, những câu chuyện không đầu không đuôi trên chuyến xe bus và ở Frankfurt, hai ta chợt như là một, cảm giác như ta trở thành một con người kia và ngược lại vậy. Sao hai ta lại hiểu nhau đến thế?

Và tình yêu của hai ta đến, dù nhanh, nhưng mọi thứ cứ như tình yêu trong mơ vậy. Trên chặng đường ấy, hai ta cứ nắm tay nhau đi, cùng sống chung dưới một mái nhà, nô đùa cùng nhau, say xỉn cùng nhau, lảm nhảm cùng nhau… Cứ ngỡ vừa mới đây thôi chứ, nhưng mọi thứ đến vẫn đến thôi.

Mình không ngại yêu xa, nhưng Stefanie thì không như thế. Cô ấy chán ghét chuyện đó, không, phải là lo sợ. Thật tâm có lẽ Stefanie cũng đã xác định được trước chuyện này, nhưng vẫn tiến đến với mình. Có lẽ hai ta cũng cần những ngày tháng có nhau, vì hai ta là những đứa trẻ sợ cô đơn. Nhưng rồi ta vẫn phải đối mặt với nó, vậy hãy đón nhận mọi thứ một cách vui vẻ nhất thôi.

Stefanie không buồn, mình cũng thế. Mình chỉ thấy trống vắng, mới ngày nào còn thấy hình bóng cô ấy quanh đây, mà giờ người đã đi rồi. Nhưng rồi ta lại tự nhủ với lòng mình, rằng mọi thứ sẽ như cũ thôi. Ai cũng sẽ bị cuốn theo guồng xoay của cuộc sống. Sau này, nhớ về nhau cũng là một cái duyên rồi.

Là một thoáng mây bay trong đôi mắt ai một ngày nắng đẹp.

Phải rồi, Stefanie, hãy cứ như ánh mặt trời tỏa nắng kia nhé, mái tóc vàng ấy vẫn còn lưu giữ quanh đây thôi.

Môt mẩu giấy vẫn còn giữ lại dưới hộc bàn, có lẽ Stefanie đã để lại bất chợt lúc nào mình không hay.

“Danke schon, you are still mein schatz <3”

“Danke schon Stefanie.”

//////

– Sarah?
– Sao?
– Nếu m không đến Rennes thì t sẽ đích thân xuống dưới đó nhé.
– Sao vậy… M không phải đi học sao?
– T sẽ quay lại Rennes trước khi năm học mới bắt đầu, hoặc khi m rời nơi đó, được chứ?
– T đang ở Strasbourg rồi.
– Vậy t sẽ đến Strasbourg.
– Để làm gì chứ?
– Vì t cần m, bây giờ.
– T cũng cần m… Đến đi.

//////

Mọi chuyện với Stefanie đến giờ đã kết thúc. Hai đứa quay trở lại cuộc sống bình thường và thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau. Có lẽ mình và cô ấy nên dừng lại, cả hai thấy như vậy là hợp lí nhất. Nhưng cả hai người luôn có vị trí trong trái tim của nhau, và mối quan hệ vẫn được tốt đẹp cho đến bây giờ.

Quan trọng hơn, Stefanie biết đến sự tồn tại của cái theard này…

– Anh có cho chi tiết những ngày gặp em vào blog của anh không đấy?
– Có chứ, blog của anh chân thực lắm, chuyện gì cũng có.
– Hmm, đừng nói xấu em quá là được. Mà đằng nào em đọc cũng không hiểu gì cả, haha.
– Một ngày anh sẽ dịch riêng đoạn có em sang tiếng Đức nhé, được không?
– Thôi không cần đâu, chỉ biết là đừng nói xấu em là được, vậy đi. Anh vẫn tránh dịch ổn thỏa chứ?
– Có, ai cũng ổn cả. Ở Frankfurt thì sao?
– Em nghĩ là mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Mà em nghiện cái bài hát Corona anh share rồi, rồi lên cả TV nữa, ngày nào em cũng nghe thấy, trời ạ.
– Haha, nghe và làm theo đi để tránh dịch. Vậy cố gắng giữ sức khỏe nhé, đừng đi lung tung.
– Anh cũng thế, cả hai nhớ giữ sức khỏe đấy. Quan trọng là anh ý, đừng có xách ba lô đi lung tung những ngày này.
– Cảm ơn em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.