– Sao vậy Elisa? Em nói gì vậy chứ?
– Em… có lẽ em không chịu đựng được nữa… em xin lỗi…
Elisa bật khóc, em chạy một mạch xuống dưới sân nhà. Mình bàng hoàng, đầu óc rối bời, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Mình chỉ biết chạy theo em, mặc kệ những tiếng ồn, mặc kệ cho đêm hôm khuya khoắt.
– Elisa! Chuyện gì vậy? Cái gì đang xảy ra cơ chứ? Anh thực sự không hiểu gì cả.
– Đừng động vào em! Cho em một chút yên tĩnh đi, làm ơn đấy, em xin anh.
Mình cứ đứng nhìn Elisa từ đằng sau như vậy, em thỉnh thoảng lại khẽ lên những tiếng thở dài, mái tóc em xõa xuống đất. Mình thật sự không có ý nghĩ gì về chuyện gì đang xảy ra cả, khi mọi thứ chiều nay vẫn rất bình thường. Đầu mình trống rỗng, dù cho đang cố hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mình không dám động vào em, nhưng chỉ một chốc em lại quay ra ôm mình, thật chặt, đầu em ngả vào vai.
– Tại sao chứ? Không phải mọi thứ đã kết thúc rồi sao? Tại sao cứ những khi nào em yên lòng nhất thì cái chuyện đó lại xảy ra cơ chứ? Rồi mọi thứ sẽ tiếp diễn như nào đây?
Mình hiểu em nói đến chuyện gì. Mình cũng chẳng nghĩ nhiều khi lời hẹn ấy được nói ra nữa. Mình chỉ nghĩ đơn giản rằng giữa hai người chẳng còn gì cả, điều này khiến mình thấy rằng Elisa nhạy cảm hơn mình nghĩ. Nhưng rõ ràng Elisa có lí do để nghĩ về chuyện này, và cũng bởi vì, có lẽ chỉ có mình không nghĩ thôi, nhưng Sarah thì chắc gì đã nghĩ như vậy thôi chứ, đúng không?
– Em chẳng cần thiết gì nữa. Em cũng chẳng biết có thể làm gì nữa đây… Em rối bời quá…
– Là do anh là một kẻ khốn nạn…
– Không! Anh không phải như vậy đâu. Anh tốt lắm, anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp trên đời đấy. Có tốt như vậy thì Sarah mới yêu anh chứ, phải không? Và em cũng yêu anh nữa, thật đấy.
– Nếu anh tốt như vậy thì anh đã không khiến mọi chuyện xảy ra như này. Là anh, anh không dứt khoát được mọi thứ, anh không phải là thằng đàn ông có thể khiến mọi người con gái tin tưởng, khi yêu mà không tạo được sự tin tưởng ấy, thì anh là thằng tồi tệ. Anh đã khiến em phải khổ vì những suy nghĩ trong những ngày vừa qua rồi Elisa à…
– Em không còn đau khổ nữa! Em hạnh phúc về những ngày đã qua anh à!
Em đâu giỏi giấu lòng mình, dù cho em có nói vậy và nở một nụ cười ngượng ngạo với mình đi chăng nữa. Nụ cười chua chát những nỗi đau, và chứa đầy sự mệt mỏi trong lòng…
– Đêm cuối của chúng ta rồi, em không muốn đi ngủ nữa, sáng mai em phải đi sớm, giờ có ngủ cũng chẳng kịp nữa rồi… Anh thức với em đêm nay chứ?
– Ừ, nhưng ở ngoài như vậy sao?
– Em muốn vậy.
Em hướng ánh mắt mình về căn nhà đối diện, đó là nhà của Gaëlle, nhưng cô ấy đã sang Mĩ rồi.
– Hôm trước anh nói chuyện gì với Gaëlle vậy?
Mình kể cho em tất cả mọi thứ về cuộc nói chuyện ấy. Có thể Elisa đã biết trước đó, có thể chưa.
– Em nghĩ là… nếu em mà là Gaëlle, có lẽ em chẳng sống nổi nữa… Gaëlle là một con người tuyệt vời, em ngưỡng mộ chị ấy.
– Ai cũng sẽ có lối thoát cho riêng mình thôi mà.
– Có những người chọn thoát khỏi thế giới này, coi như mình chưa từng tồn tại…
– …
– … Rồi ta sẽ lại bắt đầu từ đầu, ở một thế giới khác, có lẽ sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Nếu như mọi thứ không khá hơn, hãy bắt đầu lại thêm một lần nữa. Cứ như vậy, cứ như vậy rồi thôi…
– …
– Cuộc sống này, đôi khi em nghĩ rằng, chỉ là một thế giới ảo do ai đó lập trình ra, và mỗi chúng ta là một nhân vật đã được lập trình sẵn, cuộc đời này, khoảnh khắc này, đều sẽ xảy ra, và ta không thể tránh khỏi nó. Nhưng nó cũng là một thế giới đầy bug, và nhiều khi cách giải quyết tốt nhất là thoát ra vào lại, đúng không anh?
– Anh không biết nữa, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó…
– Rồi những nhà lập trình kia tạo ra tình yêu như một thứ phần thưởng cho mỗi nhân vật vậy. Rồi những bug tiếp tục xảy ra, một cách liên tục và không thể dừng lại. Có thể là để chúng ta vượt qua những level cao hơn để giành lấy phần thưởng đó, hoặc là chúng ta sẽ phải từ bỏ, và cuộc chơi kết thúc…
– Và anh tin tưởng chúng ta sẽ vượt qua được nó!
– Điều ấy… còn tùy thuộc vào trình độ nhân vật nữa anh à. Em đâu phải một nhân vật như vậy…
– … Đừng như vậy chứ Elisa.
– Em biết bản thân mình như nào mà…
Ánh trăng sáng dường như không thể với tới phần suy nghĩ tối tăm trong tâm hồn em. Em mắc kẹt giữa những suy nghĩ rối bời, và chưa tìm được lối thoát vậy
– Khi mặt trời lên cũng là lúc em rời khỏi nơi đây rồi… Em sẽ đếm từng phút để được trở về với gia đình và thoát khỏi mọi thứ ở đây…
– Em vẫn luôn muốn được trở về mà, anh hiểu.
– Điều đó không quan trọng, quan trọng là khi em rời khỏi đây, em đã thoát được khỏi mọi thứ rồi. Trở về không quan trọng bằng thoát ra, có lẽ là em ngược với Gaëlle…
– Chẳng ai giống ai cả. Mỗi con người là độc nhất mà.
– Vâng…
Bỗng dưng em đứng bật dậy, mình hơi hốt hoảng.
– Em nghĩ lại rồi. Lên nhà với em đi anh. Đêm cuối rồi mà.
Nghe đến từ “đêm cuối” mà mình bất giác thấy sợ hãi. Dù cho có là đêm cuối hai ta có ở đây đi chăng nữa, nhưng cũng xin đừng là đêm cuối của tất cả mọi thứ chứ…
– Em hiểu những gì trôi qua trong những ngày tháng qua… và cả giờ phút này nữa, và cái thứ giữa chúng ta gọi là tình yêu… có thể trên đời này em sẽ chẳng trải qua một giây phút như này bao giờ nữa… Có phải em đang làm quá mọi thứ lên không nhỉ?
– Em có lí do để nói như vậy mà…
– Anh có khó chịu vì em không? Trong suốt những ngày tháng vừa rồi?
– Hả? Không hề rồi. Anh chưa bao giờ khó chịu vì em cả.
– Đâu phải như vậy chứ đúng không? Em biết anh nghĩ gì khi em nói đến Sarah mà.
– …
– Sao có ai có thể chịu được một con điên như em chứ…
Mình nghĩ mình cần phải làm một điều gì đó để dừng em lại. Đêm nay em không có bia rượu, nhưng mình nghĩ em không khác gì một kẻ say rồi. Chẳng có cách gì khiến em im lặng bằng một nụ hôn cả.
– Vậy như này… thì không khó chịu chứ?
– Không hề…
Sáng hôm sau, Elisa đi sớm. Mình tiễn em ra ga tàu, em ôm lấy mình, nhưng sao mình thấy em xa cách và hờ hững đến vậy chứ…
– Nhớ lời em, hãy đối xử với Sarah thật tốt anh nhé…
Những ngày sau, em cũng chỉ gửi cho mình những dòng tin nhắn báo rằng em đã về đến nhà. Vẫn cái khung cảnh ấy, gương mặt ấy, nhìn em hạnh phúc hơn nhiều so với cái đêm tối kia, không, phải là so với cả quãng thời gian vừa qua mới đúng. Em được giải thoát rồi.
– M vẫn ở Rennes à?
– Ừ.
– Sao m không về Việt Nam?
– T không muốn về.
– Tại sao vậy?
– M biết lí do là gì mà Sarah…
– M hơi khác những gì t nghĩ…
– Là sao chứ? T vẫn là t thôi mà, có thay đổi gì đâu.
– Con người có bao giờ tự nhận ra sự thay đổi của bản thân mình. Vậy Elisa vẫn ở đó chứ?
– Không, cô ấy về nhà rồi.
– Ừ tất nhiên… t muốn báo cho m một tin.
– Gì vậy?
– T sẽ không đến Rennes nữa.
– Sao vậy Sarah?
– Vì đây không phải lúc thích hợp. T nghĩ vậy thôi. T sẽ đến với m, một ngày gần nhất, chắc chắn là vậy, nhưng không phải bây giờ.
– Nếu đó là lí do riêng của m thì… được thôi, t không thắc mắc gì thêm.
– M có buồn không?
– Một chút…
– M sẽ biết lúc nào là thích hợp… Tin t đi.
– Ừ t biết thế…
Nhưng mình cũng chẳng ở Rennes được lâu. Mình có thằng em họ sang Pháp đi trại hè, và nhà nó nhờ mình hướng dẫn nó đi trong những ngày nó ở Pháp. Vậy là không có gì giữ mình lại ở đây nữa rồi, tml L cũng đến một thành phố khác để đi làm thêm – Nantes. Mình dọn vali, tiến thẳng đến Paris ngay lập tức, và hi vọng July cho tá túc một vài ngày.
– Nếu bà không phiền… em họ tôi đến ở đây một ngày thôi, cho nó ở nhờ được chứ?
– Không vấn đề gì. Chuyện của m với Elisa như nào rồi?
– Vẫn bình thường… nhưng tôi không biết nữa, cô ấy lạ lắm. Từ những ngày ở Paris về đến Rennes, lúc nào cô ấy cũng trong tình trạng mệt mỏi và suy nghĩ quá nhiều…
– …Cảm giác cô ấy đã muốn buông tay.?
– Tôi hi vọng đấy không phải là sự thật.
– Và đợt nghỉ hè xa nhau như này có thể là một cái cớ hoàn hảo? Tôi không biết nữa, tôi cũng đã nói với ông những ngày hai người ở đây rồi…
– Cảm giác tôi chẳng còn là chính tôi nữa vậy…
– Elisa từng nói với tôi như này…
– Sao?
– “Ở một thế giới khác, tôi ước những chuyện như này sẽ chưa bao giờ từng xảy ra.”
– Elisa…
– Đến giờ tôi mới có thể nói với ông…
11h đêm, mình và July lái xe lên sân bay đón thằng bé. Ngay ngày hôm sau đã phải đi tàu cùng nó xuống dưới một thành phố khác để đưa nó về trại rồi.

Đây là Amboise.
Đưa thằng bé đến thành phố xa lắc mù khơi này, phải tìm cái lũ trại của nó, dường như toàn bọn tây, thằng bé là người châu Á duy nhất ở đó, mà toàn nghe thấy tiếng Pháp, trong khi đó thằng bé chỉ nói được tiếng Anh, hi vọng nó không bị tự kỉ ở xứ này. Mình cứ lo xa, đặt giờ tàu về hơi muộn, nên là phải dành cả buổi chiều ở đó, một thành phố cứ như một thị trấn đồng quê vậy. Sự cô đơn tĩnh lặng khiến mình như phát điên. Sao mình lại sợ sự cô đơn đến vậy chứ? Hay chẳng qua là mình đã quên cái cảm giác ấy quá lâu rồi?
– Nếu giờ về Rennes, tôi cũng chỉ có một mình… Tôi sợ cái cảm giác ấy rồi July ạ… Tôi không chịu đựng nổi mất.
– Những ngày đầu tôi sống một mình cũng vậy, rồi tôi đắm chìm vào những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng, đắm chìm vào mùi khói thuốc và bia rượu ngập tràn, những mối tình một đêm không điểm dừng,… Để rồi tôi nhận ra sáng hôm sau tôi cũng chỉ có một mình, cuộc sống nó vẫn tiếp diễn một cách chán chường như vậy. Đó không phải là giải thoát, nó chỉ khiến mình mắc kẹt thêm thôi…
Con bé vứt ngay tàn thuốc vương vãi xuống dòng sông Seine, dòng chảy của con sông cuốn tất cả đi không dấu vết, từng đợt sóng cứ nối tiếp nhau, và cứ mỗi giây trôi qua, sông Seine này không phải là sông Seine của những ngày trước nữa… Một dòng chảy mới thay máu cho một Paris sôi động, nhưng cũng chứa chan sự cô đơn của những mảnh đời không lối thoát.
– Rồi chúng ta sẽ đi về đâu chứ nhỉ… Đến con sông còn hướng được ra biển, sao ta lại không tìm ra một cánh cửa để giải thoát?
– Tôi không biết nữa July ạ… Bất giác tôi thấy thương Elisa quá…
– Đừng nghĩ quá nhiều bây giờ. Elisa cần ông, có thể là như vậy, nhưng mọi thứ đều cần thời gian, đó là cái hai người không có…
Bất giác Elisa nhắn tin cho mình:
– Anh đang ở Paris đúng không? Em muốn nhìn thấy anh, lần cuối…