Stefanie nói đến chuyện ngày giáng sinh mà mình thấy giật mình, quên hẳn luôn, không nhớ là mình đã từng hứa với cô ấy là sẽ đến Frankfurt dịp giáng sinh chưa nữa. Hay là lại… tặc lưỡi cho qua tiếp nhỉ?
– Anh chưa có kế hoạch cho dịp đó, nên cũng chưa biết được nữa.
– Dịp nghỉ dài vậy anh có về Việt Nam không?
– Anh chưa nghĩ được gì mà…
– Anh không nhớ nhà sao? Anh đã xa Việt Nam bao lâu rồi?
– Gần năm… nhưng với anh thì không sao, nhớ thì lúc nào cũng nhớ nhưng anh thấy mọi thứ bình thường mà, kiểu như sống đâu cũng được ấy, không lo lắm.
– Anh tự lập đấy.
– Bình thường mà em.
Huyên thuyên một lúc thì cũng chìm ngay vào giấc ngủ. Những ngày hè cứ trôi qua yên bình như nhịp sống ở đây vậy, vẫn đi làm thêm và về nhà với Stefanie. Cô ấy càng ngày càng thân với mấy đứa bạn Pháp của mình hơn, mà hội con gái thì suốt ngày đi xõa cùng nhau, quẩy cùng nhau. Cơ mà vậy cũng đỡ, chứ cứ để Stefanie lủi thủi một mình ở cái thành phố tẻ nhạt này thì cũng buồn lắm. Người Pháp thường chẳng ai đến mấy thành phố kiểu như này vào dịp nghỉ hè làm gì, họ chọn đến những thành phố biển, hoặc là ra nước ngoài hơn. Nơi đây chỉ thích hợp cho sinh viên hay những người phải đi làm ở đây thôi.
Mọi ngày cứ đều đều như vậy cho đến cái ngày Gaëlle về lại Pháp.
– Hello. Về lại nước Pháp yêu dấu rồi này!
– Vậy hả? Một tháng trôi qua nhanh thật đấy. Chị mới về hả?
– Ừ, mà nay ông sếp còn tốt bụng cho nghỉ nguyên tuần có lương nữa, chắc thấy chị làm việc ghê quá nên ổng cho nghỉ, haha. Mà đúng thật, không nghỉ thì ngất mất.
– Thế thì ngon quá, vậy nghỉ ngơi ở Luxembourg hay ở Rennes đây bà chị?
– Chắc là lại về Rennes, Luxembourg chỉ dành cho công việc thôi. Về xem mấy đứa sống chết ra sao nhỉ?
– Ok, em thì vẫn ở đây, Eli thì về nhà cô ấy rồi, còn thằng L thì đang làm việc ở Nantes, nên là có khi chị chỉ gặp được em thôi đấy.
– Không sao, về thăm bố mẹ nữa, cứ mấy kì nghỉ như này phải tranh thủ về thăm các cụ đã.
– Tất nhiên… À mà này, giờ em là hàng xóm của chị rồi đấy, nhà em ở ngay đối diện nhà chị luôn rồi.
– Thật vậy sao? Em không ở trong kí túc nữa à?
– Cứ hè đến là kí túc trường em đuổi mà, thực ra cũng vừa mới biết. Cái nhà của em thuê ngay đối diện nhà chị đấy, có chị chủ là người Việt, không biết chị có quen không…?
– Nhà có chủ là người Việt… Ah chị biết rồi, nhưng nhà đấy chị ấy không hay ở, chỉ cho thuê thôi đúng không. Cũng có mấy lần chị gặp rồi nhưng không nhiều, chỉ biết là chủ nhà đó mà thôi. Hóa ra là em thuê được nhà đấy à?
– Vâng, tự dưng tìm được trên mạng. Vậy chị có về Rennes luôn không?
– Có, giờ chuẩn bị lên tàu về Rennes đây, chiều là đến nơi luôn.
– Được rồi, xem như nào đây nhỉ, em ra ga đón hay ngồi nhà đợi hàng xóm về đây?
– Haha, tùy em đấy.
– Vậy khi nào về đến ga thì cứ nhắn em xem thế nào nhé, dạo này ngồi nhà mãi cũng hơi oải quá.
– Ok.
Vậy là Gaëlle sẽ lại về Rennes thêm một tuần. Chẳng hiểu sao lúc đó mình lại nghĩ đến tml L, gọi thử cu cậu xem sống chết ra sao rồi, lâu rồi cũng không nhìn thấy mặt nó.
– Lô, ê cu chết chưa?
– Đm bố vẫn sống, vẫn làm vẫn ăn được. Sao?
– Ờ hỏi thăm xem dạo này như nào thôi. Đkm sao đầu tóc như Phan Đình Tùng thế kia thằng này?
– T cạo đi cho đỡ phải cắt nhiều, với cả đang nóng vkl để thế cho mát.
– Đkm ai nhìn thấy lại tưởng đi tù về chứ đ phải đi làm nữa, nhìn ngu vãi đái. Thế giờ làm những gì?
– Làm cho gia đình người Việt bán mấy đồ Việt, kiểu tối thì chuẩn bị nguyên liệu với đồ ăn, sáng hôm sau ra chợ bán, hơi vất nhưng cũng quen. Được cái chỉ phải làm sáng sớm, chiều tối chỉ phải chuẩn bị đồ nên là cũng có thời gian nghỉ, cũng đỡ.
– Ngon thế. Mà chủ có dễ chịu không? Tiền công các thứ thế nào?
– Có, hai ông bà cũng tốt bụng. Họ cho ở luôn nhà với bao ăn uống toàn bộ luôn, nói chung là nuôi tất nên sướng. Rồi làm việc thì nói chung hai ông bà cũng chỉ cho kha khá rồi nên không lo, đm sau chuyến này có khi t về theo chuyên ngành bán hàng chứ đ đi làm kĩ sư nữa mất. Lương lậu ok, ông bà trả theo lương cơ bản của Pháp luôn, có cả hợp đồng, làm mọi thứ đàng hoàng lắm, với cả không phải lo chuyện ăn uống nhà cửa nên là để dành được lương. Nói chung chuyến này ổn thật sự bạn tôi ạ.
– Nghe thích vkl như kiểu một phát lên tiên ấy nhỉ.
– Ờ, thế giờ m như nào rồi.
– Vẫn sống tốt. Tìm được cái việc nho nhỏ ở cái start-up be bé ở Rennes, không biết sắp phá sản chưa nữa. Nói chung công việc cũng ok, mình làm không đến nỗi nào, mà thế hóa ra lương m với t ngang nhau vì t cũng được trả theo lương cơ bản, à thêm được cái trợ cấp cho sinh viên nữa nên càng ngon, có khi thêm tiền cmnr, đủ trả tiền nhà thuê này rồi.
– Còn Eli thì sao?
– Bọn t chia tay rồi.
– Hả? Clgt thằng này? Lúc nào đấy sao t đ biết gì cả?
– Tầm hơn tuần sau khi m đi. Mọi chuyện nói chung rắc rối lắm nhưng giờ mọi thứ ổn định rồi.
– Vkl thằng này, Eli như vậy mà lại chia tay, đ thấy tiếc à?
– Trước còn thấy tiếc, giờ thời gian qua đi rồi t chẳng muốn nhắc lại nữa. Rồi mọi chuyện cứ chìm dần vậy thôi. Eli muốn vậy và t cũng nghĩ như vậy mà.
– Là sao? M cũng nghĩ hai đứa m chia tay á?
– Nói chung cái suy nghĩ của t trong chuyện này nó phức tạp lắm. T nghĩ quyết định của Eli là đúng đắn cho cả hai, vậy đi.
– Đúng là hai đứa điên…
– Ờ bố m biết lúc nào bố m cũng điên mà. Còn chuyện nữa đây, Gaëlle về lại Rennes rồi, hoàn thành xong khóa tu luyện ở Mĩ rồi.
– Hả? Người yêu t về Rennes rồi á?
– Cái gì cơ? Người yêu lúc nào đấy?
– Ơ thì không phải m bảo cái đêm t đi chơi với Gaëlle là hai bọn t ấy ấy đấy à? – thôi bỏ mẹ thằng này vẫn nhớ cái vụ kia .
– À à… chịu, nếu m nghĩ thế, ờ t cũng không biết nữa… Nói chung là m cũng điên khác quái gì t đâu. Người yêu hay không cũng đ biết à?
– T đ muốn nói chuyện yêu đương với Gaëlle khi chưa gặp mặt trực tiếp, đm tỏ tình qua tin nhắn và tỏ tình khi say rượu là hai thứ t ghét nhất. – đm nói thì hay lắm đến lúc gặp mặt thì có làm được đ gì đâu thằng này
– Ờ thế Gaëlle về Rennes rồi đấy. Có về Rennes mà gặp bà chị không kìa cu?
– Chưa biết được, Gaëlle về đến Rennes chưa?
– Sắp về đến ga rồi, quyết nhanh.
– Đkm gấp thế, sao giờ mới báo t?
– Thì đkm t cũng mới biết năm phút trước chứ đâu. Bạn bè tốt vkl Gaëlle báo phát cho t là t gọi cho m luôn đấy.
– Khó thế nhỉ đm, gấp thế này đ ổn đâu. Gaëlle ở Rennes bao lâu?
– Hình như là một tuần, nãy bà chị nói vậy.
– Rồi, có gì t nói lại sau, vậy đã.
– Ờ.
Đúng là một kẻ si tình, vẫn nhớ về Gaëlle. Thực ra si tình chẳng phải là cái tội, ta yêu ai nhiều thì ta si mê họ thôi, và ta đắm chìm trong cái tình yêu đó, vậy hay đấy chứ. Mình chẳng được trải qua cảm giác đấy bao giờ, si mê ai đó đến chết. Stefanie thì sao nhỉ?
– Em thấy trong nhà có cái đàn guitar này, của anh hả?
– À không, của một người bạn Việt Nam của anh, bạn ấy về nước nên gửi nhờ anh ấy mà.
– Vậy sao? Anh biết chơi guitar không?
– Một chút, không nhiều lắm.
– Anh chơi thử cho em nghe đi, em muốn nghe.
– Bây giờ luôn sao?
– Ừ.
– Để xem nào, chà lâu lắm rồi anh không động vào. Em muốn bài gì?
– Anh cứ chọn bài đi.
– Thôi anh nghĩ bài em biết thì sẽ tốt hơn, tất nhiên là anh phải biết nữa thì cũng mới chơi được. Em cứ chọn đi.
– Xem nào… nhạc Việt thì em không biết gì cả. Anh từng ở Nga đúng không? Million Alykh Roz (Миллион алых роз – Triệu đóa hồng) được không? Em thích bài đó của Nga lắm.
– Vậy hả? Được thôi, ở Nga anh cũng thích bài ấy, lâu rồi anh không nghe đấy, nếu có sai lời thì tha anh nhé. Với cả bằng tiếng Nga được không? Anh không biết bản tiếng Anh.
– Được thôi, anh hát bằng tiếng Nga thì em cũng không biết đúng lời hay không đâu nên đừng lo, haha. Em cũng chưa nghe anh nói tiếng Nga bao giờ, em muốn nghe thử nữa.
– Được thôi, giờ sẽ là Triệu Đóa Hồng phiên bản tiếng Nga, đến từ giọng của một người Việt nói tiếng Nga. Nào, let’s go.
Đây là bài hát mình rất thích, kể cả bằng tiếng Nga hay tiếng Việt. Mình đã gắn bó với ca khúc này từ những ngày bé, qua giọng hát của Alla Pugacheva qua những chiếc băng đĩa cũ kĩ mà bố mình hay bật, bố mình thích nghe bài này lắm. Tiếng Việt thì mình cũng đã nghe nhiều, và có lẽ là tiếng mẹ đẻ nên rõ ràng mình cảm nhận được lời bài hát hay hơn nhiều. Tiếc rằng đó là một chuyện tình buồn, khi chàng họa sĩ vì tình yêu đã đánh đổi lấy tất cả để dành triệu bông hồng tặng cho người con gái mình yêu, nhưng rồi tất cả đổi lại chỉ là cái lắc đầu với chàng vì sự nghèo khó… Vậy mà lúc bé còn định dành bài hát này trong đám cưới của mình vì phần nhạc nó lãng mạn đấy. Tuy nhiên nếu có cơ hội dành tặng cho người mình yêu triệu bông hồng thì tại sao không chứ?
Nắng lấp lánh sương long lanh triệu cành hồng khoe sắc thắm
Mỗi sáng sớm bên song thưa em bên hoa cười trong nắng
Ai đang yêu ai đang yêu yêu say mê tình trong sáng
Sẽ mãi mãi như hoa tươi trao cho em chính cuộc đời
Миллион, миллион, миллион алых роз
Из окна, из окна, из окна видишь ты,
Кто влюблен, кто влюблен, кто влюблен, и всерьез,
Свою жизнь для тебя превратит в цветы.
(Mở ngoặc thêm: mình cũng rất thích bản làm lại bài hát này gần đây của Egor Krid, rất hiện đại và bắt tai, mọi người nếu thích bài hát này có thể ghé qua thử)
– Hay thật đấy, anh khiến em nhớ lại tuổi thơ quá, hồi đó ngày nào em cũng nghe thấy bài này suốt à.
– Vậy sao? Vậy thì rất hân hạnh được mang em trở lại tuổi thơ.
– Không có gì. Em cũng thích giọng tiếng Nga của anh. Quan trọng hơn, em cũng rất thích tiếng Nga. Hoàng đế La Mã Charles V có một câu nói như này: con người sử dụng tiếng Tây Ban Nha để cầu nguyện với Chúa, tiếng Pháp để tán gẫu với bạn bè, tiếng Đức để xưng giọng với quân thù, và tiếng Ý để tán tỉnh với phụ nữ. Nhưng một khi đã biết đến tiếng Nga, con người sẽ nhận ra tiếng Nga chính là ngôn ngữ tuyệt vời nhất, bởi vì trong tiếng Nga có chứa sự trang trọng của tiếng Tây Ban Nha, sự sống động của tiếng Pháp, sức mạnh của tiếng Đức, sự mềm mại của tiếng Ý và bên cạnh đó là sự phong phú và kiên định của tiếng Hi Lạp và tiếng Latinh nữa.

– Vậy sao? Anh chưa từng biết tiếng Nga lại như vậy đó. Ngôn ngữ của… Hồng Quân chăng?
– Có lẽ, dù sao đó cũng là một ngôn ngữ khó nhằn.
– Đúng vậy.
– Nhưng dù sao thì anh hát hay lắm, tiếng Nga của anh nghe cũng hay nữa. Giờ tới lượt em, được không?
– Em biết chơi guitar hả?
– Có, nhưng chắc không bằng anh được, haha. Em có học một chút ngày xưa thôi, hi vọng em vẫn còn nhớ.
– Vậy sao? Anh đang mong chờ được thưởng thức tài năng của em lắm đây.
– Được rồi, vậy anh muốn bài gì?
– Để xem nào… Mad World của Gary Jules được không? Em biết bài đó chứ?
– Có, cũng là bài em thích đấy, hai ta nhiều điểm chung thật. Đây đúng là một thế giới điên rồ mà, haha.
I find it kind of funny
I find it kind of sad
The dreams in which I’m dying
Are the best I’ve ever had
I find it hard to tell you
I find it hard to take
When people run in circles it’s a very, very
Mad world, mad world
Một thế giới thật điên rồ, đúng như những gì đang diễn ra hiện nay. Vào cái thời điểm đó thì mọi thứ yên bình lắm, ngắm nhìn những ngón tay vẩy đàn của Stefanie và lắng nghe giọng hát của người mình yêu, còn gì tuyệt vời hơn chứ, mình cứ chắm chú đôi mắt ngắm nhìn và đôi tai thưởng ngoạn thôi. Nhưng cái thế giới giữa mùa dịch này thì đúng là một thế giới điên rồ… Ai hồi đó mà có thể tưởng tượng được chứ.
– Wow, thật sự tuyệt vời, anh không nói quá đâu. Em có thể làm một liveshow rồi đấy.
– Haha, danke. Dù sao cũng là bài em thích. Nếu anh muốn liveshow… hmm em chợt nghĩ đến bài này, lâu rồi không được động vào đàn guitar khiến em ngứa tay quá.
Những giai điệu quen thuộc đến mức giật mình vang lên, cứ như ai đó vừa bật phim lên vậy. My Life is Going On – bài hát trong bộ phim La Casa de Papel. Cái giai điệu theo tiếng đàn và tiếng hát khiến mình cảm giác Stefanie mới chính là ca sĩ thể hiện ca khúc ấy vậy, thật không nói quá chút nào.
– Em làm anh giật mình thật sự đấy, cứ tưởng ai đó đang bật phim chứ… Hay thật sự, anh không ngờ luôn ấy.
– Haha, thật không vậy? Giờ đến lượt anh đi nào.
– Để xem nào, có lẽ nên chọn bài nhạc phim cho hợp nhỉ, anh không xem phim nhiều nên không biết nhiều… The Hanging Tree trong phim The Hunger Games nhé, được không? Nhưng em hát đi, vì anh cũng chẳng nhớ lời lắm đâu.
– Được thôi, không vấn đề gì. Bắt đầu nào.
Cứ quạt chả như vậy mà gãy cả tay, mình chỉ muốn nghe Stefanie hát thôi. Ở Việt Nam cũng thỉnh thoảng có mấy thằng bạn hứng lên vác đàn guitar ra mà quạt chả như vậy, rồi cả lũ lao vào hát cùng luôn, rồi sau đó là tiết mục nhạc theo yêu cầu thính giả, ai muốn bài gì là có bài đó. Giờ đây mình với Stefanie cũng như vậy, những năm tháng cấp ba quạt chả bên bờ hồ lại hiện về với mình, trong căn phòng nhỏ này. Cô ấy được trở về tuổi thơ với Triệu Đóa Hồng, còn mình thì được Stefanie mang lại những tháng ngày khó quên thời học sinh…
Đến khi khản cả giọng rồi mới thôi, tay cũng đã mỏi nhừ rồi. Vừa đúng lúc đó Gaëlle nhắn tin.
– Này, ngó cửa sổ xuống dưới đi!
Ngó ra đã thấy bà chị ở dưới sân đang vẫy tay với một đống vali. Đã về đến nhà rồi, là do đi quá nhanh hay hai đứa gảy đàn quá lâu vậy? Chạy xuống phía dưới nhà, hai chị em chào hỏi nhau cái đã.
– Nào lại ôm cái nào, không nghĩ em lại ở đây đâu đấy.
– Trời ạ, em không ở Rennes thì em ở đâu được chứ?
– Không, ý chị là hai ta là hàng xóm của nhau này. Với cả không về Việt Nam hả?
– Không, hè này ở đây đi làm thêm kiếm tiền tốt hơn. Bà chị đi Mĩ lâu ngày vẫn thế nhỉ?
– Mới có một tháng thôi mà, có gì đâu chứ.
– Thôi để em giúp chuyển vali vào nhà cho, một tháng mà đi như chuyển nhà thế này. Lâu rồi cũng không vào nhà ông bà nữa, chỉ hay chào hỏi nhau ngoài sân thôi.
– Ừ thế vào đi.
Vác vali vào nhà ông bà với Gaëlle, ông bà đang ở trong nhà rồi, có vẻ ông bà không ngạc nhiên với sự xuất hiện của bà chị lắm, chứng tỏ cũng đã báo về trước cho các cụ.
– Ah con về rồi đấy à… Còn cả cháu nữa.
– Vâng, cháu chào ông bà, cháu cũng vừa mới gặp Gaëlle ở ngoài thôi ạ.
– Ừ được rồi thế cứ ngồi chơi thoải mái đi, Gaëlle cần nghỉ ngơi không con?
– Không sao đâu ạ, con ngồi nói chuyện với em một tí.
Bà chị ngồi lại với mình, hai ông bà thì vẫn chăm chú xem TV.
– Tí có định làm gì không?
– Làm gì là làm gì? Hè rồi lúc nào em chẳng rảnh… À mà cũng không hẳn, dạo này em phải đi làm thêm ban ngày, còn buổi tối thì vô tư.
– Định rủ đi chơi tí thôi.
– Thôi đi ạ vừa mới về xong sức đâu mà đi. Nghỉ ngơi đi, mà chắc gì tối nay đã ngủ được cơ chứ, chưa quen giờ giấc mà.
– Haha, đúng, không ngủ được nên mới đi. Còn vụ giờ giấc thì thoải mái đi, một hai ngày là quay lại bình thường ngay ấy mà.
– Thôi xin chị tối mà nghỉ ngơi không thì mệt chết đi được ấy.
– Được rồi… Này, vậy cuối cùng sao hai đứa chia tay?
– Trời ơi thôi đi mà, em chẳng muốn nhớ đến nữa. Thôi được rồi, chị muốn biết thật sự?
– Ừ.
– Thế từ đầu nhé…
Mình kể cho Gaëlle nghe về Elisa và Sarah, tất tần tật mọi thứ mà không rõ Elisa đã nói với Gaëlle lần nào chưa, vì dù sao hai cô này vẫn thân nhau lắm.
– Haizz, nói thật chị vẫn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nữa.
– Tất nhiên, đến em còn chẳng hiểu nữa là.
– Hai đứa dù sao cũng còn trẻ con, mọi thứ đôi khi rất đơn giản nhưng rồi lại rối tung mù lên và bùm, mọi thứ chấm hết. Đôi khi chỉ vì hoặc là những chuyện cỏn con hoặc là chẳng ra đâu vào đâu mà trở nên như vậy… Dù sao thì thôi, thời trẻ đôi khi có những thứ rất là… chẳng biết dùng từ gì cho hợp nữa. Nói chung mọi thứ như thế cũng… bình thường, tuổi trẻ mà. Chị nói rồi đấy, chị cũng từng trải qua như hai đứa vậy nên cũng hiểu phần nào, sau này ta hiểu ra rồi ta nhận ra mọi thứ, khi nhìn lại mới có thể ngộ ra được. Còn giờ thì, well, mối tình thời trẻ trâu mà, bỏ qua và cất nó lại vào trong kí ức được rồi.
– Cũng mong là như vậy…
– Nghe này, có những người có thể dễ dàng vượt qua nó, nhưng không phải ai cũng vậy, chín người thì mười tính. Nếu như em có buồn chán hay gì đó… Cứ thoải mái đi, chẳng sao cả đâu. Người ta có nói mình, có chê mình á, kệ họ đi, quan tâm làm gì, họ có sống thay ta đâu mà biết. Rồi nghe theo mấy lời của họ, đến lúc mình có bị làm sao thì mình cũng là thằng chịu thiệt thôi chứ có phải họ đâu, nên là cứ mặc kệ. Cái mối tình này, cứ làm theo những gì mình thấy đúng với bản thân là được, vậy thôi, haha.
– Em cảm ơn, nhưng mà… sao lại nói chuyện đấy ra làm gì?
– Bởi vì trong cách nói chuyện của em, chị biết, có một chút ngại ngùng, một chút rụt rè, như thể em sợ ai đó phán xét vậy, nên chị mới nói thế. Sau này khi tâm sự với một ai đó á, hãy cứ nghĩ đến mình đầu tiên. Mình làm gì hợp với bản thân mình là được, còn người đời nói thế này thế kia á… fuck it, kệ mẹ nó đi, haha.
– Khiếp sao nay mạnh mồm giữ vậy?
– Từ cái vụ em mắng chị ở băng ghế công viên đấy. Nói thẳng ra nhé, chị trân trọng mọi lời khuyên của em, nhưng có những cái không hợp với chị, chị vứt ngoài tai luôn rồi.
– Oh vậy hả?
– Đúng. Cái này nữa, chị tự dưng lại nhớ ra chuyện này thời sinh viên…
– Sao?
– Nói chung lúc đó ông bà nhà chị ấy, cái đợt chị vẫn đang xõa tung trời kia, cũng có nói một chút, nhưng chị thấy thế cũng mặc kệ. Đơn giản vì lúc đó chị vẫn đang sống chỉ cho riêng bản thân mình, giờ vẫn như vậy. Nên cái tính mặc kệ đời của chị càng lớn hơn nữa, haha.
– Hay đấy. Sống cho bản thân mình thôi thì dễ lắm.
– Và ta nên sống như vậy thôi. Cứ bảo mếch lòng người này người kia thì mặc kệ. Đừng có ích kỉ quá hay động vào nồi cơm nhà người ta là được.
– Được rồi. Vậy biết gì không? Thằng L nó ngóng chị đến mức định bỏ cả việc ở Nantes để về đây chơi đấy.
– Hả? Haha, wow, thật sự không biết nói gì nữa đấy. Thôi thì cũng cảm ơn, chị sẽ phải làm cách nào đó để cho nó hiểu là rất tiếc, chị không có tình yêu mặc dù rất quý nó mới được. Quyết tâm rồi đấy.
– Thật sao?
– Ừ, mấy ngày bên Mĩ đã nghĩ thông suốt rồi. Giờ phải giải quyết chứ không thì không ổn một chút nào cả.
– Vậy good luck, em chịu rồi đấy, chị giải quyết đi.
– Đang nghĩ đây, mà từ Mĩ về Pháp nghĩ mãi vẫn không ra… Đau hết cả đầu. Thằng bé vẫn đang ở Nantes hả?
– Ừ.
– Nó mà về Rennes là chị đi nói chuyện với nó ngay.
– Sao không tự xuống Nantes?
– Lười lắm, nó phải tự lên đây chứ.
– Thế lại hay quá cơ… Vậy ở Mĩ chỉ toàn công việc thôi à? Không có gì hot sao?
– Không, công việc như mọi lần, được thấy những cái đầu sỏi đá, ở cái đẳng cấp mà mình không với tới được.
– Thế cơ á? Thế có đi bay nhảy được gì không?
– Thì cũng bay nhảy mấy cái bar pub các thứ, nhưng rồi cũng về nhà ngủ luôn thôi, haha. Bay nhảy thì ok đấy, cho đến khi có mấy tên ra gạ gẫm mà mình chỉ muốn đấm một phát thôi, mệt cả người.
– Vậy sao? À thì nước Mĩ mà phải không…
– Quen rồi nên không thấy bực lắm, chỉ thấy phiền mà thôi. Với chị chỉ cần một chút cồn, một chút nhạc, với một điếu thuốc, vậy là đủ xua tan muộn phiền rồi.
– Nhạc gì?
– Lofi ấy.
– Ah nhạc đốt củi. Nghe hay thật sự nhưng nghe xong chỉ thấy lười.
– Ừ thì cái nhạc này vừa nghe vừa hút cần là chỉ có nằm thôi mà… Sao bên Mĩ mình chẳng tìm được ai như thế chỉ, đi khắp Massachusetts chẳng thấy ai cả là sao… Lúc nào chị cũng bật hết ấy, đã thật luôn.
– Em nghe xong chỉ có ngủ, hoặc đôi khi có hứng thì cày game, mà game thì nghe thế quái nào vào được nhạc nữa.
– Nghe lúc học ấy, tập trung lắm. Đôi khi làm việc ở nhà toàn bật lofi thôi à.
– Có chứ nhưng mà hồi đó có Eli…
– À ok… Nói chung ở Mĩ thường một mình, và với chị như vậy là đủ. Trải nghiệm cũng chẳng có nhiều đâu.
– À vậy thì này…
Biết sẽ gặp Gaëlle, mình đã thủ sẵn cái này, con rồng mặt ngu ở Ljubljana.
– Wow nhìn cute vậy? Em lấy ở đâu thế?
– Em có đi phượt ngắn ngày, nhặt được con này ở Slovenia, thấy hay nên tặng chị đấy.
– Vậy sao, ohhh. Trop cute, merci em nhé.
– Không có gì.
– Này, chị cũng có cái này.
Gaëlle lôi ra một thứ. Chẳng phải là cần, một quả cầu tuyết nho nhỏ của Boston.
– Chị cũng có cái này ở Boston, thấy cũng hay, cho em đấy.
– Merci chị nhé. Nhìn đẹp quá.
– Không có gì đâu. Nói chung thì… chào mừng quay trở lại nước Pháp, thoát kiếp làm ở Mĩ rồi.
– Ừ haha, nhưng nước Mĩ thú vị mà, với lại đi nhiều rồi cũng quen, năm sau lại như này tiếp chứ có gì đâu. Dù sao về với Pháp và Luxembourg ta cũng chill và cũng đốt củi với nhạc lofi, haha. Sang Mĩ thì quen hơi ít dealer với lại nó cũng làm chặt quá, về đây thoải mái hơn rồi.
– Ừ chị cũng nói châu Âu dễ thở hơn rồi còn gì.
Rồi Gaëlle ghé sát tai mình mà bảo:
– Này, tối mai, lên trung tâm thành phố không? Ta đi gặp dealer của chị, lấy ít cần…