Những Pháp Sư Tuổi Dậy Thì

Chương: 463

trước
tiếp

Hành động đột ngột đó khiến ông ấy vô cùng sửng sốt. Vẻ ngạc nhiên đang hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt. Đôi tay run run cuộn tròn hai tấm vải vào nhau. Dường như sư bá vẫn không tin vào những gì vừa diễn ra.
– Đứng….đứng…dậy đứng dậy đã. Mấy đứa đứng dậy đã. Ta… Ta… Không hiểu….
– Sư bá có nhận ra tấm vải đó không.
– Đây là tấm vải trao tay,làm vật kỉ niệm mà năm xưa khi ly biệt,sư huynh đệ ta đã gửi gắm cho nhau. Tại sao các con lại có nó.
Bọn tôi lật đật đứng dậy,dìu ông ấy vào ghế rồi bắt đầu hồi tưởng.
– Sư bá có nhớ năm xưa dưới mình có bao nhiêu sư đệ không.
– Dưới ta có hai người. Sư đệ Tâm và một tên phản đồ ta không muốn nhắc tên.
Người mà sư bá không muốn nhắc tên,khi nói đến có biểu hiện căm phẫn đó chắc chắc là sư thúc,sư phụ của nhỏ Diễm. Thật lòng mà nói,những việc làm của sư thúc năm xưa là không đúng mực,nhưng trong giáo phái,đó chính là phản đồ không hơn không kém,vì vậy rất dễ hiểu cho thái độ lúc này của sư bá.
– Tấm vải này là thầy Tâm nhờ bọn con gửi đến sư bá.
– Thầy Tâm. Mấy đứa gọi sư đệ của ta là gì.
– Dạ. Là thầy,là sư phụ của tụi con.
– Thứ lỗi cho ta nghi ngờ,đâu mới là thiện đâu mới là ác.
Tôi quay sang gật đầu với tụi nó,đồng loạt đưa lòng bàn tay phải lên,hướng về phía sư bá. Sau một cái đánh mắt kiểm chứng của ông ấy,tôi tiếp tục diễn giải.
– Năm xưa,sư phụ con vì tàn dư của chiến tranh mà trở thành một đứa bé mồ côi không cha không mẹ,cơ duyên đưa đẩy gặp gỡ sư tổ,từ đó bái kiến sư đồ,theo học pháp thuật và hành đạo khắp thiên hạ. Sau khi sư tổ viên tịch,sư huynh đệ mỗi người mỗi ngã. Trước lúc li biệt trao tay nhau tấm vải khắc chữ tình này,hẹn ngày tái ngộ. Cách đây gần mười năm,có phải sư bá đã gặp lại sư phụ của tụi con phải không.
– Ta…ta…các...con…..
Ông ấy nghẹn ngào không nói nên lời. Đôi mắt đỏ hoe đã chan chứa nỗi niềm rưng rưng.
– Là thật. Là thật rồi. Haha haha. Là thật. Là thật rồi. Cảm tạ sư phụ. Cảm tạ sư phụ. Cảm tạ trời đất. Haha haha.
Sư bá bỗng dưng ngước mặt lên cười lớn,đứng bật dậy đi qua xoa đầu từng đứa. Bọn tôi nhất thời không thể hiểu hàm ý trong câu cảm thán vừa nãy của ông. Dường như đó chính là niềm hạnh phúc vừa mới dâng trào thì phải. Bao nhiêu kí ức về lần đối mặt lần đầu bỗng chốc ùa về. Trong lồng ngực của mỗi đứa cũng vừa thổn thức lên. Sự việc năm đó thực sự khiến bọn tôi quá hồ đồ,có ý trách lầm sư bá,lời xin lỗi chưa kịp nói đã vương nợ thêm một lời cảm ơn về câu cảnh báo mà ông đã nhắc nhở bọn tôi. Thật không ngờ cố nhân năm xưa lại là sư bá.
– Lần đầu gặp gỡ,ta đã sớm có sự liên tưởng,nhưng không dám khẳng định. Sợ rằng thiên hạ muôn hình vạn trạng,thầy pháp nơi nào cũng có. Môn phái trùng trùng điệp điệp. Không ngờ điều ta nghi vấn cuối cùng đã trở thành sự thật. Quả là ta không nhìn lầm người mà. Khà khà. Khà khà. Các con theo sư đệ của ta bao nhiêu năm rồi.
– Dạ. Cách đây gần 7 8 năm. Lúc đó tụi con cũng chỉ là những đứa trẻ trạc tuổi thầy năm xưa. Định mệnh sắp đặt,có duyên gặp gỡ rồi kết bái sư đồ.
– Khà khà. Quả là phúc lớn mà. Kim mộc thủy hỏa thổ. Thật hiếm có trên đời. Không ngờ môn phái này lại có vinh dự như vậy. Ta đã sớm nhận ra sự đặc biệt đó từ các con,có lần ta đã gợi mở nhưng không đi sâu vì không biết gốc tích rõ ràng,sợ chạm mặt sau này hậu quả khó lường. Nay đã được tường tận,hoan hỉ vô cùng,hoan hỉ vô cùng. Khà khà. Năm xưa,suýt chút nữa,con quỷ nhi,âm binh của ta đã hại các con rồi. Ta áy náy vô cùng.
– Sư bá đừng nói vậy. Gặp được người ở đây đã là niềm vui rồi. Mọi hiểu lầm nếu có,tụi con cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ là không ngờ người năm xưa từng giáp mặt,lại chính là sư bá mà tụi con đang tìm kiếm.
– Đại nạn vừa rồi,các con đã vượt qua.
– Dạ. Tụi con đã vượt qua,tuy rất khó nhằn và nguy hiểm. Nhưng làm sao sư bá có thể cảm nhận được điều đó mà năm xưa đã cảnh báo cho tụi con.
– Ta không cao tay đến như vậy,chính là nhờ năm căn mạng trong người các con,báo hiệu cho điều đó. Lúc đối diện với cả năm đứa,ta nhận thấy trong sự tương trợ của ngũ hành có gì đó không ổn,bị tác động bởi một nguồn năng lượng xấu,dương khí của mỗi người thoát ra không đồng đều. Từ đó ta đưa ra lời cảnh báo. Trời cao có mắt,các con đã vượt qua. Chỉ có âm khí cực mạnh đến từ quỷ dữ mới làm cho ngũ hành tương trợ,căn mạng của năm đứa bị ảnh hưởng. À đúng rồi,tấm vải này,tấm vải này mang ý nghĩa gì đây các con. Sư đệ ta đã
– Thầy vẫn đang rất khỏe mạnh đó sư bá. Tụi con vừa vào thăm cách đây không lâu. Nhân lúc thư thả nghe thầy hồi tưởng,trong câu chuyện có nhắc đến sư bá nên tất cả quyết định đi tìm.
– Như vậy thì ta yên lòng. Sư phụ phù hộ cho huynh đệ. Toàn bộ đã thất lạc biền biệt,may mắn thay cách đây mười năm,ta có dịp gặp lại đệ ấy. Nhưng rồi vì nghĩa mưu sinh,đành phải từ biệt một lần nữa.
– Tại sao lúc đó sư bá lại rơi khỏi căn nhà ở thành phố. Có phải vì chuyện của con quỷ nhi không.
– Đúng, cũng là một phần nguyên do,nhưng việc quan trọng hơn cả,lúc đó vợ ta trở bệnh nặng,nhận được tin ta lập tức đi ngay. Được vài ngày thì haizzzz
Sư bá quay đầu nhìn sang bàn thờ,nơi đặt di ảnh của vợ mình. Câu chuyện còn dang dở vì cổ họng như có gì đó nghẹn ứ lại. Bọn tôi xin phép thắp một nén nhang,khấu đầu mặc niệm.
– Tụi con đến đây theo nguyện vọng của sư phụ,muốn mời sư bá trở về huynh đệ tái ngộ.
– Ta tuổi cao sức yếu,đi lại cũng khó khăn. Bàn thờ bàn tự không ai chăm nom. Thiệt lòng là muốn nhưng thế sự khó thay đổi.
Tôi đã nghe chuyện về người con trai nên không có ý nhắc đến. Chưa biết lựa lời nói thế nào thì Thảo bỗng dưng lên tiếng.
– Con có ý này không biết sư bá có chấp thuận hay không. Tụi con đưa sư bá về thăm thầy một hôm rồi quay trở lại ngay. Vì đã hứa với thầy,giờ lại tìm được đến đây,không đưa sư bá về gặp,thầy sẽ buồn lắm. Đó cũng là di nguyện cuối cùng của thầy.
– Nếu đã là di nguyên,duyên đã đến nước này,thôi được,ta cũng rất nóng lòng muốn gặp đệ ấy. Khi nào thì hẳn lên đường.
– Tụi con tính đi ngay bây giờ.
– Được được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.