– Elisa phải không?
– Ừ.
– Rồi, hi vọng tôi có thể giúp gì đó. Chuyện của hai người, tôi muốn biết rõ hơn, được chứ?
– Tất nhiên rồi, tôi có gì để giấu đâu.
– Tôi đoán chắc đó là chuyện giữa hai người còn có một người nữa – mà đó là một người con gái đến từ phía ông, phải chứ? Cái người con gái đến từ phía Nam ấy?
– Ừ đúng, nhưng tôi nghĩ rằng mọi thứ với cô ấy đã rõ ràng rồi. Nhiều lúc tôi thấy Elisa hơi quá đáng, không hiểu sao cô ấy bị ám ảnh với cô gái kia đến vậy nữa.
– Ông cảm thấy ngột ngạt khi cứ như vậy không?
– Có một chút…
– Dù sao thì Elisa cũng chỉ là một đứa trẻ con, còn lâu cô ấy mới đến tuổi đi bầu cử nữa. Mà cái tình yêu kiểu trẻ con đấy thì, tôi nghĩ là, chịu phần nhiều ảnh hưởng do người con trai là chính. Mấy cô gái bé bỏng đấy, chà, luôn cố tỏ ra là mình lớn hơn người. Đặt vào trường hợp của Elisa nữa – không phải cô ấy phải sống một cuộc sống không đúng độ tuổi của mình sao, phải không? Những lời nói xung quanh, những tác động tình cảm,… nó ảnh hưởng đến quá nhiều tâm trí của những đứa trẻ như vậy…
– Chẳng phải tôi cũng là một đứa trẻ sao. Thực ra thì chúng ta lớn với ai cơ chứ?
– Chúng ta là những đứa trẻ mãi không chịu lớn. Nhưng Elisa thì khác. Ai mà biết được một con người như vậy sẽ hành xử như nào chứ.
– Ừ…
– Trừ khi ông còn giấu Elisa chuyện gì đó mà cô ấy phát hiện ra, thì lỗi là do ông rồi.
– Tôi giấu chuyện gì à?
Từng dòng kí ức cố gắng trôi về một cách nhanh chóng trong đầu mình. Sarah thì có gì cơ chứ? Hay là Herta?
– Tình yêu phức tạp lắm. Elisa chỉ mới trải qua một vài chuyện như ông kể thôi mà đã như vậy rồi, rồi sau này sẽ ra sao đây?
– Có sau này à?
– Ông dám khẳng định sau này ông không có sai lầm?
– Tất nhiên không thể…
– Cuộc sống cái tuổi này, nó đơn giản như vậy, chúng ta chỉ việc yêu, mà hai người còn không vượt qua, thì mọi thứ sẽ ra sao?
– Không phải bà và Maxime cũng vậy sao?
– Ông muốn nghe chi tiết à? Để tôi nói thẳng cho ông nhé, Maxime có người khác rồi.
Mình sững người, xin đừng nói là em…
– Nhìn mặt ông kìa, haha. Không phải Elisa đâu, ông đừng lo.
– Nhưng dù sao cái chuyện hồi trước, giữa Elisa và Maxime, rốt cuộc bà nói vậy là sao?
– À, tôi không chắc nữa, nếu tôi nói thì ông có đạp tôi xuống sông Seine không?
– Cứ nói đi.
– Lúc đó tôi tưởng đứa con gái kia là Elisa… giờ không phải rồi.
– Phù…
– Cứ yêu đi, tuổi trẻ có những mối tình như vậy mới vui. Yêu rồi lại chia tay mà không lí do là chuyện quá bình thường ở cái tuổi này rồi, đừng nghĩ sâu xa làm gì.
– Ừ tôi biết…
– Vì đơn giản, là người lớn ai mà chả muốn một mối tình trẻ trâu ngày xưa…
July nói với mình mà cứ như độc thoại. Từ đáy lòng, những lời nói của July khiến mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Phải, giữa một xã hội Tây phương như này, một mối tình sớm nở chóng tàn là cái gì đó bình thường lắm. Vì khi đó, ta cứ nghĩ, yêu chỉ đơn giản là yêu, ta suy nghĩ sâu xa làm gì những chuyện lớn. Vì đơn giản, những mối tình đôi khi chỉ là kí ức lót đường cho những tháng ngày tuổi trẻ đầy giông tố mà thôi.
– Giữa Paris này, ai biết đâu ở góc phố kia có một cặp vừa thành đôi, nhưng ở cung đường nọ lại có cặp cãi nhau rồi chia tay cơ chứ. Paris đâu chỉ có tình yêu, nó còn chứa đầy tình yêu tan vỡ nữa mà, phải không.
– Có lẽ bà nên tự trả lời câu hỏi đó. Bà sống ở Paris, có một mối tình ở Paris mà.
– Và có một mối tình tan vỡ ở Paris, haha. Ông nói đúng, nhưng tôi không tìm ra được đáp án cho những câu hỏi ấy. Có ai mà tự hiểu bản thân mình đâu chứ, nhỉ? Và dù sao thì tôi cũng chỉ là một con bé nhà quê, giữa chốn xa hoa này… Không phải Paris phân biệt người nhà quê lắm sao? Câu chuyện của “Parisien” và phần còn lại của nước Pháp chẳng bao giờ có hồi kết cả.
– Bởi vì cuộc sống này là thế mà…
– Đừng quăng một câu không đầu không đuôi vậy chứ! Cuộc sống này tệ bạc hơn ta tưởng nhiều, vậy nên hãy cứ tận hưởng quãng đời màu hồng này đi. Sai lầm lúc nào cũng là tội lỗi, nhưng ta thà sai ngay bây giờ, để lại chỉ một chút hậu quả mà nhận ra được một đống bài học, còn hơn là đến khi bước ra cuộc sống lại gặp phải sai lầm nào khác, lúc đó mới tai hại hơn nhiều.
– Tại sao ta lại nói đến sai lầm ở đây?
– Vì mối tình của tôi đã là một sai lầm… Và hi vọng của hai người không phải vậy.
– Được rồi, tôi hiểu…
– Ông không thắc mắc vì sao mối tình của tôi lại gọi là sai lầm sao?
– Tôi chẳng quan tâm nữa, giờ tôi chỉ lo được cho tôi thôi.
– Chà được rồi…
– Người con gái đến từ phía Nam… Nếu chỉ như vậy thôi thì là do Elisa, cô ấy suy nghĩ quá nhiều rồi.
– Phải là do tôi chứ?
– Trừ khi ông vẫn còn đem lòng yêu cô gái ấy, thì đó mới là lỗi của ông.
– Ừ tôi nhận là lỗi tôi…
– Được rồi, tôi vẫn giữ quan điểm từ hồi trước: đạp ông xuống sông Seine nhanh nhất có thể. Ông có biết như vậy là ác với Elisa lắm không? Nhất là khi tính tình của cô ấy đã như vậy nữa?
– Được rồi July, tôi biết, nhưng cứ đâm đầu vào, giờ bà đạp tôi xuống sông Seine thoải mái đi.
– Tôi đợi ông trả tự do cho Elisa rồi hẵng đạp. Tôi thương cô bé ấy rồi đấy, cô ấy còn chưa đủ tuổi bầu cử nữa.
– Rồi tôi cũng thương mà…
– Thương thì làm gì đó đi…
Mình nhắn lại cho Elisa, một quán cà phê ở gần Trocadéro, nơi có thể nhìn thấy tháp Eiffel rõ ràng nhất.
– Ông thấy thế nào?
– Tôi ổn…
– Tôi sẽ hỏi lại ông câu đó khi mọi chuyện giải quyết xong, được chứ?
– Là chuyện gì cơ?
– Ông sẽ biết thôi.
Mình hẹn Elisa hai ngày sau. Em muốn gặp mình càng sớm càng tốt.
Có một người đi theo mình.
Là July.
July trong một ngày hè Paris buồn thiu, quyết định đi cùng mình, dù cho mình cố cản, mà còn chẳng cản được cô ấy cơ. July chỉ đơn giản là đi hóng hớt, hoặc là đi để chờ đợi một cái gì đó xảy ra, mình chẳng biết được nữa. Nếu July đến trước mặt mình, mình sẽ giả vờ không quen vậy, dù sao cũng chẳng còn muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.
– Lần đầu chúng ta đi cafe ở Paris, phải không?
– Ừ.
– Lần đầu em được ngồi ở đây… Thực ra là lần đầu em biết chỗ này, góc phố này, vì trước giờ em chỉ đến Paris như một khách du lịch bình thường thôi. Ai chỉ anh vậy?
– Cô bạn Paris của chúng ta.
– July hả? Vậy cô ấy biết em đến đây?
– Không. Anh chỉ đơn giản hỏi địa chỉ những quán cafe cô ấy hay đến, để sau này những lần đến Paris anh sẽ ngồi ở đó.
– Vậy à…
– Giờ nói anh nghe, tại sao em lại nói đây là “lần cuối”?
– …Anh cho em thời gian nhé?
– Để làm gì chứ?
– Em… chỉ đơn giản là những ngày qua em đã suy nghĩ về mọi thứ. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ đầu đến giờ, và em nhận ra một điều rằng…
– Sao?
– …Có lẽ em chưa sẵn sàng để yêu…
– Em nói cái gì vậy Elisa? Chưa sẵn sàng để yêu là sao? Vậy em đã suy nghĩ cái gì những ngày qua vậy? Em nghĩ những ngày chúng ta ở bên nhau là sao?
– Cái tình cảm này, em không biết gọi là gì nữa… Với em nó là một tình yêu, nhưng tâm trí em lại chưa sẵn sàng cho tất cả những chuyện đó. Khi em yêu, em nhận ra đến giờ phút này, yêu không chỉ là tình cảm của con tim, nó còn là cuộc sống của hai ta, một cuộc sống chung, những đau khổ, khó khăn, vất vả của chung hai người nữa, rồi em nhận ra rằng…
– Sao?
– …Chuyện của Sarah, có lẽ em không thể chịu đựng được.
– Ra là vậy…
– Em hiểu anh đã làm mọi thứ cho em, anh từ bỏ Sarah để đến với em… Nhưng em luôn nghĩ rằng, Sarah mới là tình yêu thật sự, còn em chỉ là thương hại, chỉ vì em là người luôn ở bên anh, và em cứ như một đứa trẻ con được sống trong sự nuông chiều thái quá ấy… Em không biết nữa, em bị mắc kẹt trong suy nghĩ ấy, và em không thoát ra được… Em mệt mỏi rồi.
– Em làm anh cảm giác như một thằng khốn nạn vậy…
– Không đâu, anh không hề…
– Nhưng những lời em nói với anh chứng minh điều đó. Sarah ư? Chẳng phải chúng ta đều đã biết kết cục rồi sao? Anh không biết mình có thể làm gì hơn nữa? Dứt bỏ à? Anh có thể dứt bỏ hoàn toàn với Sarah, coi như cô ấy chưa từng tồn tại trên đời, làm một kẻ vô tâm để đến với em. Nhưng rồi sao, em có chấp nhận đến với một kẻ vô tâm với một người chứ? Anh đã sợ rằng em không vượt qua được mọi chuyện dù cho nó rất đơn giản và dễ hiểu. Và giờ thì sao? Cái nỗi sợ ấy đã thành sự thật rồi…
– Em trẻ con quá phải không?
– Chúng ta đều là những đứa trẻ, Elisa à.
– Là em sai, tất cả là do em, em cứ để cái ý nghĩ ấy lấn át trong đầu…
– Và em nói giữa hai ta không phải là tình yêu?
– Vì em… em không vượt qua được…
– Đến mức tình yêu trẻ con cũng chẳng phải?
– …Nhưng tình cảm em dành cho anh là thật.
– Được rồi Elisa, em làm anh đau đầu thật sự rồi đấy. Em là người bắt đầu thứ tình cảm này, và giờ em đang làm chủ mọi thứ, và giờ đây em muốn từ bỏ nó. Elisa, em thực sự nắm đằng chuôi rồi.
– Anh…
– Nói đi.
– Đây là lời cuối cùng của em gửi đến anh rồi, có lẽ là không bao giờ nói chuyện với anh được nữa. Em cũng không nghĩ là cái kết nó lại đến mức này. Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối, tình cảm của em đều là thật. Em cũng chưa bao giờ có cảm giác muốn yêu và được yêu một người là như thế nào nếu như không có anh.
Em xin lỗi vì có nhiều chuyện em gây ra, anh nhịn em rất nhiều, tính anh vốn dĩ không như thế mà chịu được em là giỏi lắm.
– …
– Em xin lỗi vì suốt thời gian qua em chưa làm được một cái gì trọn vẹn cho anh, khi đợt thực tập đến, anh ở xa mà vẫn giúp em đến cùng, em ở bên này lại không có gì để đáp trả, thực sự xin lỗi anh rất nhiều.
– …
– Em xin lỗi vì em không tốt, chưa đủ chín chắn, làm anh thất vọng quá nhiều, khiến anh mệt mỏi với em.
– …
– Nhưng mà em cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn vì cho em biết cảm giác yêu ai đó, cảm giác ghen tuông, giận dỗi. Thực sự nó rất đáng trân trọng. Cảm ơn anh tốt với em quá nhiều, đến mức em phải thấy áy náy vì mình vô dụng quá, bị động luôn.
– …
– Cảm ơn vì cho em kí ức đẹp nhất của thanh xuân, có thể nó là mảnh ghép quan trọng nhất của em, em sẽ cất giữ vào một góc trong tâm can.
– Elisa…
– Anh hãy luôn bình an, vui vẻ, luôn nhớ là khoẻ mạnh và hạnh phúc đấy, đừng có quên! Hmm có lẽ là anh quên em đi, coi như chưa từng xuất hiện con bé nhảm xịt này trên đời, thật đấy.
Elisa đưa cho mình một tờ giấy, em vừa rơi những giọt nước mắt, vừa viết vội làm nhòe đi những dòng chữ run rẩy kia.
Sẽ có thiên thần thay em yêu anh, em vẫn luôn giữ tình cảm này tận đáy lòng.
Send to my lover
Em đã đi rồi.
Mình không thể hiểu được mọi chuyện nữa.
Đôi bàn tay ai đó chạm vào vai mình. Là July.
– Ông sao rồi?
– Tôi thấy nhẹ nhõm…
– Tôi hiểu mà… Những lúc như này ta luôn cần ai đó bên cạnh…
– Tôi chỉ không hiểu được… cái quái gì vừa xảy ra vậy? Elisa rốt cuộc đang làm cái quái gì cơ chứ?
– Cô ấy tự giải thoát cho mình khỏi những suy nghĩ trong trí óc, đó là những gì tôi biết…
– Sao tôi lại bình tĩnh đến vậy chứ?
– Vì đó là kết cục ai cũng biết trước…
– Đừng làm tôi phải đau khổ nữa July à!
– Không, hãy cứ đau khổ đi. Đừng ngại gì cả, đừng cố kìm nén mọi thứ. Nghe tôi đi.
Một cảm giác bình yên đến lạ.
Paris chiều hôm ấy, nhuốm màu của tình yêu, và của tình yêu tan vỡ. Bất giác nhìn đâu cũng là em, nơi đâu đấy, em vẫn chỉ ở đâu đó thôi, bởi ánh mắt ấy, bởi mùi hương mái tóc quen, tình yêu của hai ta chỉ đến như vậy thôi sao Elisa? Chóng đến và chóng đi như vậy sao?
Chiều hoàng hôn ấy, em cất bước quay lưng bước đi…
– Khi một mối tình tuổi trẻ kết thúc, người đời sẽ gọi đó là một mối tình trẻ con… Nhưng với hai người, thì có lẽ không phải. Không, có lẽ là mọi thứ đến từ Elisa…
– July dừng lại đi! Cho tôi suy nghĩ một lúc đã.
Giống như ta gọi ai đó là lụy tình, nhưng có khi chỉ vì họ vương vấn quá mà thôi.
– Hãy để tôi nói cảm ơn ông, vì Elisa đã được thoát ra khỏi cái đầu nặng trĩu ưu tư của cô ấy.
– July, hãy cảm ơn tất cả đi.
– Vì sao?
– Elisa cảm ơn tôi đã đem đến cho cô ấy biết thế nào là tình yêu, trong khi cô ấy vừa mới nói vài phút trước giữa chúng tôi đó còn không phải tình yêu nữa. Bà thì cảm ơn tôi. Nhưng tôi muốn cảm ơn cuộc sống này.
– Tôi chẳng hiểu gì cả…
– Hãy cảm ơn ngay cả những lúc số phận ta đen đủi nhất. Cảm ơn cả những giọt nước mắt đau khổ nhất, bởi khi ta khóc nghĩa là ta còn sống, và còn sống là đang còn hạnh phúc…
– Vậy là ông hạnh phúc sao?
– Phải. Con người ta sinh ra không phải là để chết. Tôi sẽ giống như Elisa, cất những kí ức này vào trong tâm can, để tận hưởng, để nhấm nháp, những kí ức dù vui hay buồn, cũng làm ta thêm yêu cuộc đời này hơn.
– …
– Bởi suy cho cùng thì cuộc đời này đáng yêu lắm.
– Tôi phục ông…
– Nếu là phục vì văn học thì đó là nhà văn Yevgeny. Những lúc buồn nhất tôi thường tự nhủ trong đầu như vậy.
– Vì sao?
– Vì nếu không thì có thể tôi sẽ nhảy xuống sông Seine mất…
Tháp Eiffel lên đèn, chiếu sáng Paris hoa lệ. Hoa cho tình yêu, lệ cho tình yêu tan vỡ.
Ở thành phố tình yêu hôm đó, có một kẻ thất tình.
//////
– Tôi sẽ chạy trốn khỏi đây.
– Đi đâu?
– Chưa biết được. Nhưng não tôi cần chạy trốn.