Mấy ngày sau trường trả kết quả năm học, và wow, Elisa vẫn được ở lại trường. Còn nguyên nhân vì sao thì… đến bây giờ nó vẫn là một bí ẩn mà mình và cả Elisa đều không muốn tìm hiểu nữa. Những ngày tháng qua em đã mệt mỏi vì nó rồi, giờ chuyện duy nhất em quan tâm là có được ở lại trường hay không. Kết quả đã có, cần biết gì hơn nữa chứ? Nhưng mình vẫn nghĩ là do tác động của ông bà nhà Gaëlle, không ít thì nhiều. Có lẽ mình nên mời Gaëlle đi ăn một bữa để cảm ơn.
– Elisa qua năm rồi chị ạ, may mắn thật, nhờ chị cả đấy.
– Nhờ gì cơ chứ, con bé giỏi mà, chuyện này chắc nhà trường cũng xem xét lại thôi, không có vấn đề gì đâu mà.
– Ừ… mai chị đi rồi nhỉ?
– Ừ sáng mai lên Paris, hai ba ngày sau bay sang Mĩ luôn, như mọi mùa hè khác.
– Có người sẽ nhớ chị lắm đấy.
– Ai cơ?… À à hiểu rồi, chuyện đấy thì chịu, chị chẳng biết giải quyết ra làm sao đâu haha. Cũng hay thật nhỉ, chuyện người khác thì giải quyết cái một, nhưng riêng chuyện của mình chị cứ như bị mắc kẹt vậy, từ quá khứ đến hiện tại…
– Chỉ là chưa phải lúc thôi mà, đôi khi là đúng người sai thời điểm, hoặc sai người sai luôn thời điểm.
– Haha, chị cứ nghĩ rằng nếu cứ bị mắc kẹt như vậy, thì cách tốt nhất là đừng để ai biết đến sự tồn tại của mình nữa, và mình cũng chẳng cần biết đến ai cả, giống như mục đích ban đầu của chị khi chạy trốn đến Luxembourg vậy. Cuộc sống chỉ có một mình mới tự do làm sao…
– Em đã nói rồi mà, chỉ là chị không dám thoát ra khỏi suy nghĩ đó thôi.
– Ừ đúng, nhưng yêu làm gì để rồi lại phải chia tay. Trao lòng tin cho một ai đó là một trò chơi mạo hiểm mà…
– Em hiểu điều đó…
– Những ngày cùng mấy đứa chị thấy rất vui. Chị như được trở về cái thời sinh viên bị đánh mất vậy. Không phải những bữa tiệc thác loạn lúc nửa đêm, không phải là những mùi khói thuốc nghi ngút xung quanh hay những ngày tháng rượu chè không lối thoát. Chị từng nghĩ rằng chị đã đánh mất nó, và bây giờ thì đã quá muộn, nhưng mấy đứa tuyệt vời lắm, chị không nỡ rời nơi đây đâu.
– Không có gì đâu, rất hân hạnh. Dù sao ai cũng sẽ phải lớn lên mà thôi.
– Nhưng chắc hẳn em không biết tường tận về lí do vì sao chị thành ra như vậy?
– Là vì?
– Chị không phải con ruột của bố mẹ…
– Chà…
– Chị không có ý kiến gì với họ đâu, họ là những người nuôi dạy chị nên người từ lúc còn tấm bé đến bây giờ. Khi nghe tin lúc đó chị đã thật sự sốc, cộng thêm chuyện tình cảm nữa… Có lẽ lúc đó chị chỉ muốn chết đi cho xong. Và rồi chị chạy trốn, chạy khỏi mọi thứ. Nhưng hai người vẫn không trách mắng chị, kể cả khi đã biết chị đã trở nên đổ đốn như nào nữa…
– Đó mới là những người cha mẹ tuyệt vời.
– Đúng vậy. Họ hiểu rằng chị không thể chấp nhận được những chuyện như này. Chị chỉ trách họ, tại sao không kéo chị ra khỏi vũng bùn lầy đó sớm hơn chứ? Nhưng đến bây giờ khi nghĩ lại, chị nghĩ rằng biết đâu họ đã cố rồi nhưng không thể thì sao. Ít nhất lúc đó chị biết mình vẫn còn gia đình, và gia đình đều không quay lưng bỏ mặc mình. Chị cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới rồi.
– Vậy đó là lí do chị đã thoát khỏi những chuyện kia?
– Đúng vậy… Chị cứ nghĩ rằng mọi thứ sẽ cứ như những bộ phim drama chứ, rằng những đứa con nuôi sẽ bị hắt hủi và không bao giờ có được tình thương yêu. Nhưng thử nghĩ lại mà xem, nếu họ đã không yêu thương, đã không che chở cho mình, tại sao họ lại nhận nuôi mình cơ chứ? Đôi lúc cứ nghĩ mình còn hơn cả con đẻ của ông bà vậy, haha.
– Đúng vậy, cuộc đời chẳng bao giờ giống như cuốn phim, mà chính những cuốn phim được tạo ra từ những cuộc đời như này…
– Triết lý đấy, haha. Vì vậy những dịp Phục Sinh chị luôn muốn về nhà lâu nhất có thể. Chị cũng muốn được sống gần hai người nữa, nhưng giờ thì công việc không cho phép rồi.
– Vậy hả? Mà em thắc mắc, tại sao ông bà lại nhận nuôi chị? Và chị có đi tìm bố mẹ ruột của mình không?
– Chị có thắc mắc, nhưng nói thật, đến bây giờ chị vẫn không biết.
– Vậy sao? Giờ chị vẫn muốn đi tìm hiểu những chuyện ấy chứ?
– Có chứ, nhưng một mặt chị không muốn hỏi thẳng ông bà. Nếu ông bà muốn nói, hai người sẽ tự nói cho chị rồi. Có lẽ hai người có lí do riêng, và trong tình huống tệ nhất, có lẽ là hai người sẽ đem theo mọi thứ xuống dưới mồ luôn, haha.
– Đùa chứ, vậy sao chị biết chị là con nuôi?
– Vì chị tìm thấy một bản giấy khai sinh gốc, trên đó họ của chị hoàn toàn khác với họ hai người, sau đó chị nhờ tất cả những ai quen biết đi xét nghiệm ADN – cái này nghe giống phim đúng không haha. Đến giờ chị vẫn không biết đó là họ của ai nữa, lúc đó chị chỉ biết sốc quá, chị không muốn biết gì thêm nữa, nên chị bỏ đi vậy thôi.
– Cho đến giờ vẫn không biết sao?
– Ừ, mong một ngày có thể tìm ra, dù người ấy vẫn còn sống hay đã chết đi chăng nữa…
– Ai rơi vào hoàn cảnh như vậy cũng sẽ làm như thế thôi.
– Ừ. Mà tự dưng chị nghĩ đến một chuyện, nghe hơi hoang tưởng tí nhé đừng cười. Biết đâu chị với Elisa là chị em ruột thì sao?
– Hả? Cái gì đấy? Hai người họ khác nhau mà… À mà em vẫn chưa biết họ thật của chị. Nhưng mà nhìn hai người khác hẳn nhau nữa, sao có thể được?
– Haha, tự dưng chị nghĩ ra thôi mà, tất nhiên là đâu phải chứ.
– Thôi được rồi, làm em giật cả mình đấy ạ.
Cuộc đời Gaëlle như một cuốn phim, và cho đến thời điểm này nó vẫn đang có hậu. Bà chị đã trải qua khoảng thời gian có lẽ là đen tối nhất cuộc đời, nhưng rồi cũng thoát ra được, để giờ đây trở nên thành công như này. Gaëlle tự mình thoát ra khỏi mọi thứ, khỏi những điều đen tối nhất bủa vây, nhưng chỉ trừ có một – tình yêu. Gaëlle không dám bước ra khỏi những kí ức tăm tối về chuyện tình thuở xưa. Mình có lẽ cũng hiểu một phần vì sao lại như vậy – khi con người trải qua những cú sốc lớn liên tiếp đến và cần một ai đó bên cạnh, gã kia lại nhẫn tâm bỏ đi mà khiến Gaëlle trở nên một mình, cô đơn, lạc lõng. Gaëlle sợ, sợ rằng sẽ phải trao niềm tin một lần nữa nhầm chỗ, rằng sẽ chẳng có ai yêu thương mình như gia đình. Với Gaëlle, tình yêu giờ là một thứ xa xỉ, phải không?
– Gửi lời chào đến L nhé, thằng bé tốt lắm, nhưng với chị có lẽ là không đủ…
– Em hiểu mà.
– L như chị nói rồi đấy, hơi… đụt đụt, và để làm chỗ dựa cho những người phụ nữ như chị, có lẽ là không thể. Thằng bé sẽ phải trưởng thành lên rất nhiều, vì tình yêu với chị đến từ trái tim không thôi là không đủ nữa… Hơn nữa chị cũng đang có cuộc sống tự do một mình, có lẽ chị sẽ trải nghiệm nó thêm một khoảng thời gian nữa. Tình yêu giờ chẳng phải là chuyện quan trọng nữa rồi. Em và Elisa, hai đứa đẹp đôi lắm, chị ghen tị đấy.
– Em cảm ơn. Hi vọng nó cũng hiểu. Thôi thì chị sang cái xứ tự do kia rồi thì tha hồ mà tự do nhé.
– Haha, ok thôi. Nhưng mà sang đó toàn công việc thôi à, ít khi có một khoảng thời gian nào mà gọi là “đi du lịch” lắm. Chị cũng chẳng quen ai ở bên đó nữa, nên chắc sẽ ở trong nhà là chính, hoặc đi lang thang ngoài đường một mình, haha.
Đi lang thang một mình ngoài đường?
Nghe giống Herta thật đấy.
– Giống em thỉnh thoảng cũng nhông nhông ngoài đường một mình, cần gì lí do cơ chứ, nhỉ?
– Chị vẫn thấy nó giống tự kỉ, haha. Nói vậy thôi chứ đi ngoài đường giờ là bị hội biểu tình đập đấy, đừng liều.
– Em biết mà, vậy đi, chúc chị thượng lộ bình an.
– Cảm ơn nhé. Hẹn mấy đứa, có lẽ là ở Rennes, ở Paris, hay ở Luxembourg, hoặc một nơi nào đó…
– Hoặc ở Mĩ?
– Maybe. À mà sang Mĩ là sẽ thiếu mất Elisa nhỉ, chị vẫn nhớ đấy haha.
– À ừ quên đấy… Vậy nhé!
Gaëlle sẽ lại sang Mĩ, và như bà chị vẫn nói, chuyến đi công tác một mình nhạt toẹt như bao lần. Gaëlle thích tụ họp mấy đứa nhóc này ở đây hơn nhiều. Sang đó không có ai, Gaëlle cảnh báo có thể sẽ hấp diêm hộp inbox của mấy đứa ở đây liên tục cho đỡ chán, nhưng mình nghĩ, guồng quay công việc sẽ cuốn bà chị đi thôi, như bao lần bà chị qua Mĩ, và quan trọng hơn, như cách bà chị đã tự mình thoát khỏi vũng lầy kia…
Đến những ngày sau, kí túc xá của trường chính thức… đuổi sinh viên ra. Ở đây mọi thứ nó vậy, mình đành phải chấp nhận thôi. Sau đó là chuỗi ngày tìm nhà thuê ở đây, mệt nhọc một cách kinh khủng. Những người Pháp đều mang một tâm lí chung là không muốn cho người ngoại quốc thuê, dù rất bực nhưng mình hiểu điều đó. Thuê nhà với người Pháp đã khó vì biết bao thủ tục giấy tờ lằng nhằng đi theo, mình lại còn là người ngoại quốc nữa. Mình không muốn phiền ông bà, dù cho Gaëlle đã mở lời, vì cả kì nghỉ hè sống cùng ông bà thì sẽ có hàng trăm thứ chuyện hầm bà lằng xảy ra, mình thì muốn tránh điều đó càng nhiều càng tốt. Tìm tới tìm lui, gọi tới gọi lui, tất cả đều chung một kết quả là mình bị từ chối. Cảm giác bất lực cứ ngày một lớn dần, cho đến một nhà, lúc này mình không hi vọng nhiều nữa, nhưng cứ thử gọi xem sao. Mà nhìn hình dạng căn nhà này quen lắm, mình từng thấy ở đâu đó rồi thì phải.
– Ờm alo, cho hỏi đây có phải số của nhà cho thuê ở (địa chỉ) không ạ? Bọn tôi đang tìm nhà có hai phòng cho tầm hai người trong khoảng hai ba tháng hè ạ
– Đúng rồi. Anh muốn thuê à? Để xem nào, mọi người có muốn đến xem trước nhà không? Sau đó chúng ta trao đổi tiếp.
– Được thôi, vậy tôi hẹn buổi tối được chứ?
– Được, lúc đó chúng tôi cũng vừa tan làm xong. Thực ra tôi ở thành phố khác, cách đó khoảng 30km, nhà kia là chúng tôi cho thuê.
– À được thôi ạ.
– Được rồi, vậy nhé, khoảng tầm 19h đi. Hẹn mọi người buổi tối.
– Cảm ơn ạ, chúc một ngày tốt lành.
Mình có linh cảm khá ổn với căn nhà này, một phần vì rõ ràng mình nhớ đã từng thấy nó ở đâu rồi, và nghê tiếng chủ nhà thì có vẻ khá có thiện cảm. Quả nhiên một lúc sau đã thấy một số lạ gọi vào máy mình, mình nhấc máy ngay. Đầu dây bên kia là một giọng nữ.
– Alo.
– Alo, ờm xin chào. Cho hỏi bạn có phải là người vừa hẹn thuê nhà không nhỉ?
– Đúng rồi ạ.
– Ờm… bạn là người Việt phải không?
– Ơ dạ dạ đúng rồi ạ, ơ thế chị là…? – @@ Holy cái quái gì đây?
– A hóa ra người Việt, chị là vợ của anh vừa gọi cho em đấy mà. Ôi hay thật hóa ra là người Việt với nhau. Anh ý nghe máy xong thì gọi cho chị bảo là có người muốn thuê nhà mà nghe giọng tiếng Pháp giống người Việt nói lắm nên bảo chị gọi lại thử xem sao, ai ngờ đúng thật luôn chứ.
– Ôi thế ạ, may quá thế nào em lại gọi trúng nhà có người Việt chứ.
– Ừ haha. Chị đăng cái nhà này lên hội sinh viên lâu rồi đấy chứ mà có ai rep đâu, thế là chị với anh ý mới đăng lên trang web kia, thế nào mà lại trúng ngay người Việt chứ. Đúng là quanh đi quẩn lại toàn là người Việt với nhau cả mà nhỉ.
– À dạ, chị đăng lên hội sinh viên ạ? Thế mà em không để ý được, nếu biết trước thì em đã không phải vất vả đi tìm nhà rồi.
– À ừ, khổ mấy đứa, thuê nhà bên Pháp khó mà. Vậy bọn em có mấy người nhỉ?
– Dạ có hai người ạ, cả hai đều là người Việt luôn chị.
– Thế hả? Nhà chị cũng còn vừa trống hai phòng luôn, nhưng chỉ thuê trong hè được thôi, vì vào năm học mới là có người đặt luôn rồi, như vậy được không em?
– À được ạ, bọn em cũng chỉ thuê trong hè thôi chị.
– Ừ, vậy hai đứa học ở Rennes hả? Học trường nào thế?
– Bọn em học ở … ạ.
– Thế à? Vậy có quen anh xxx với yyy không nhỉ? Ngày trước mấy người đó cũng thuê nhà chị đấy.
– Dạ thế ạ, vậy chắc khóa trên hoặc ra trường rồi ạ, bọn em cũng chưa nghe tên bao giờ…
– Chắc vậy, Thế là bọn em mới sang Pháp hả?
– Dạ vâng, bọn em mới sang gần năm ạ.
– Vậy được rồi. Tiếng Pháp cũng giỏi đấy chứ, chắc là nói được đúng không? Vì tối nay chỉ có anh chồng chị đến thôi, chị không đi được, chị phải chăm con rồi, mà anh ý thì không nói được tiếng Việt. Vậy có ok không em?
– Dạ không sao đâu chị, bọn em nghe nói được mà.
– Ừm vậy được rồi, vậy hẹn mấy đứa tối nay ha?
– Dạ vâng ạ, em chào chị.
– Ừ chào em.
Quanh đi quẩn lại toàn đồng bào. Cuối cùng sau bao lần chịu nhục bị từ chối thì giờ gần như mình đã có chỗ trú ẩn cho mùa hè rồi, lại còn người Việt nữa, mọi thứ sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Duy chỉ có một điều, lần này sẽ chỉ có mình và tml L sống.
– Anh có nhà rồi, tối nay sẽ đến xem.
– May quá, vậy là tốt rồi.
– Hè em sẽ về nhà à?
– Vâng…
– Anh sẽ nhớ em lắm. Thỉnh thoảng anh sẽ xuống chỗ em chơi, hoặc em về Rennes chơi nhé…?
– Đương nhiên rồi, anh cũng vậy nhé, em cũng nhớ anh…
Lần này mình sẽ xa em lâu hơn nhiều. Hai ta có cả một mùa hè, nhưng vẫn sẽ có những khoảng thời gian thỉnh thoảng gặp nhau. Ai mà ngăn được con tim tình yêu của tuổi trẻ chứ.
Tối đến, mình với tml L đến xem nhà. Mọi thứ khá ổn, anh chủ nhà người Pháp khá tốt bụng, thỉnh thoảng còn cố nói tiếng Việt nữa, nhưng mà anh nên nói tiếng Pháp thì hơn, chứ anh nói tiếng Việt hai đứa chẳng hiểu gì cả. Anh bảo có thể chuyển đến vào ngày mai luôn, và không ngại ngần giao luôn chìa khóa nhà cho hai đứa mà không đòi trước tiền, tốt bụng thật sự. Anh cũng lưu ý là chuyển đồ nhẹ nhàng thôi, vì còn hai người Việt nữa cũng đang sống ở đây, tránh làm phiền họ. Ok rồi, những ngày thuê nhà khó khăn đã qua, chuẩn bị xách đít khỏi kí túc thôi.
Mà khoan đã, cái chỗ này quen lắm…
Đúng rồi, cái nhà trước mặt là nhà của ông bà mình chứ ai . Thảo nào nhìn quen đến vậy, hóa ra đây là một khu gồm sáu căn, mỗi căn có tầm ba bốn nhà gì đó. Căn có nhà mình ở thì ngay đối diện căn có nhà ông bà. Đúng là… chạy trời không khỏi nắng mà. Tìm tất cả các nhà ở Rennes, cuối cùng cũng về lại chỗ cũ thôi.
Sáng hôm sau hai đứa dậy thật sớm để bắt đầu chuyển đồ luôn. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng Elisa ở đây, em dùng xe để đưa đồ của hai đứa đi, nhưng mà thực sự vẫn nhiều quá, chuyển đi chuyển lại vẫn chưa hết nữa, nhiều một cách kinh khủng, trời thì nóng tột độ, ba đứa chỉ muốn… ngất cmn ra đấy luôn thôi. Mất cả buổi sáng mà được có nửa, ba đứa nhìn nhau mà mặt đụt hết ra, nghĩ đến cảnh đi lại như này chắc chết mất.
– Để t gọi ông bà nhà t xem có nhờ được không, chứ thế này chết cả lũ mất.
– Ờ thế thì gọi đi.
Mình phải nhờ đến ông bà lái ô tô chở đồ đi thôi, chứ không cũng chết mất.
– Alo ông bà ạ?
– A … đấy à? Dạo này khỏe không?
– Cháu khỏe ạ, còn ông bà?
– Ừ bọn ta khỏe. Sao thế cháu?
– À tình hình là bọn cháu đang chuyển đồ từ kí túc đến nhà cho thuê hè ạ, mà bọn cháu chuyển mãi không xong, không biết ông bà có thể giúp không ạ? Nhà đó ngay đối diện nhà ông bà luôn đấy ạ.
– Ô thế à? Ừ được rồi để bọn ta lái xe đến. Giờ mấy đứa đang ở kí túc đúng không? Được rồi, 15 phút nữa nhé.
– Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn hai người.
Phù, sống rồi…
– Sao rồi, được không?
– Được, đợi 15 phút.
– Bố mẹ vợ t tốt bụng vkl.
– Đm bố đến lạy m đấy.
Một lúc sau thì ông bà cũng tới, chào hỏi rồi cũng xách đồ ra.
– Còn hai cái vali này nữa thôi hả?
– Ơ… thực ra tất cả đồ trong kia là của bọn cháu hết đấy ạ.
Ông bà nhìn đống núi còn lại mà tí ngất vì tiền đình, không thể tin nổi sao lại nhiều đến vậy. Cũng may là còn xe của Elisa nữa, không thì chết thật luôn mất.
Tối đó dọn xong đồ rồi, anh chủ nhà qua một lần nữa để kiểm tra mọi thứ và thu tiền đặt cọc. Cuộc sống trong năm học chính thức kết thúc, từ giờ sẽ là kì nghỉ hè mình hằng mong chờ – kì nghỉ mà mình chẳng có dự định gì cả.
Đêm đó Elisa ở cùng với mình, là đêm cuối của em ở Rennes. Sáng hôm sau, em sẽ trở về nhà ngay.
– Anh sẽ nhớ em lắm đấy…
– Em cũng vậy… Mùa hè dài quá anh nhỉ?
– Ừ, nhưng rồi chúng ta sẽ được gặp lại nhau sớm thôi. Hai ta cũng có thể đến chỗ nhau chơi thường xuyên mà.
– Vâng… nhưng mọi thứ sẽ không giống đợt thực tập kia đâu. Anh hiểu ý em chứ?
– Anh chưa…
– Thời gian sẽ trả lời cho hai ta. Mọi thứ. Những ngày bên anh em cảm thấy rất vui, cuộc đời em chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy… Cảm ơn anh thật nhiều, em luôn nhớ đến anh…
– Kìa Elisa… hai ta sẽ luôn gặp nhau mà…
– Vâng, nhưng… em trân trọng những gì anh đã làm cho em, và tình yêu này em vẫn sẽ luôn giữ lấy. Anh tuyệt vời lắm, anh sẽ mãi là anh chàng châu Á tuyệt vời của lòng em, và hãy cứ như này anh nhé, vì anh là độc nhất đấy. Còn một chuyện nữa, em muốn nói…
– Sao vậy?
– Tốt với Sarah anh nhé… khi anh gặp cô ấy ở đây, hãy nói rằng cô ấy xứng đáng với mọi thứ…