Biên giới Hungary – Croatia – 4h sáng.
Croatia không phải một nước thuộc Schengen, nhưng có visa Schengen thì vẫn vào được. Mình cũng hơi lăn tăn khi lựa chọn Croatia, tuy nhiên cứ đi thử xem sao, nếu bị đuổi thì ta quay lại Hungary. Qua hải quan mà mấy ông cảnh sát cứ nhìn mình chằm chằm như kiểu mình đi lậu vậy. Một lúc lâu sau cũng được đóng dấu nhập cảnh, hộ chiếu lại có thêm một con dấu nữa rồi.

(cái hộ chiếu nát bét)
Bến xe Zagreb – 5h30 sáng.
Cái bến xe còn thua cả bến xe Mỹ Đình ở Hà Nội nữa, trông nó xập xệ chẳng khác nào ở Slovakia cả. Mấy ông bà già thì vẫn ngáp ngắn ngáp dài, mới sáng sớm mà. Bến xe chẳng có quá nhiều người, xe bus của mình đi cũng chỉ có 4 5 người thôi. Nếu đến Croatia thì nên đi Dubrovnik chứ không nên đi Zagreb cả. Dubrovnik là thành phố biển ở Địa Trung Hải, là nơi quay của bộ phim Game of Thrones nổi tiếng, nó giống như Venice của Địa Trung Hải. Nhưng với lịch trình đi hành xác của mình thì Zagreb là lựa chọn tốt hơn, khi nào đi nghỉ dưỡng (và có tiền) thì sẽ đến Dubrovnik sau.
Mình quyết định đi bộ vào thành phố, một phần vì khá tiện và gần, thứ hai là Croatia không dùng đồng Euro. Nơi đây dùng đồng Kuna, 1 euro đổi được 8 kuna nếu mình nhớ không nhầm, là khoảng 3.000 đồng Việt Nam. Mới 6h sáng mà xe cộ đã chạy tung tăng khá nhiều rồi.

Trên đường đi mình gặp tòa nhà hình tròn này, nó như cái bùng binh giữa ngã tư vậy. Đang đi thì tự dưng nghe cái uỳnh một cái, hóa ra có hai ô tô đâm nhau, xe sau húc đít xe trước . Cũng may là không sao, hai ông già xuống xe cãi nhau ỏm củ tỏi, mới sáng sớm làm gì căng.
Đến quảng trường của thành phố, giờ này ở đây chỉ có bọn chim bồ câu chứ chẳng thấy người đâu cả. Đi vào một trong những khu phố cổ, tìm được một hàng đổi tiền, giờ là người có tiền rồi, tha hồ ăn chơi thôi.

Giữa quảng trường có một bức tượng khá lớn, đây là tượng của Josip Jelačić, còn ông là ai thì mình cũng chịu.
Leo lên trên đỉnh đồi cạnh đó, phía trên đồi là Nhà thờ lớn Zagreb theo kiến trúc Neo-Gothic, đối diện là bức tượng bằng vàng (hoặc màu vàng) của Đức Mẹ Đồng Trinh Mary. Nhà thờ đang tu sửa nên mình không vào được, không biết đến giờ đã sửa xong chưa chứ mấy hôm trước (ở thời điểm này ấy) vừa có trận động đất ở Zagreb xong, xem ảnh thì nhà thờ bay mất đỉnh tháp luôn rồi, tiếc thật.


Đi dạo quanh quả đồi ấy, kiến trúc nơi đây không có gì đặc sắc lắm, phong cách thời Trung Cổ nhưng có vẻ như được xây mới cho hợp với lịch sử. Kì lạ là chưa thấy bóng dáng của kiến trúc bê tông cốt thép kiểu Xô Viết đâu, dù sao Croatia cũng là một nước thuộc Nam Tư cũ mà. Lịch sử của Nam Tư khá là phức tạp, giữa những xung đột sắc tộc xảy ra liên miên và những cuộc chiến tranh đến tận đầu thế kỉ 21, giờ đây Croatia đã là một quốc gia độc lập, nhưng để phát triển được như các nước Tây Âu thì có lẽ còn xa lắm.

(đường trên đồi)
Cứ lạc trên quả đồi ấy mà mình tìm được một khu chợ buổi sáng. Như những khu chợ châu Âu khác, người dân bày bán thịt cá rau củ ngoài chợ, nhìn qua thì khá tươi thì khá rẻ. Đây mới là lần đầu tiên mình đi chợ buổi sáng một mình, người bán cứ ra chào mời mình bằng tiếng Croatia rất nhiệt tình mặc dù mình thì ngơ ngác không hiểu và mình là châu Á, có vẻ như chẳng có mấy khách du lịch ở đây thì phải nên họ mặc định cứ ai ra chợ này là người đi mua hết. Vậy cũng vui, cứ như được đối xử như một người bản địa vậy.

Trời đã hửng nắng trong xanh nhưng còn hơi lạnh, mình nhìn thấy một đường ray xe lửa leo núi, hóa ra loanh quanh như vậy mà vẫn chưa phải đỉnh đồi sao? Bắt một chuyến tàu đi thử, cả toa chỉ có một mình mình mà con tàu leo dốc nặng trịch.

Ở trên đỉnh đồi là nhà thờ St.Mark với phần mái như nhà thờ Stephansdom ở Vienna vậy, mỗi tội nhỏ hơn và kiến trúc cũng không tinh xảo bằng. Tuy nhiên phần mái vẫn khiến mình bị thu hút, cứ như là được dệt thổ cẩm vậy. Nhà thờ còn khá vắng bóng người, dễ dàng canh được khoảnh khắc lúc chẳng có ai ở đây cả để chụp.

Bên cạnh đường ray tàu có một cái tháp canh cổ, và du khách được leo lên đó. Từ đây có thể ngắm được toàn cảnh Zagreb. Có thể nhìn thấy khu chợ mình vừa đi qua rất rõ ràng với những chiếc ô đỏ cả một khoảng lớn.

Về lại dưới phố. Giờ thì thành phố sôi động hơn rồi, nhưng xung quanh toàn người Croatia nói tiếng Croatia thôi chứ khá ít khách du lịch nơi đây. Zagreb không phải là thành phố du lịch, có lẽ vậy.



Trên những cung đường này mình nhìn thấy rất nhiều băng rôn chúc mừng đội tuyển Croatia giành á quân tại World Cup 2018. Dù đã một năm trôi qua nhưng người dân nơi đây vẫn ăn mừng cho chiến tích lịch sử này. Hình ảnh những Luka Modric, Rakitic hay Perisic được đặt cạnh nhau ở khắp nơi, thậm chí có những nơi còn đặt cả hình ảnh Davor Suker của đội tuyển Croatia giành hạng ba tại France 98 vào nữa. Người dân nơi đây hâm mộ bóng đá thật, dù cho Croatia không phải là một nước lớn, và có lẽ chính vì vậy mà người dân vẫn ăn mừng chiến tích này. Á quân World Cup đâu phải chuyện đùa.
Giữa trung tâm là cửa hàng của đội bóng Dinamo Zagreb, khá nổi ngày xưa (kể cả bây giờ nữa, thỉnh thoảng xem cup châu Âu vẫn thấy đội này).

(thấy có vẻ như là hai cầu thủ của Dinamo Zagreb giao lưu với người hâm mộ, đông vui lắm, cũng định vào xin chụp cùng với kí tên mà nhận ra có biết hai ông này là ai đâu, có khoe cũng chẳng ai biết nên thôi vậy)
Thành phố cũng chỉ bé đến vậy, chủ yếu những ai mong muốn được tận hưởng kiến trúc thời Trung Cổ thì có thể đến đây vì họ gìn giữ khá tốt và khá ít những công trình xây theo kiểu hiện đại và… nồi đồng cối đá theo kiểu Xô Viết (trừ cái bến xe). Vật giá nơi đây khá rẻ, chẳng mấy khi cầm tiền ở châu Âu mà cảm giác giàu có như này, có lẽ là do cầm tiền euro quen rồi nên thế, mỗi tội là… chẳng có gì để mua nên cũng như không. Cũng muốn cầm ít tiền về lắm nhưng mà cầm tiền Croatia về Pháp thì chỉ có húp cháo mà ăn nên thôi, dù ít vẫn phải đổi lại về euro. Người dân nơi đây khá thân thiện, nhất là ở khu chợ, khiến cho mình cảm giác như là người bản địa rồi vậy, ai gặp cũng chào tiếng Croatia hết .


Mình chỉ ở Zagreb có nửa ngày thôi, hành trình khám phá ngắn nhất của mình, nhưng chắc như vậy là đủ. Zagreb không phải là thành phố để du lịch. Quay lại bến xe kia, nhộn nhạo và lộn xộn còn hơn bến xe tỉnh ở Việt Nam thật.
– Liebling! Mai anh quay lại Đức đúng không?
– Ừ đúng rồi, giờ anh đang ở Zagreb, tí nữa anh lên xe rời khỏi đây đây.
– Vậy hả? Anh đi đâu tiếp?
– Anh sang Slovenia. Hi vọng nó không chán như nơi đây. Zagreb buồn quá.
– Croatia thì em mới đi Dubrovnik thôi. Zagreb thì em không biết. Thôi đi chơi vui vẻ đi, hẹn anh ở Đức!
Gửi những tấm ảnh trên cho Stefanie, sau đó mình ra quầy đổi tiền. Mẹ nó, còn mấy đồng xu kuna lẻ nó không đổi cho mình chứ , thôi kệ giữ làm kỉ niệm vậy.
Điểm đến thứ tám: thành phố mình vẫn chưa biết đọc tên như nào cho đúng – Ljubljana – Slovenia.